Đề Xuất 3/2023 # Ước Gì Được Nấy – Chap 5 # Top 11 Like | Tobsill.com

Đề Xuất 3/2023 # Ước Gì Được Nấy – Chap 5 # Top 11 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Ước Gì Được Nấy – Chap 5 mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Chap 5:

Lộc Hàm trở về nhà sau khi hoàn thành buổi chụp ảnh tạp chí, gương mặt không giấu nỗi sự mệt mỏi. Không hiểu sao sức khỏe của cậu mỗi lúc một giảm, trước đây lịch trình quay phim kéo dài hai mươi tiếng một ngày cậu còn kham nổi. Thế mà hôm nay đứng yên một chỗ, thay vài bộ đồ chụp ảnh trong studio máy lạnh có 4 tiếng thôi mà cơ thể cậu như sắp rã ra từng mảnh vậy.

Lộc Hàm vào mở cửa vào nhà đã hậm hực tiến thẳng vào phòng ngủ, đổ ập người nằm sấp trên giường không buồn nói một lời nào. Lão Cao khệ nệ xách đồ phía sau, thở dốc ngồi xuống sô pha. Ngô Diệc Phàm cầm ly nước trên tay đi ra từ bếp, nhíu mày hỏi Lão Cao đang bơ phờ ngồi suy ngẫm gì đó. Hỏi xong chỉ thấy lão lắc đầu chẹp miệng, lấy điện thoại ra lướt lướt.

“Chỉ là một buổi chụp hình thôi mà, sao hai người như mới đi đánh trận về vậy? Anh chọc giận gì con nai nhà tôi mà lại hờn dỗi bỏ vào phòng thế kia?”

“Mới cãi nhau với cậu ta một trận trên xe, tôi có lòng tốt chăm lo cho sức khỏe của cậu ta mà lại nổi giận với tôi! Tôi chỉ khuyên cậu ấy hay là tạm thời nghỉ ngơi, làm ít việc lại đi, hôm nay chụp ảnh, chỉ có 5 concept mà cậu ta phải nghỉ mệt đến tận 6 lần, buồn nôn chạy vào toilet đến 3 lần…” – Lão Cao nhìn vào lịch trình của Lộc Hàm trên điện thoại, xong lại thở dài – “Làm chồng cho tốt một chút! Đi vào khuyên con nai khó chiều nhà cậu nghỉ ngơi đi, bớt làm việc lại!”

Ngô Diệc Phàm trầm ngâm, nghe Lão Cao nói về tình trạng của Lộc Hàm làm anh có chút lo lắng. Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thấy Lộc Hàm nằm sấp giang hai tay hai chân như một con thằn lằn trên giường , ba lô trên vai cũng không buồn cởi ra. Khẽ đặt ly nước xuống đầu giường, xốc cả người Lộc Hàm dậy, cởi bớt áo khoác của cậu ra.

“Em đè chết con bây giờ! Sao lại nằm như vậy hả?” – Ngô Diệc Phàm bông đùa bắt chuyện, mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán người đối diện.

“Con anh hành tôi cả ngày đây này! Lưng đau, chân cũng đau, cả cơ thể mỏi nhừ đây này!”

Lộc Hàm uể oải vỗ vỗ hai vai rồi lại nằm gục xuống giường. Ngô Diệc Phàm thấy vậy liền đưa tay thành thục xoa nắn hai bên vai, giúp cậu thư giãn.

“Hay em ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng nhận lịch tham gia hoạt động nào nữa! Em biết cơ thể của mình bây giờ mà…”

Ngô Diệc Phàm đưa ly nước cho cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng, anh biết Lộc Hàm tâm huyết với công việc, rất khó khăn để khuyên cậu nghỉ ngơi một thời gian.

“Không được! Em phải cố gắng xuất hiện trước công chúng thêm vài tháng nữa, đến khi nào cái bụng không giấu được nữa thì thôi! Em là nghệ sĩ, không xuất hiện một ngày sẽ tự hạ vị thế của mình đi một bậc!”

Lộc Hàm phản đối mạnh mẽ, quay phắc lại lườm Ngô Diệc Phàm. Lộc Hàm cũng đã tự ý thức được mình sẽ phải nghỉ một thời gian dài trong tương lai để sinh con, cậu rất mong chờ hai đứa bé trong bụng. Tất nhiên rồi, con của cậu và Ngô Diệc Phàm mà, cậu rất hạnh phúc nhưng hiện tại, cậu chưa sẵn sàng gác lại sự nghiệp của mình. Sự cạnh tranh trong ngành giải trí vô cùng lớn, vị thế của Lộc Hàm lúc này đang rất thuận lợi, cậu không đành lòng gác lại ánh hào quang của mình.

“Hôm nay chỉ là em hơi mệt một chút thôi, ngày mai, ngày mốt sẽ khác! Hôm qua em ngủ không đủ giấc nên biểu hiện hôm nay mới tệ như vậy, từ nay về sau em sẽ cẩn thận hơn. Anh yên tâm đi, con của anh không sao đâu!”

Lộc Hàm đứng bật dậy khỏi giường, trong lòng vô cùng khó chịu không muốn tranh cãi về việc này. Cơ thể vốn mệt mỏi, hôm nay biểu hiện lúc chụp hình lại không tốt, năm lần bảy lượt bị nhiếp ảnh gia nhắc nhở. Lộc Hàm có chút bực bội bản thân, đường đường là đàn ông trai tráng, dù là có mang thai, nhưng chỉ mới có 4 tháng, sao sức khỏe lại có thể tệ đến thế.

“Anh lo cho em mà! Đừng có nói như thể anh chỉ quan tâm đến hai đứa bé trong bụng em, anh lo cho em hơn đó! Đừng có bướng nữa… hôm nay chỉ là một buổi chụp ảnh nhẹ nhàng, em đã mệt như vậy, sau này còn phải nhảy múa, quay phim ngoài trời, nắng gió đủ kiểu… anh chỉ lo cho em thôi!”

Ngô Diệc Phàm lớn tiếng, thành ý bị hiểu lầm khiến anh vô cùng khó chịu. Bước đến ôm chầm lấy Lộc Hàm từ đằng sau, cuối xuống đặt cằm lên vai cậu, thì thầm bên tai khuyên nhủ con người bướng bỉnh này. Anh biết Lộc Hàm phải hy sinh cho mình rất nhiều, anh cũng biết cậu yêu anh nhiều như thế nào. Cả hai đều là nghệ sĩ, danh tiếng là thứ vô cùng quan trọng, Lộc Hàm có thể lựa chọn bỏ cái thai đi để sự nghiệp của mình không bị ảnh hưởng, nhưng không, cậu vẫn quyết định giữ vì đó là kết tinh của Ngô Diệc Phàm và cậu. Tất cả đã chứng minh rằng tình cảm cậu dành cho anh là rất lớn, Ngô Diệc Phàm rất cảm kích, lúc này anh chỉ muốn làm mọi thứ để bảo vệ, chăm sóc cậu mà thôi.

“Em hiểu mà… Nhưng em chịu được! Cái thai quan trọng nhưng sự nghiệp của em cũng quan trọng! Anh đừng lo! Em sắp xếp được, em hiểu sức khỏe của mình mà!”

Lộc Hàm đi ra cửa, đến nhấn chuông nhà đối diện. Mãi một lúc sau mới thấy An Nhiên đầu tóc bù xù, ăn mặc lôi thôi tiến ra mở cửa. Nhìn gương mặt phờ phạc khiến Lộc Hàm không nhịn được mà phì cười.

“An Nhiên, cậu làm gì mà trông thảm hại thế này?”

“Vào nhà đi, cẩn thận đừng có đạp lên tài liệu của tôi đấy!”

An Nhiên mở rộng cửa, nâng nâng gọng mắt kính, búi tóc lên gọn gàng rồi đi đến ngồi xuống bàn làm việc chăm chú vào chiếc laptop của mình. Lộc Hàm nhìn vào căn hộ của cô, giấy tờ tài liệu, những cuốn sách dày cộm nằm la liệt khắp nhà khiến cậu phải khéo léo kiếm khoảng trống dưới đất để bước đi.

“Thấy không khỏe chỗ nào à? Mặt mũi có vẻ xanh xao quá, ngủ không đủ giấc sao?” – An Nhiên vừa đánh máy vừa hỏi han cậu bạn của mình.

“Ừ, cơ thể dạo này uể oải quá, qua tìm cậu nói chuyện một chút! Mà cậu làm gì mà nhìn cực khổ quá vậy?”

Lộc Hàm cuối xuống nhặt một tờ giấy lên xem, tất cả đều chi chít chữ bằng tiếng anh, có vẻ là tài liệu y khoa. An Nhiên cầm cốc cà phê rỗng đi vào bếp rót đầy rồi nhấp một ngụm.

“À tôi đang làm luận văn tiến sĩ, tôi đã nói với cậu là tôi nghiên cứu về đề tài sinh sản của nam giới mà! Cậu là đề tài nghiên cứu của tôi đó! Lúc đầu bài luận văn của tôi chỉ là khả năng mang thai của nam giới thôi, nhờ ơn cậu tôi quyết tâm viết lại luận văn luôn, trường hợp của cậu là đầu tiên đó, đàn ông mà mang song thai! Tôi nên khen cậu giỏi hay khen Ngô Diệc Phàm giỏi nhỉ?”

An Nhiên mỉm cười trêu chọc đi đến ngồi đối diện Lộc Hàm, thấy gương mặt người đối diện như đang hờn giận cả thế giới. Lộc Hàm chẹp miệng, đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

“Dạo này sức khỏe tôi giảm đi nhiều quá An Nhiên, làm gì cũng thấy mệt, chỉ mới có 4 tháng thôi mà…”

“Thì cậu là đàn ông, cơ địa vốn đâu phải để mang thai, đằng này lại là song thai, cơ thể nhạy cảm yếu ớt hơn một chút là điều đương nhiên. Đây! Để tôi đo huyết áp, kiểm tra sơ xem nào?”

An Nhiên lấy bộ dụng cụ trong hộc tủ ra, thành thạo kiểm tra cho cậu. Lộc Hàm ngồi dựa vào ghế, thở đều thư giãn.

“Tôi còn biết bao nhiêu công việc, sức khỏe như vậy sao có thể hoàn thành được. Cái bụng càng ngày càng lớn, tới lúc không giấu được thì phải ngừng xuất hiện. Công việc của tôi dày đặc lắm, thời gian là vàng là bạc, tôi chỉ có thể sắp xếp vắng mặt 3 tháng để sinh con thôi, không thể nghỉ lâu hơn được! Vậy mà bây giờ Ngô Diệc Phàm với Lão Cao cứ không cho tôi đi làm việc! Bực chết đi được!”

Lộc Hàm thở dài, đem hết khó chịu trong lòng nói với An Nhiên. Cô nghe xong liền nhìn cậu lắc đầu, đặt tay lên bụng cậu xoa xoa xem xét. Bụng của Lộc Hàm đúng là có to lên nhiều so với lần cuối cô khám cho cậu ở Thượng Hải. Chỉ cần vài tháng nữa, mấy cái áo thun to sụ này cũng không thể che giấu được.

“Tôi vừa liên hệ được với một người bạn có mở phòng khám tư ở Bắc Kinh, Chủ Nhật mỗi tuần là ngày nghỉ nên không có người. Ngày mai, cậu cùng tôi đến đó để siêu âm xem hai bé này là trai hay gái!” – An Nhiên vui vẻ đứng dậy, ngồi đối diện cậu.

“Bây giờ siêu âm có thể biết được trai hay gái sao?” – Lộc Hàm nghe xong mà không giấu được vẻ thích thú.

“Được thôi! Tôi cũng muốn biết là trai hay gái mà hành hạ tôi cực khổ thế này!” – Lộc Hàm nhìn xuống bụng mình tủm tỉm cười.

An Nhiên lấy quyển sổ tay ghi chép theo dõi sức khỏe của Lộc Hàm ra mà xem xét. Đúng là cứ mỗi tháng trôi qua, sức khỏe của Lộc Hàm có chút giảm đi, số lần cậu thấy mệt mỏi tăng lên đáng kể. An Nhiên tuy là chuyên nghiên cứu về khả năng sinh con ở nam giới nhưng đó giờ chỉ toàn lý thuyết qua sách vở, bây giờ Lộc Hàm bạn thân của cô là tình huống thực, đã vậy còn là ca hiếm khiến cô cũng rất lo lắng mà chuyên tâm hơn rất nhiều.

“Lộc Hàm này… Đừng giận Ngô Diệc Phàm với Lão Cao, họ lo cho cậu là phải rồi. Cậu đừng so sánh bản thân mình với mấy thai phụ khác. Phụ nữ vốn sức chịu đựng cao hơn đàn ông, thiên phú cơ thể họ là để mang thai còn cậu là đàn ông, sinh con đã hiếm, lại còn lần đầu đã sinh đôi. Nên chú ý một chút, việc nào gác lại được thì gác đi, bây giờ cơ thể này không chỉ là của mình cậu nữa rồi… phải nghĩ đến hai đứa cháu của tôi nữa chứ!”

Lộc Hàm nghe từng lời từng chữ An Nhiên nói mà suy ngẫm lại, đúng là cậu có hơi bướng bỉnh trong việc này. Mọi người chỉ lo lắng cho cậu thôi, lúc này không phải là lúc cậu có thể ích kỷ cho bản thân mình.

“Biết rồi, biết rồi mà…”

.

.

.

Bên nhà, Ngô Diệc Phàm vừa bước ra phòng khách liền thấy Lão Cao lắc đầu cười khẩy mình.

“Thấy chưa! Con nai nhà cậu khó bảo lắm, cậu cũng bó tay chứ gì!”

“Ngày mai tôi đi quay ở ngoại ô suốt hơn một tuần, anh qua đây ở với Lộc Hàm, lo cho cậu ấy giúp tôi!”

Ngô Diệc Phàm bỏ qua lời trêu chọc của lão Cao, trực tiếp nói vào chuyện khác.

“Thôi, có bác sĩ An nhà đối diện rồi, tôi lên đây làm gì? Cậu ta đã gần ba chục tuổi đầu rồi tự biết lo cho bản thân mà… Huống hồ tôi mới cãi nhau một trận…” – Lão Cao xua tay lia lịa.

“Anh có phải là bạn của Lộc Hàm không đó? Tuyệt đối không để cậu ấy một mình, tính tình hậu đậu như vậy thế nào cũng có chuyện! Anh giúp tôi chăm sóc Lộc Hàm đi, khi nào cậu ấy sinh, tôi cho anh đi du lịch ba tháng, chi phí tôi trả hết!”

Lão Cao nghe xong mà lùng bùng lỗ tai, Ngô Diệc Phàm đúng là nổi tiếng chơi sang nha, ai như tên Lộc Hàm bủn xỉn, chỉ có giỏi bỏ tiền mua đồng hồ. Lão Cao ranh ma nhanh chóng lấy điện thoại bật sang chế độ quay phim.

“Nói lại đi, tôi quay phim làm bằng chứng cái đã!”

“Tôi nói anh chịu khó chăm sóc cho Lộc Hàm nhà tôi chu đáo, khi cậu ấy sinh tôi bao anh đi du lịch ba tháng!”

Ngô Diệc Phàm kìm chết, gằng từ chữ, thật là mệt mỏi với tên quản lý kiêm bạn thân của Lộc Hàm. Lão Cao khoái chí cười đến ôm bụng thì từ đằng xa một cái gối trang trí sô pha bay thẳng vào mặt.

“Đồ không có lương tâm! Dám bòn tiền của Phàm Phàm nhà Lộc gia à!”

Lộc Hàm bước vào nhà thấy được tên quản lý đang yêu sách với Ngô Diệc Phàm liền thuận tay vơ lấy cái gì gần mình ném vào mặt hắn.

“Còn anh nữa! Dư tiền quá thì để tiền mua đồng hồ, quần áo cho Lộc gia kìa! Mà anh đi đâu mà phải nhờ hắn?” – Lộc Hàm liếc con người đang đắc ý mỉm cười tủm tỉm.

“À… ngày mai anh đi quay hình ở ngoại ô, chắc phải cả tuần mới xong! Ở nhà ăn uống, ngủ nghỉ đều độ, khó chịu liền gọi bác sĩ An nghe chưa?”

Lộc Hàm nhíu mày, phụng phịu, định rằng ngày mai cùng đi siêu âm mà Ngô Diệc Phàm lại bận.

“Quay cái gì mà cả tuần dài đằng đẵng vậy?”

“Ừ thì mấy chương trình đó mà, sao chưa gì đã nhớ rồi à?”

Ngô Diệc Phàm ôm trọn Lộc Hàm vào lòng, cảnh tượng mùi mẫn đến mù mắt khiến lão Cao tằng hắng thu xếp đồ đạc ra về.

“Này khoan về đã, đưa lịch trình cho tôi xem cái nào!”

Lộc Hàm nhìn vào lịch trình dày đặc của mình, gật gù suy tính một hồi, xong quay sang lão Cao nói một tràng không ngừng nghỉ.

Lộc Hàm nói xong xách đồ vào phòng, để lại lão Cao trố mắt không tin vào tai mình. Lúc nãy trên xe ý của lão cũng là vậy, nói muốn khản cổ xong Lộc Hàm lại không nghe, cãi với lão một trận, giờ đây về nhà, Ngô Diệc Phàm nói vài câu, qua gặp bác sĩ An vài phút lại thay đổi. Làm quản lý như lão có phải bị Lộc Hàm hành hạ quá không?

“Chuyến du lịch của tôi thì sao đây Ngô đại gia?”

Lão Cao trước khi ra về đi ngang đẩy đẩy vai con người cao to nhắc nhở, Ngô Diệc Phàm chỉ cười mỉm, đi ra mở cửa tiễn khách.

“Để xem anh chăm con nai nhà tôi thế nào đã. Mai nhớ qua đây sớm mua đồ ăn sáng cho cậu ấy, nhắc cậu ấy uống thuốc đúng giờ. Nhớ đồ ăn mua cho Lộc Hàm phải ít dầu mỡ, dễ tiêu hóa, mua ở quán đắt tiền, nguyên liệu tươi ngon. Tốt nhất trước khi mua phải hỏi cậu ấy muốn ăn gì? Mua về mà cậu ấy không muốn ăn thì không được ép, đi mua món khác về nghe chưa. Ngoài ra còn…”

“Rồi rồi rồi… Đừng nói nữa… tôi về đây!” – Lão Cao nghe xong mà lùng bùng lỗ tai, thấy chuyến du lịch trọn gói miễn phí sao mà xa vời quá. Ngô Diệc Phàm đúng là chiều Lộc Hàm lên đến chín tầng mây.

.

.

.

Sáng sớm, Ngô Diệc Phàm đã phải lên xe di chuyển ra ngoại ô để quay hình. Nhìn Lộc Hàm đang yên giấc bên cạnh mà không nỡ rời giường, sắp phải xa cả tuần dài đằng đẵng thật là không đành lòng.

“Đi sớm vậy?” – Lộc Hàm ngồi dậy, gương mặt còn ngái ngủ nhìn Ngô Diệc Phàm.

“Ừ, phải ra ngoại ô, em ngủ tiếp đi, tối anh gọi em!”

Ngô Diệc Phàm vội vãi đi lại hôn Lộc Hàm một cái rồi rời đi, cậu liền giữ tay anh lại, khiến anh nhìn vào mắt mình.

“Hôm nay chú ý điện thoại, em sẽ gọi báo tin vui cho anh biết!”

“Tin gì?”

“Đi làm đi! Khi nào em gọi thì biết!”

Lộc Hàm nhún vai nằm xuống giường, vẫy tay chào anh rồi lại đắp mền ngủ tiếp. Ngô Diệc Phàm có chút hiếu kì nhưng cũng không gặng hỏi, nhanh chóng rời nhà chạy cho kịp lịch trình. Cậu vẫn chưa nói cho anh biết hôm nay cậu sẽ đi siêu âm với An Nhiên, cậu muốn tạo bất ngờ cho anh.

Lộc Hàm ngủ thêm một chút, nghe tiếng lục đục ở ngoài nhà làm cậu tỉnh giấc, lôi thôi khoác thêm cái áo choàng, bước ra phòng khách liền thấy lão Cao đang loay hoay chuẩn bị thức ăn thơm đến nức mũi.

“Sao biết tôi muốn ăn món này mà mua vậy?”

“Ngô đại nhân gọi điện thoại bắt tôi đi mua, xếp hàng nửa tiếng mới mua được đó!”

Lão Cao than thở trong lúc bưng cái bát nóng hổi sang bàn ăn phục vụ cho Lộc Hàm, xong lão cũng kéo ghế ngồi đối diện sì sụp ăn một cách ngon lành.

“Ngô Diệc Phàm thật là yêu thương cậu đến không còn gì để nói, hành hạ tôi đủ điều! Vậy tính ra bữa giờ tên họ Ngô đó đều phải cực khổ phục vụ cậu như vậy sao? Cái gì cũng dâng tận miệng!”

“Ừ, Phàm Phàm nhà tôi là đàn ông cực phẩm, vừa đẹp, vừa giàu, vừa chăm tôi sướng như thế đấy! Ghen tị sao?” – Lộc Hàm hí hửng ăn món khoái khẩu, lòng cảm thấy thương Ngô Diệc Phàm vô bờ bến – “Tôi cảnh cáo cậu không được bòn tiền đi du lịch gì gì của Phàm Phàm nhà tôi đâu đấy!” – Lộc Hàm đang ngọt ngào nhớ về người kia, thoáng chốc quay sang lườm lão Cao tóe lửa cảnh cáo.

Ăn sáng xong, Lộc Hàm vào tắm rửa thay đồ, đội nón, đeo khẩu trang kín mít đi qua gõ cửa tìm An Nhiên. Lão Cao lái xe chở cả hai đến phòng khám tư mà bác sĩ An nói.

Lộc Hàm nằm lên giường để chuẩn bị siêu âm, lòng vừa háo hức vừa lo lắng, không biết đứa bé trong bụng có khỏe không, không biết là trai hay gái. Ngô Diệc Phàm thích con gái, cậu lại thích có con trai, nhưng dù là trai hay gái, cậu đều thích cả. An Nhiên xoa một lớp gel lạnh lên bụng của cậu, đưa máy di đều quan sát. Cô chăm chú nhìn vào màn hình, Lộc Hàm đưa mắt nhìn An Nhiên đầy mong đợi.

“Có nghe nhịp tim của con cậu không?”

An Nhiên xoay chiếc loa về phía cậu, Lộc Hàm cảm nhận từng nhịp đập nho nhỏ nghe như tiếng sấm của ngựa phi lướt đại, miệng vô thức mỉm cười, chỉ là những tiếng đập rất nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa. Lòng Lộc Hàm bỗng chút dâng trào cảm xúc khó tả, hưng phấn lạ thường.

“Con tôi có khỏe không? Là trai hay gái vậy?”

An Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt sốt sắng của cậu, đôi tay không bình tĩnh được mà nắm chặt lấy gấu áo, mong chờ vô cùng. Bác sĩ An tay trái thao tác trên bàn phím, zoom kĩ vào màn hình, tay phải điều khiển dụng cụ quanh phần bụng.

“Lộc Hàm à… Cậu thích con trai hay con gái?”

An Nhiên đã biết được kết quả, thích thú không giấu được sự hưng phấn quay sang hỏi bạn mình.

“Trai gái gì cũng thích, mau nói cho tôi biết đi! Tò mò chết mất!”

“Ngô Diệc Phàm nhà cậu giỏi nhất rồi, trai gái gì có đủ!”

An Nhiên lấy khăn giấy đưa cho Lộc Hàm lau đi vết gel trên bụng, cô cởi bỏ bao tay, cầm kết quả vừa in ra từ máy.

“Là sao? Trai gái có đủ?”

“Ừ, là sinh đôi khác trứng, một trai một gái! Tôi thật không thể tin được… Tỉ lệ sinh đôi khác trứng một trai một gái là rất thấp, cậu là đàn ông, lần đầu mang thai lại vào trường hợp này. Đề tài luận văn của tôi lần này nắm chắc lấy điểm tuyệt đối! Cậu may mắn nhất rồi, đúng là ông trời tặng cho hai người món quà lớn!”

An Nhiên chăm chú đọc mấy chỉ số trên kết quả, Lộc Hàm biết được kết quả mà trái tim như rung lên vì hạnh phúc. Nếu Ngô Diệc Phàm mà biết thì sao nhỉ? Chắc anh sẽ không kìm được mà nhảy lên mất.

“Nói chung là hai đứa bé rất khỏe, nhịp tim rất rõ ràng chứng tỏ thai rất khỏe mạnh. Đây là tuần thai thứ 16 nên phải dùng máy để nghe nhịp tim, vài tuần nữa thôi chỉ cần áp tai vào bụng cậu, liền có thể cảm nhận được!”

“Tôi phải gọi báo cho Ngô Diệc Phàm biết! Cậu mau thu lại nhịp tim của hai đứa đi, tôi gửi cho ba tụi nó!”

Lộc Hàm phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên, cầm điện thoại đi loanh quanh phòng hối thúc An Nhiên.

— End chap 5 —

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Tumblr

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Ước Gì Được Nấy – Chap 6

Chap 6

Lộc Hàm hôm nay cảm thấy vô cùng phấn khích, biết được hai đứa bé trong bụng trai gái có đủ khiến cậu như được tiếp thêm năng lượng, cả người phấn khởi đến không còn thấy mệt mỏi.

“Mau chở An Nhiên về nhà đi, rồi chở tôi đến Studio!” – Lộc Phàm ngồi ở ghế sau nói với lên lão Cao đang lái xe phía trước.

“Hôm qua vừa bảo cậu giảm bớt công việc mà hôm nay lại đòi đi làm là thế nào?” – Lão Cao chẹp miệng như một thói quen phàn nàn con người phía sau.

“Hôm nay tôi thấy rất khỏe, với lại chỉ là định thu âm ca khúc mới, công việc vốn nhẹ nhàng, thấy mệt liền có thể nghỉ. Tôi quyết định rồi, bây giờ tôi sẽ chăm thu âm với quay MV để còn có sản phẩm dự trữ trong lúc tôi vắng mặt, có lẽ tôi sẽ… ngừng việc sớm hơn dự định!”

Lộc Hàm hí hửng đưa tay vuốt quanh bụng mình, miệng tủm tỉm mỉm cười, tay lại vô thức bấm điện thoại gọi cho Ngô Diệc Phàm, từ sáng đến giờ điện thoại của anh không có phản hồi, có lẽ bận quay phim đến thời gian nghỉ giải lao cũng không có.

“Sao cô và Ngô Diệc Phàm nói gì thì cái tên cứng đầu này đều nghe nhỉ? Tôi có nói đến thổ huyết cũng không lọt tai hắn!”

Lão Cao than phiền kể khổ với bác sĩ An, đánh lái quay về khu căn hộ. An Nhiên bật cười, quay sang vỗ vai Lộc Hàm:

“Cậu có quản lý tốt như vậy nên trân trọng một chút đi! Tôi về nhà làm tiếp bài luận, cậu có làm việc cũng nhớ chú ý sức khỏe đó!”

Lộc Hàm gật gật, nhưng tay vẫn lia lịa nhắn tin cho Ngô Diệc Phàm mau gọi lại cho cậu. Cậu ngứa miệng lắm rồi, muốn nói cho cả thế giới biết cậu mang thai long phụng.

“Lão Cao! Tôi lưu số của quản lý Ngô Diệc Phàm ở đâu nhỉ? Tôi gọi sáng giờ không được này!!!”

Lộc Hàm lướt tìm trong danh bạ điện thoại tìm số quản lý của Ngô Diệc Phàm hoài không thấy liền réo tên Lão Cao phàn nàn.

“Lộc lão gia, nãy giờ mới có một tiếng đồng hồ thôi, cậu gọi muốn cháy máy người ta rồi! Ngô Diệc Phàm đi quay phim chứ có phải đi chơi đâu mà rảnh tiếp điện thoại của cậu! Để yên cho tôi lái xe đi!!!”

Lão Cao đưa An Nhiên về nhà rồi lại tiếp tục đánh xe đến Studio, hỏi han Lộc Hàm muốn ăn trưa với món gì để thuận đường ghé mua. Tâm trí lão lúc này đã nghĩ đến chuyện sẽ du lịch ở đâu thật mắc để bù đắp lại công sức lão bỏ ra hầu hạ tên họ Lộc kia.

Lộc Hàm đến studio, tâm trạng phấn khởi bắt tay vào làm việc, bàn bạc với producer của mình về một số ca khúc mới sau đó liền tiến hành thu âm. Công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, tâm tình tốt dẫn đến làm gì cũng thấy hoàn hảo. Lộc Hàm thu âm đến tận tối, rồi sẵn bàn bạc với tổ sản xuất lên ý tưởng cho MV mới. Một ngày mà giải quyết được cả khối công việc, cậu cảm thấy vô cùng hài lòng chịu lên xe về nhà nghỉ ngơi.

“Thỏa mãn, hài lòng chưa cậu chủ? Tối nay ăn gì để thuận đường mua luôn. Hoàn thành nhiệm vụ lo ăn một ngày ba bữa cho cậu, tôi còn báo với Ngô đại gia chấm công!”

Lão Cao vừa lái xe vừa quay qua hỏi Lộc Hàm đang bí xị mặt nhìn vào màn hình điện thoại, hình như vẫn chưa nhận được hồi âm của người kia.

“Tôi phải gọi điện cho Đại biểu ca, hỏi sao tên Ngô Diệc Phàm kia không chịu bắt máy của tôi!”

Mắt Lộc Hàm sáng rỡ khi cuối cùng cũng tìm ra số mình muốn trong đống danh bạ dài ngoằng, nhanh nhảu bấm gọi, điện thoại vang một hồi lâu thì có người bắt máy.

“Đại biểu ca! Em Lộc Hàm đây!”

“À! Chào “em dâu”! Sức khỏe thế nào rồi?”

“Tốt ạ! Anh có đi với Ngô Diệc Phàm không? Sáng giờ em gọi không được!”

“À…”

Giọng người bên kia có chút chần chừ, Lộc Hàm liền nghi ngờ có chuyện, khẩn trương hỏi han:

“Có chuyện gì sao? Anh cứ nói với em đi!”

“Diệc Phàm hồi trưa quay phim… phải khiêng vật nặng khiến chấn thương ở lưng tái phát, vừa vào bệnh viện khám qua, chắc tiêm thuốc giảm đau, ngủ trong phòng không chú ý điện thoại đó mà… Thằng nhóc không cho anh nói với em đâu… Mà em đừng lo, nó không sao!”

Lộc Hàm nghe xong mà cảm thấy lo lắng, đôi chân mày nhíu lại, cậu biết Ngô Diệc Phàm chịu đau rất dở, chấn thương ở lưng vẫn luôn dai dẳng hành hạ anh. Lộc Hàm càng nghĩ càng cảm thấy xót đến đau lòng.

“Đại biểu ca, hai người ở khách sạn nào ở ngoại ô…?”

Người bên kia đầu dây ậm ự không muốn nói nhưng Lộc Hàm năn nỉ một hồi cũng xiêu lòng, đành buộc miệng khai ra.

“Làm phiền anh, chút nữa em tới có thể xuống đón em không?… Cảm ơn anh nhiều ạ!”

Lộc Hàm cúp máy, quay sang nhìn Lão Cao, định mở miệng nói liền bị lão chặn họng.

“Tôi biết cậu bắt tôi chở cậu ra ngoại ô với Ngô Diệc Phàm chứ gì! Haizzz… số tôi là số con rệp mà!”

Lão Cao than thì than nhưng lại phải chiều theo người bạn của mình, đánh lái chuyển hướng về phía ngoại ô. Lộc Hàm nghe tin Ngô Diệc Phàm bị bệnh liền như một con mèo bị đem đi nhúng nước, cả người xìu xuống không nói một lời.

Xe chạy suốt ba tiếng đồng hồ đường cao tốc, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa khách sạn đoàn phim của Ngô Diệc Phàm đang ở. Nửa đêm vắng vẻ, Lộc Hàm nhanh chóng được Đại biểu ca đón đưa lên phòng của Ngô Diệc Phàm.

“Hai đứa là nghệ sĩ đó, đừng có hở một cái là manh động gặp nhau như vậy… Tai mắt nhiều lắm, coi chừng bị phát hiện là không xong đâu!”

“Dạ, lần sau em không làm phiền anh nữa đâu… Anh ngủ ngon nha!” – Lộc Hàm nháy mắt tinh nghịch rồi nhanh như cắt đẩy cửa vào phòng, đóng lại.

Đại Biểu Ca chỉ biết lắc đầu mỉm cười nhìn tụi nhỏ khó khăn yêu nhau, sắp tới chắc sẽ còn giang nan hơn nữa.

Lộc Hàm bước vào phòng liền thấy Ngô Diệc Phàm nằm ngủ mê man trên giường, lưng còn mang đai bảo vệ với túi chườm nóng, có vẻ chấn thương tái phát không nhẹ.

“Ngô Diệc Phàm đáng ghét, ra nông nỗi này mà còn giấu người ta!”

Lộc Hàm lầm bầm trách móc ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng dùng khăn lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán người đối diện. Nhận thấy có người động chạm, Ngô Diệc Phàm nhíu mày mở mắt liền thấy gương mặt Lộc Hàm như giận dỗi, ban đầu còn tưởng mình nhớ quá hóa mơ, mãi nhìn cậu một hồi lâu.

“Sao? Đau đến mất nhận thức, không biết đây là ai sao mà nhìn!”

“Sao em lại ở đây?”

Ngô Diệc Phàm khó khăn chống tay ngồi dậy, Lộc Hàm liền xúc động nhào đến ôm chầm lấy anh.

“Từ sáng đến tối gọi điện nhắn tin gì đều không được! Gọi cho Đại biểu ca mới biết anh ra nông nỗi này! Đáng ghét! Làm người ta lo chết mất!”

Ngô Diệc Phàm nhìn con nai đang thút thít trong lòng mình mà quên mất cơn đau ở lưng, mỉm cười ôm trọn lấy cậu.

“Thì chuyện ngoài ý muốn mà! Anh không muốn em biết lại thêm lo… Em mà lo lắng đổ bệnh thì hai bé con anh cũng bệnh theo thì sao?”

“Ai thèm đổ bệnh vì người như anh!”

Lộc Hàm lườm nguýt đẩy người kia ra, nhưng càng đẩy càng bị ôm chặt vào lòng, cuối cùng an phận nằm trong vòng tay Ngô Diệc Phàm.

“Hôm nay em đi siêu âm với An Nhiên… biết giới tính của hai đứa nhóc rồi…”

Lộc Hàm cầm lấy tay của Ngô Diệc Phàm đặt lên bụng mình, ngước mặt từ tốn báo tin vui cho anh. Nghe xong, nụ cười chạy từ môi lên đến mắt, khiến Ngô Diệc Phàm phấn khích đến ngồi bật dậy quên bén đi cơn đau ở lưng mà hét lên vì đau.

“Đồ ngốc này… Anh thích trai hay gái?”

Lộc Hàm bật cười vì điệu bộ ngu ngốc của người trước mặt, cậu biết thế nào khi anh biết tin này cũng sẽ luống cuống đến mất hết hình tượng như thế này.

“Chỉ cần em sinh cho anh, trai gái gì anh đều thích hết! Là trai hay là gái? Hàm Hàm… đừng trêu anh nữa… mau nói cho anh biết đi!!” – Ngô Diệc Phàm phấn khích đến độ gương mặt tái nhợt vì đau vài phút trước đã tan biến, thay vào đó là hai má ửng hồng đầy hưng phấn.

“Một trai, một gái… Là sinh đôi khác trứng!”

Dù Lộc Hàm đã biết tin này từ buổi sáng, nhưng bây giờ kể lại với anh, cậu lại thấy tim mình rung lên như ban đầu biết tin. Ngô Diệc Phàm mất hết nửa phút để tiếp nhận thông tin, thật là có chuyện phi thường đến thế sao? Ông trời thương anh và Lộc Hàm đến nỗi tặng món quà lớn như thế cho họ sao. Một trai, một gái… đến nằm mơ cũng không ngờ… Đầu óc của Ngô Diệc Phàm như lùng bùng pháo hoa, gương mặt đệch ra rồi miệng cười toe tóe lên tận mang tai.

“Này… đây là nhịp tim của con… An Nhiên thu lại cho em đó!” – Lộc Hàm nhẹ nhàng đeo hai bên tai nghe cho Ngô Diệc Phàm, cho anh nghe thấy âm thanh ý nghĩa đó, dấu hiệu đầu tiên của kết tinh giữa anh và cậu.

Ngô Diệc Phàm nghe từng nhịp đập nho nhỏ, nước mắt vô thức tuôn ra, anh hạnh phúc đến chết mất. Không kìm được cảm xúc, Ngô Diệc Phàm lao đến ôm lấy Lộc Hàm đè xuống nệm mà hôn môi đắm đuối.

“Anh hạnh phúc quá Hàm Hàm… Sung sướng đến nỗi hít không khí cũng thấy ngọt!”

“Em cũng vậy!”

Cả hai chìm vào một nụ hôn khác, mãnh liệt và dai dẳng đến khi Lộc Hàm cảm thấy hô hấp khó khăn mà đẩy anh ra, rút vào lòng anh nằm ngoan ngoãn như một chú mèo làm nũng chủ nhân.

“Phàm Phàm, em chưa ăn tối, bây giờ thực sự đói lắm rồi…”

Tiếng dạ dày kêu lên phá tan không gian yên tĩnh, Lộc Hàm chợt nhớ ra đi xe suốt ba tiếng ra ngoại ô mà cậu quên mất phải ăn tối, bây giờ đói đến cồn cào. Ngô Diệc Phàm vốn lo cho sức khỏe của Lộc Hàm, nghe cậu bỏ bữa mà đôi chân mày nhíu lại, với tay lấy điện thoại kiểm tra thời gian, sau đó thở dài ngồi dậy xuống giường, chậm rãi nương nương cái lưng đang đau của mình mà đi về phía bàn, lấy quyển thực đơn lại đưa cho Lộc Hàm, miệng không ngưng cằn nhằn:

“Bây giờ đã qua nửa đêm rồi em lại không lo ăn cho đúng bữa! Rồi lỡ ngất xỉu thì thế nào! Mau lựa đồ ăn đi, anh gọi phục vụ chuẩn bị!”

“Thì người ta lo cho anh, hớt hải chạy ra ngoại ô tìm anh, quên ăn có sao đâu. Thì bây giờ em ăn bù cho anh vừa lòng!”

Lộc Hàm mở quyển thực đơn của khách sạn, đọc qua món nào cũng muốn ăn, rốt cuộc bắt Ngô Diệc Phàm gọi gần hết tất cả các món, sau đó ngồi chơi game điện thoại chờ đồ ăn mang lên.

“Lưng đau vậy có tiếp tục quay phim được không…?”

Lộc Hàm tuy tay bấm lia lịa điện thoại nhưng mặt lâu lâu lại liếc nhìn Ngô Diệc Phàm, thấy tay cứ xoa xoa thắt lưng, thay túi chườm liên tục.

“Để xem mai tình hình có khả quan hơn không… Nếu còn đau chắc sẽ từ chối quay tiếp!” – Ngô Diệc Phàm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt cắn môi xoa nắn chỗ bị đau.

Lộc Hàm buông điện thoại xuống, đi lại ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm, suy nghĩ đắn đo một hồi rồi rụt rè lên tiếng.

“Hay chúng ta cùng nhau đi du lịch đi… Em và anh… Bỏ tất cả qua một bên! Đi đâu đó tận hưởng cảnh đẹp, mỗi ngày ở bên cạnh nhau chờ tụi nó ra đời!” – Lộc Hàm vừa nói trong mắt lại ánh lên sự hạnh phúc về viễn cảnh tương lai mà cậu đang nghĩ đến.

“Chẳng phải người tham công tiếc việc làm em? Người một hai đòi làm việc để danh tiếng không bị lu mờ là em sao? Sao hôm nay lại đổi tính, đòi bỏ tất cả để đi chơi thế kia?”

Ngô Diệc Phàm quay sang chất vấn, anh vẫn không thể tin được con người trước mặt anh hôm qua vừa nằng nặc đòi làm việc, quyết tâm mọi cách giữ gìn danh tiếng, tính toán sát sao dành ra ba tháng để sinh con rồi sau đó lập tức quay trở lại làm việc. Hôm nay lại quay ngoắc 180 độ, đòi gác tất cả sang một bên để đi nghỉ dưỡng, chờ ngày sinh con. Thật là suy nghĩ của Lộc Hàm lúc này xoay chuyển nhanh đến chóng mặt, đó có phải là ảnh hưởng của việc mang thai không?

“Em không biết… chỉ là khi biết hai đứa bé trong bụng đang vô cùng khỏe mạnh, em lại mong chờ chúng hơn, muốn dành nhiều thời gian để chăm sóc bản thân mình, để có thể đem mọi điều tốt nhất dành cho con mình!”

Ánh mắt Lộc Hàm mông lung, từ lúc nghe được âm thanh nhịp đập của hai đứa bé trong bụng, cậu như bị hớp hồn, cả ngày nghĩ về những chuyện xa xôi. Mỗi ngày trôi qua, Lộc Hàm càng cảm nhận được mình sắp trở thành mẹ, mình sắp sửa thật sự sinh ra hai đứa bé.

“Được! Anh và em cùng sắp xếp, thực hiện hết những công việc đang dang dở, xong xuôi chúng ta đi du ngoạn khắp nơi chờ ngày em sinh con!”

Ngô Diệc Phàm hiểu được những suy nghĩ đang chạy trong đầu Lộc Hàm, nắm chặt tay cậu gật đầu quả quyết. Thật ra chính anh từ lúc biết mình lên chức ba, tâm trí cũng chẳng còn là của mình, suốt ngày cứ mông lung nghĩ về cậu, nghĩ về hai hài tử. Hôm nay nghe những lời từ tiếng lòng của Lộc Hàm, Ngô Diệc Phàm như trút được gánh nặng, cùng cậu gác công việc sang một bên, đem hết tâm ý dồn vào chuyện đại sự này.

Cốc! Cốc!

“Phục vụ phòng đây ạ!”

Tiếng gọi cửa nhanh chóng cắt ngang mạch chuyện giữa hai người, Lộc Hàm hối thúc Ngô Diệc Phàm ra nhận thức ăn cho mình, cậu chợt nhớ ra mình đang đói đến cồn cào cả người, thật là không thể chờ thêm một giây phút nào nữa. Lộc Hàm rút trong phòng ngủ, đợi khi phục vụ bày hết đồ ăn ở phòng khách, đẩy xe lui đi mới bước ra với đôi mắt sáng rỡ. Cậu nhào vào ngon miệng ăn uống mặc cho Ngô Diệc Phàm đang đứng cạnh mình lắc đầu mỉm cười.

“Ăn từ từ, vừa phải thôi đó, đừng như lần trước ăn quá nhiều mà bội thực, mất công gọi An Nhiên từ Bắc Kinh chạy xuống đây lo cho em!”

“Biết rồi! Anh cũng mau ăn đi, nhìn mặt là biết chưa ăn tối giống em rồi! Nào! Chúng ta cùng ăn!”

Tiếng chén đũa lách cách vang lên, cả hai vui vẻ dùng bữa tối với một bàn đầy thức ăn. Lộc Hàm mỗi món đều gắp một miếng bỏ vào miệng, tấm tắc khen ngon, phút chốc đã ăn no đến không thở nổi, buộc Ngô Diệc Phàm phải ngăn lại, không cho ăn tiếp! Chắc phục vụ ở khách sạn này sẽ đi lan truyền tin tức “ Ngô Diệc Phàm một mình ăn hết thực đơn của khách sạn!” mất!

.

.

.

Ý định gác hết công việc sang một bên để cùng nhau đi du lịch của Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm không phải dễ dàng gì mà thực hiện. Cũng phải mất cả tháng trời dài đằng đẵng mới có thể thu xếp xong công việc dở dang hiện tại.

Lộc Hàm trong suốt một tháng qua đã dồn hết tâm huyết vào âm nhạc, chọn lọc thu âm gần xong cả gần mười ca khúc, bên cạnh đó cũng đã từ tốn quay xong vài ba cái MV, cậu vô cùng hài lòng với số sản phẩm “dự trữ” này. Trong thời gian cậu rút về dưỡng thai thì cứ mỗi tháng tung một ca khúc hoặc một MV, truyền thông cũng không thắc mắc về sự vắng mặt của cậu.

Ngô Diệc Phàm tất bật làm việc, lịch trình ba tháng nay dồn ép lại phải hoàn thành trong một tháng khiến anh lúc nào cũng rơi vào tình trạng thiếu ngủ. Hiếm hoi có một ngày nghỉ, Ngô Diệc Phàm chỉ muốn nằm ườn cả ngày không buồn rời giường.

Mặt trời dần lên cao, ánh sáng chói chang chiếu vào phòng ngủ khiến Ngô Diệc Phàm khó chịu dụi mắt ngồi dậy, định bụng đi đến kéo màn ngủ tiếp thì thấy Lộc Hàm ngồi thừ trước gương, xung quanh quần áo bày la liệt, gương mặt cậu có chút căng thẳng.

“Em sao vậy? Chuẩn bị đi đâu à?”

“Ba mẹ gọi tuần sau về nhà ăn cơm… sợ là mấy cái áo này không che được bụng nữa… Chỉ e là ba mẹ phát hiện thôi…”

Lộc Hàm thở dài, lôi cái áo hoodie to sụ của Ngô Diệc Phàm mặc vào, đứng xoay xoay trước gương đắn đo.

“Phàm Phàm… dạo này em mập ra nhiều không, lỡ tuần sau bụng em lại to lên thì thế nào? Ba mẹ có phát hiện không? Lỡ phát hiện rồi phải giải thích ra sao đây?”

Ngô Diệc Phàm đi lại, chỉnh chỉnh cái áo quá cỡ trên người Lộc Hàm, mỉm cười nhìn vào gương mặt bầu bĩnh lên mấy phần của cậu, đưa tay xoa xoa hai bên má.

“Không được! Ba mẹ có biết chuyện em với anh đâu! Giờ lại về khai rằng là em đang mang thai… Ba sẽ không nhìn mặt em mất!! Đã vậy lần trước ba mẹ đã hối thúc chuyện lấy vợ, xem mắt gì đó rồi… Oa!! Chết tôi mất!!!”

Lộc Hàm rối đến phát khóc, nằm vật xuống giường thở dài bế tắc. Ngô Diệc Phàm trầm ngâm suy nghĩ, đúng là loại chuyện này khó giải quyết thật. Lộc Hàm đường đường là trai Bắc Kinh thuần khiết, gia đình có chút cổ hữu trong chuyện yêu đương đồng giới, giờ đây Lộc Hàm còn mang thai, chuyện này đến tai bô lão, có khi khiến họ lên tăng xông mất.

“Ngô Diệc Phàm! Mọi chuyện là từ anh mà ra! Mau suy nghĩ cách giải quyết đi!” – Lộc Hàm ngồi bật dậy, gương mặt phụng phịu nhìn con người đang trầm tư trước mặt.

“Đâu có ông bà nào nỡ từ hai đứa cháu đúng không nè! Em cứ về khai là Ngô Diệc Phàm làm con có bầu, sắp sinh rồi, ba mẹ sắp có cháu bồng! Em cứ nói vậy đi!”

“Còn lâu! Ngô Diệc Phàm! Đây không giỡn!” – Lộc Hàm tức giận ném cái gối vào mặt Ngô Diệc Phàm đang cười nham nhỡ trêu ngươi cậu.

“Chứ bây giờ em muốn sao? Anh nói để anh về nói chuyện với hai bác em lại không cho. Bảo em nói em cũng không chịu…”

Ngô Diệc Phàm ngồi xuống dưới sàn, ngước mặt nhìn Lộc Hàm đang nhăn nhó trên giường. Phải chi ai cũng có suy nghĩ rộng mở như mẹ anh có phải khỏe hơn không, Ngô Diệc Phàm tuy chưa báo cho mẹ mình biết, nhưng nếu nói, đảm bảo bà sẽ đặt vé bay từ Canada về đây trong nay mai rồi hảo hảo yêu thương, chăm sóc cho Lộc Hàm cho xem!

“Anh có cách rồi!” – Ngô Diệc Phàm đập giường đứng dậy – “Tuần sau em cứ ngoan ngoãn về nhà ăn cơm với ba mẹ! Anh gọi viện binh về cứu giúp!”

“Viện binh? Ý anh nói ai?”

“Bà nội tụi nhỏ chứ ai! Mẹ anh mà biết em có thai, còn lại sinh đôi trai gái, đảm bảo em được cưng còn hơn anh! Với lại nên để người lớn nói chuyện với nhau, chuyện gì mẹ anh cũng giải quyết được! Em yên tâm!” – Ngô Diệc Phàm mỉm cười, nhướng nhướng chân mày thích thú, lấy điện thoại ra bấm bấm.

“Ba mẹ em mới là ông bà nội! Anh liệu hồn đó Ngô Diệc Phàm! Con em sinh ra mang họ Lộc! Em mới là ba!!!”

—End chap 6—

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Tumblr

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

The Destiny – Chap 28

Chap 28

Buổi chiều, Hyukjae đưa Donghae đến học viện để…làm đơn xin nghỉ việc. Thực ra cậu vốn nghĩ sẽ làm giảng viên dài dài nhưng xem ra lần này lại phải xin lỗi Giáo sư rồi. Lúc cậu ra đến nơi, thấy Hyukjae đang mặt nhăn mày nhó ngồi trong xe. Gì chứ, cậu vào mấy chục phút chứ đâu có ít. Vội cười mấy cái lấy lòng, rồi bị anh cắn một cái lên môi rồi mới chịu lái xe đi.

Trời không nắng, lại có gió nhẹ hiu hiu thổi. Con đường trải đầy lá vàng cùng với mặt hồ êm ả và đàn bồ câu trên mặt đất. Tay trong tay. Cả hai cứ bước đi cạnh nhau như thế, vai kề vai. Có nhiều cặp mắt hướng đến họ, nhưng tuyệt nhiên không có một ánh mắt khinh bỉ nào. Vốn dĩ lối sống của người nước ngoài rất cởi mở, cho nên những chuyện như vậy cũng rất đỗi bình thường. Thậm chí họ còn mỉm cười, vì hai chàng trai thật sự rất đẹp đôi.

Đi bên cạnh nhau như thế mà mỗi người lại theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Thỉnh thoảng ánh mắt lại giao nhau, rồi đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười. Cái lành lạnh áp vào tay mình làm Donghae thấy ấm áp trong lòng. Cậu lại nhớ đến chiếc nhẫn của mình, muốn đưa lên nhìn một chút, lại thấy ngón tay trơn tuột. Không có nhẫn.

Giật mình, Donghae rút bàn tay đang bị nắm ra, vốn định tìm lại xem nhẫn ở đâu. Cậu tuyệt đối không thể làm mất nó. Hyukjae sẽ giận cho mà coi.

-Sao vậy Haenie?

-Ah…em không sao..

-Đang tìm cái này sao?

Hyukjae giơ chiếc nhẫn trước mặt Donghae, mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu.

-Em…em không có tháo ra đâu…anh đừng giận em…

Nghĩ lại cơn giận lần trước của anh, Donghae không khỏi rùng mình.

-Anh không cho em tháo, nhưng anh thì có thể~

-Hyukie…

-Anh không biết định mệnh được tạo nên thế nào. Anh chỉ biết viết hai chữ định mệnh mang tên em.

-Hyukie…

Giọng nói có chút run rẩy, Donghae cố gắng ngăn mình không khóc.

-Không có em, anh chỉ là Lee Eunhyuk. Nhưng anh muốn được là chính anh, là Lee Hyukjae. Em cũng muốn anh là chính anh mà, thế nên…

Bông hoa được đưa lên cùng với chiếc nhẫn.

-Hyukie, em…

-Marry me?

Đến lúc này thì cậu không thể nén cảm xúc lại được nữa. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi, những hàng lệ cũng ngắn dài tuôn xuống. Mặc dù bộ dáng của cậu lúc này rất giống những cô gái khi được

người yêu cầu hôn, cậu cũng mặc kệ. Cậu chỉ biết gật đầu lia lịa, bàn tay cũng vô thức đưa ra để anh đeo nhẫn vào.

Giữa những tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, Hyukjae đứng lên, kéo Donghae vào vòng tay mình, trao cho cậu nụ hôn kiểu Tây trước hàng loạt ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người. Hai người cứ như vậy chìm trong hạnh phúc, không màng đến xung quanh, như thể thế giới chỉ tồn tại mỗi hai người. Cả hai đều nghe thấy những lời chúc phúc của mọi người, cũng những tiếng flash lóe lên của điện thoại, họ biết, ngay cả Chúa trời cũng chúc phúc cho họ. Ôm lấy Donghae, những lời từ tận đáy lòng được anh thì thầm bên tai cậu.

-Em là món quà vô giá mà Chúa đã ban tặng cho anh.

-Anh cũng vậy~

-Cám ơn em vì đã mang thai đứa con của chúng ta.

-…

-Em không biết anh hạnh phúc đến thế nào đâu..

-Em yêu anh!

-Tiếp tục…cái gì cơ?

Hyukjae chỉ nháy mắt, rồi kéo Donghae đi thẳng.

………..

Seoul – Hàn Quốc

-Ey man, bắt được vợ yêu của cậu chưa??

-[Cậu nghĩ Hyukjae này là ai chứ?]

-Thế định khi nào dắt nhau về đây?

-[Ngày kia ra Incheon đón bọn tớ đi!]

-Này, tôi cũng không phải tài xế của cậu nha!!

-[Yên tâm đi, có quà mà]

-Xem ra Hyukjae của mấy ngày trước đã không còn nữa rồi ha~

-[Dễ nhận ra thế sao???]

-Gớm, còn hơn thằng trúng số nữa~~

-[Yah yah yah!!!]

-Được rồi được rồi..

-[Siwon ah..]

-Huh?

-[Cám ơn cậu..]

-Này, nghĩ tôi là thằng hàng xóm sao hả? Bày đặt nói cám ơn.

-[Thật sự đấy!!]

-Biết rồi, chỉ cần giữ vợ cậu cho chắc thôi. Ý Hyerin vào kìa, bye~~

-[Bye~~]

…………….

Mỹ

Lúc Hyukjae buông điện thoại cũng là lúc Donghae từ phòng tắm bước ra. Không để cậu bước đến hai bước, anh liền vớ lấy cái khăn bông rồi lao đến trùm lên đầu cậu.

-Em tự làm được mà~

-Không được, em đang có bầu, tốt nhất cứ để ông xã chăm sóc em đi~~

-Cứ như vậy em sẽ thành mập ú đó~

-Mập ú ôm càng thích!

-Anh đúng là…

Donghae khẽ gật đầu. Nghĩ đến về nhà đối mặt với sự giáo huấn của mấy vị phụ huynh, trong lòng không khỏi cười khổ.

Đợi Hyukjae tắm xong, hai người liền tay trong tay đi dạo phố. Mặc dù đã mặc rất ấm cho Donghae, nhưng anh vẫn ôm khư khư cậu để cậu nép vào ngực mình. Một cơ thể nhưng hai sinh mệnh mà. Không thể để bảo bối lớn nhỏ đều bị nhiễm lạnh, như thế khả năng bị pama chảm là rất cao nha. Phụ nữ lần đầu tiên mang bầu đã phải vô cùng cẩn thận, thì nam nhi lần đầu mang bầu lại càng phải cẩn thận hơn. Đi rất nhiều khu vui chơi mua sắm, mỗi nơi lại chụp vài tấm hình làm kỉ niệm. Đến một cửa hàng cho mẹ và bé, Donghae phấn khích chạy tót vào bên trong. Nào nôi, nào quần áo cho trẻ sơ sinh rồi thì đồ chơi cho trẻ nhỏ, thứ nào cũng muốn mua. Nhìn thôi cũng thấy cậu yêu cục cưng trong bụng đến nhường nào. Ngắm một bộ dạng đó của cậu, Hyukjae thấy ấm áp lạ thường. Anh rất hy vọng đứa nhỏ trong bụng cậu sẽ là một bé gái xinh xắn. Sẽ là một phiên bản nữ của Donghae. Anh đến bên lựa đồ cùng cậu, tiện thể lại kéo người ta vào lòng.

-Baby~ em thích con trai hay con gái?

-Hmm…con trai giống anh cũng tốt, nhưng em vẫn mong là con gái hơn~

-Con gái sẽ là Donghae thứ hai, anh rất thích~

-Thật không, Hyukie? Anh thích đứa nhỏ này là con gái?

-Uhm. Xinh đẹp lại tốt bụng như em, làm sao anh lại không thích?!

-*Chụt*

Thật sự là quá phấn khích. Donghae không nghĩ đến Hyukjae sẽ muốn có con gái. Tại vì ai cũng muốn có con trai nối dõi mà. Nghe được anh nói như vậy, kìm lòng không được liền nhón chân hôn anh một cái. Sau đó là đỏ mặt chạy đi gian khác lựa đồ, không cả nhìn đến vẻ mặt ngạc nhiên hiếm có của anh chồng đứng đằng sau. Thật may cửa hàng không đông lắm, nếu không chắc cậu cũng không biết chui mặt vào chỗ nào nữa.

Đi tới đi lui thêm một chút nữa, cuối cùng Hyukjae phải xách về túi lớn túi nhỏ. Không gì khác ngoài sách dành cho người mang bầu cùng một số đồ dùng thiết yếu.

………..

Hai người mua thật sự rất nhiều đồ. Lúc về nhà xách đồ lên phòng cũng bở hơi tai. Xong đâu đấy lại sắp xếp hành lý để ngày hôm sau về nước. Lúc dọn đến ngăn tủ ở đầu giường, Donghae bắt được một lọ thuốc viêm dạ dày.

-Hyukie, thuốc này của anh??

Khuôn mặt Hyukjae chợt đen lại.

-…

-Tại sao lại như vậy? Tại sao lại giấu em?

-Chỉ là viêm dạ dày thôi mà, cũng không có gì nghiêm trọng đâu.

-Thế nào là không nghiêm trọng?? Anh nói rõ ra đi.

-Anh…uống hơi nhiều rượu thôi..

-Đúng như Sungmin nói sao…

Donghae nói rất nhỏ, tựa như vừa nhận ra điều gì đó thật ghê gớm.

-Sungmin nói gì?

-Nửa tháng, uống rượu mạnh thâu đêm, đều là do em?

Giọng nói của Donghae bắt đầu run lên. Cậu biết chuyện anh đã đau khổ đến như thế nào trong quãng thời gian qua, cậu đều đã nghe Sungmin nói lại hết. Nhiều lúc cậu thật muốn trách anh nhưng lại không nỡ nói ra, vì cậu nghĩ rằng anh như vậy đều là do cậu gây nên. Nhưng chuyện anh bị viêm dạ dày cậu lại tuyệt nhiên không được biết. Hơn nữa từ lúc gặp lại anh cũng không thấy anh có biểu hiện gì. Nếu như không chỉ là nửa tháng, mà là một tháng, hay là nhiều tháng, anh sẽ thế nào? Mới nghĩ đến đó, Donghae đã như muốn khóc lên. Thấy vậy, Hyukjae liền vội vàng đi qua bên kia giường rồi kéo cậu vào lòng. Mặc kệ cậu đánh lên ngực mình, anh biết Donghae đang nghĩ gì.

-Không sao đâu! Bác sĩ nói nếu anh uống thuốc đều đặn rồi sẽ khỏithôi.

-Đều là tại em, là em không tốt…

-Đừng nói như vậy…

-Anh…là đồ ngốc à, tự hủy hoại bản thân như vậy thì em sẽ về sao???

-Bởi vì, anh mượn rượu để mang em trở lại. Anh biết chỉ là hư ảo, nhưng anh thà vậy còn hơn đối mặt với mỗi ngày mà không có em.

-Anh đúng là ngốc, đại ngốc…

-Vì thế, đừng rời bỏ tên ngốc như anh.

-Em xin lỗi, em xin lỗi…Hyukie…em xin lỗi…

-Đừng khóc nữa, con sẽ nghĩ anh bắt nạt umma nó đó~

Càng ôm ấp, càng xoa lưng, càng vỗ về, Donghae lại càng khóc. Cậu không thể chịu được cái cảm giác mình là kẻ cố chấp xấu xa, là kẻ trực tiếp khiến người mình yêu nhất đau đớn đến như vậy. Cậu mặc kệ anh có an ủi như thế nào, nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra. Mãi đến lúc mệt quá, đôi mắt mới từ từ nhắm lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ trong lồng ngực Hyukjae, câu xin lỗi như thì thầm lại làm anh khẽ cười. Nhẹ nhàng đặt Donghae nằm ngay ngắn, xoa nhẹ lên bụng cậu như muốn vỗ về đứa trẻ trong bụng kia, nụ hôn thật lâu in lên khóe mắt ươn ướt, anh kéo chăn lại cho cậu rồi mới đi thu dọn nốt đồ đạc. Nhìn nét mệt mỏi trên gương mặt kia, trong lòng lại thấy xót xa vô cùng. Anh lặng lẽ đóng gói hết tất cả đồ đạc rồi check lại vé sau đó mới chui vào chăn. Cảm nhận được có cánh tay ôm lấy mình, Donghae cũng tự động nép vào ngực anh. Cậu biết, một giấc ngủ không mộng mị, là lúc được nằm trong lòng anh như thế này.

……………..

Sáng hôm sau, cả hai trả phòng cho ông chủ rồi cùng nhau ra sân bay quốc tế. Hyukjae đặt một cặp vé VIP cho nên trong khoang cũng không có quá nhiều người. Donghae ngồi bên cửa sổ, hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.

“Tạm biệt…”

Đó là câu nói cuối cùng của cậu trước khi máy bay cất cánh. Sẽ là một chuyến đi dài. Nửa vòng trái đất. Nhưng là có Hyukjae bên cạnh. Donghae mỉm cười nhìn anh, chậm rãi ngả đầu lên vai anh, bàn tay khẽ đặt lên bụng mình. Hạnh phúc, thật xa mà lại thật gần.

…………..

……………

Sân bay quốc tế Incheon

-Anh, họ kia rồi!

Một tay đẩy hành lý, một tay nắm lấy tay Donghae, Hyukjae còn chưa kịp nhìn theo hướng chỉ của cậu đã bị cảm giác thiếu thốn nơi bàn tay làm cho giật mình. Anh chỉ nghe thấy vợ yêu kêu một tiếng “Sungmin!!!” rồi lao vút đến chỗ em trai, làm anh cũng chỉ mỉm cười nhìn theo.

-Chạy chậm thôi baby~~

-A, HYUNGGGGGGGGGGG!!!!

Hai người chạy đến, ôm chầm lấy nhau, bắt đầu nước mắt ngắn dài tuôn ra. Nào là “Em nhớ hyung muốn chết” rồi đến “Hyung cũng nhớ mọi người lắm” sau đó là vân vân và vân vân, còn hơn cả huynh đệ sinh ly tử biệt. Mãi đến khi Kyuhyun và Hyukjae chen vào, người nào người nấy tách bà xã của mình ra thì mới hết cảnh sướt mướt. Siwon đứng một bên nhìn cảnh đó cũng chỉ bật cười. Anh liếc nhìn thằng bạn thân nhất của mình, trong lòng cũng thấy vui hơn rất nhiều. Và đáp lại anh là ánh mắt đầy biết ơn của Hyukjae.

-Hyung! Công ty không có anh mấy hôm mà đám nhân viên đã điên đảo hết rồi kìa.

-Anh đây cũng chỉ cần một người vắng anh nửa giây mà cũng điên đảo thôi~~

-Yah Hyukie!!

-Được rồi, mọi người lên xe rồi nói chuyện tiếp.

Suốt quãng đường về nhà, ai cũng đều vui vẻ nói chuyện với nhau. Sungmin với Donghae như thể mấy năm không gặp, nói hết chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ, làm Hyukjae với Kyuhyun cũng chỉ biết cười khổ nhìn nhau. Mãi đến khi Sungmin chợt nhớ ra vấn đề quan trọng.

-Anh rể! Quà của em?

-A, chết thật, hyung chỉ nhớ mua cho Siwon với Kyu thôi~

-Cái gì? Em là vị cứu tinh của anh đó nha!!

-Rồi rồi, ai cũng đều có quà hết. Sungmin ah, cám ơn em, cả cậu nữa, Kyu.

-Cám ơn cái con Khỉ nhà anh ấy, có mỗi việc giữ con Cá cho chặt thôi cũng làm không xong nữa._Có đôi nào đó đồng thanh nói.

-Này hai đứa tính khi nào kết hôn vậy?

Đôi Sói Thỏ còn đang hừng hừng khí thế, mà nghe thấy câu nói đó của Donghae liền im bặt, hơn nữa còn đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhớ đến chuyện mấy hôm trước lại khiến khuôn mặt càng đỏ hơn.

-Chắc cũng nhanh thôi nhỉ, phải không Kyu?

Siwon nói rồi quay sang nháy mắt với Kyu một cái làm Hyukjae và Donghae chẳng hiểu cái mô tê gì. Nhưng suy nghĩ một lát, lại nhìn biểu hiên của hai người, mười phần cũng đoán được chín phần là có chuyện gì đã xảy ra.

…………..

Về đến nhà, mới bước chân vào cửa Hyukjae lẫn Donghae đều giật mình. Ko có vị Chủ tịch nào đi làm hết, pama hai bên cũng Sora đều đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách. Donghae quay sang nhìn Sungmin nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của cậu em trai.

-Còn đứng đó, mấy đứa ngồi hết xuống đi._Giọng của người đàn ông làm chủ gia đình đầy uy nghiêm.

Như cảm nhận được Donghae đang sợ hãi, Hyukjae nhẹ nhàng nắm lấy tau cậu rồi cả hai ngồi xuống, đối diện với mấy vị phụ huynh. Heechul umma nhìn khuôn mặt hốc hác của Hyukjae, lại nhìn đến con trai mình đã gầy đi rất nhiều, trong lòng xót xa nhưng lại không tỏ vẻ ra mặt. Ngược lại còn mắng chính đứa con mà mình yêu nhất.

-Hai đứa cũng giỏi nhỉ!

-Chúng con xin lỗi.

-Donghae, con có bao nhiêu tin tưởng ở Hyukjae?

-Umma, thật ra…

-Con rể, ta không hỏi con!

-Umma, con xin lỗi.

-Con xem con cố chấp như thế nào?!

-Mình ah, đừng mắng nó nữa!

Han appa còn định nói thêm nhưng Kang appa liền dùng ánh mắt để ngăn lại. Dù sao thì, cũng nên giáo huấn lại một chút.

-Điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự tin tưởng lẫn nhau, hai đứa có hiểu không?

-Chúng con hiểu.

-Hiểu mà còn làm như vậy sao?

-Appa! Đừng quát tụi con mà, nhất là vợ con~

-Hai đứa xem bản thân gây ra những gì đi. Ngắm lại mình trong gương xem.

-Umma, con xin lỗi mà. Umma đừng như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé đâu~

-Có cái gì mà không tốt?…ĐỨA BÉ???

.: End Chap 28 :.

Bình chọn

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Tumblr

Anh Yêu Em (Vkook) Chap 2

-JungKook sao thế kia?

-Lớp trưởng mình chạy đi đâu vậy?

-JungKook dạo này xanh xao quá! Chắc có chuyện gì đó!

-…..

Nghe những lời bàn tán đó, Taehyung cũng tò mò tại sao hôm nay cậu có biểu hiện lạ như vậy? Thấy Jimin chạy theo cũng không mấy lo lắng nghĩ chắc Jimin cũng đem cậu ta xuống phòng y tế mà thôi. Anh bỗng dưng đứng lên, đi một mạch tới phòng y tế mặc kệ tiếng kêu của Sohee, vừa bước vào thì không thấy một bóng người, anh hơi lo, nếu cậu ấy không ở đây thì chỉ có thể Jimin đem cậu ta đến bệnh viện, liền bỏ buổi học hôm nay chạy thẳng đến bệnh viện.

JungKook đã tỉnh táo, cậu dần dần mở mắt, nhăn mặt lại vì ngửi thấy mùi sát trùng liền biết mình đang ở bệnh viện, cậu mở mắt ngồi dậy thì cũng là lúc Jimin bưng chén cháo bước vào, mặt vui vẻ nhìn cậu nói:

-Này! Mau ăn cháo cho khoẻ rồi cho thai nhi nằm nghỉ ngơi nữa đó nha! Nè mau ăn đi!

Khi nghe Jimin nhắc “thai nhi” cậu đơ người, Jimin đang có vấn đề sao? Thai nhi gì ở đây? JungKook hai tay đỡ tô cháo cho Jimin, cười cười nói:

-Cậu, đầu óc có vấn đề hay không mà nhắc thai nhi gì ở đây!

-Aigoo! Vậy cậu không biết rồi! Cậu đang mang thai được hai tuần rồi và đứa bé trong bụng đó là con của Kim Taehyung đó! Không tin thì tôi đưa giấy khám xét nghiệm siêu âm cho cậu này.

Jimin nói xong liền giơ tờ giấy đưa cho JungKook, cậu như không tin vào mắt mình. Là cậu có thai sao, đứa bé này là sinh linh của cậu và Taehyung sao? Cậu vui lắm nhưng cũng có phần lo sợ liệu Taehyung có chấp nhận hay lại muốn vứt bỏ nó không? Đang nghĩ đến Taehyung sẽ như thế nào thì âm thanh mở cửa truyền đến làm Jimin và JungKook phải chú ý đến người đang bước vào, chính là Kim Taehyung. Cậu sợ hãi nhìn anh, quay mặt qua chỗ khác, Taehyung nhìn Jimin kêu cậu ra ngoài để anh có thể nói chuyện với JungKook. Taehyung đợi Jimin ra ngoài, ngồi xuống nói với cậu:

-Trong người  thật sự có ổn hơn chưa?

-…..

-Sao em không trả lời tôi?

-…..

-Trả lời tôi mau!

-Anh hại tôi ra nông nổi này thì anh khiến tôi ổn ư? Hành hạ tôi đến mức liên tục nằm viện có thật sự là ổn hay không?

Cậu không thèm nhìn anh mà vô thức nói những lời đó ra, đương nhiên rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ thương hại cậu đâu vì cậu như một con rối thôi, có nói anh ta cũng chả để ý gì đâu nhỉ? Cậu giấu tờ giấy khám xét phía sau lưng và hành động đó Taehyung liền rất nhanh thấy, anh bước tới trước mặt cậu, chìa bàn tay nói:

-Đưa tôi tờ giấy đó!

-Không!

-Đừng để tôi nói nhiều đưa nhanh!

Sau một hồi giằng co thì tờ giấy đó cũng vào tay Kim Taehyung, anh mở ra đọc liền bất ngờ nhưng sau đó rất nhanh chóng giữ phong độ quay qua nhìn cậu:

-Cậu hãy mau đi phá nó đi!

End chap 2

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Bạn đang đọc nội dung bài viết Ước Gì Được Nấy – Chap 5 trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!