Cập nhật nội dung chi tiết về Truyện Gay Hay Ông Bố Không Yêu Con Wap Truyện Gay Việt mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Truyện gay hay Ông Bố Không Yêu Con
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày đầu tiên tháng đầu tiên năm đầu tiên
10:07 am
“Đàn ông vẫn có thể mang thai , song vì không có buồng trứng và tử cung nên không có khả năng thụ thai và phải mổ đẻ.”
Đó là điều tôi được biết khi đọc 1 tài liệu về sức khỏe sinh sản ở một trang web nào đó . Sau khi đọc được điều này, ‘vợ’ tôi đã quyết định sẽ xin trứng của chị cậu ấy, cấy tinh trùng của tôi để mang thai đứa-con-của-chúng-tôi.
Tôi đã sướng rơn người. Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của ‘vợ’ yêu. Vì trước đó tôi luôn nghĩ rằng đàn ông thì không thể nào mang thai được, nên chỉ nghĩ đến biện pháp khả quan nhất là xin một đứa con nuôi. Nhưng dẫu sao, là con-của-chính-mình thì vẫn tuyệt vời nhất, đúng không?
Còn bây giờ,… TÔI ĐANG PHÁT HOẢNG!
‘Vợ’ tôi lâm bồn! Cái đám trắng bóc từ đầu tới chân ấy đã mang vợ tôi vào phòng mổ cách đây…
TÔI KHÔNG THỂ TRẤN TĨNH ĐƯỢC! Cái … cái quái gì đang diễn ra thế này? Chuyện quái gì đang diễn ra trong đó?
Tại sao tôi không được phép vào với vợ tôi? Tôi là chồng của ‘vợ’ tôi, là bố của con tôi! Ai có quyền gì cấm tôi vào ?
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế ? Ai đó làm ơn cho tôi biết… …
Tôi không hiểu được cảm xúc của những ông bố khi vợ mình sinh con trong phòng sinh là như thế nào, họ nghĩ gì, làm gì, ra sao… nhưng với tôi, hiện tại chuyện duy nhất có thể làm là liên tục đi đi lại lại , đứng ngồi không yên trong hành lang, mồ hôi túa ra , người thì run như cầy sấy. Những lúc này sao tôi lại có thể bất lực đến thế? Sao tôi lại không làm gì được chứ??? …
10:30 am
Tôi nghe có tiếng khóc ré lên trong đó. Đèn đỏ trước phòng phẫu thuật tắt. Có phải… có phải …?
– Anh là chồng của anh Phan Nhiên phải không ạ? Mời anh theo tôi vào.
YEAH!!! TÔI ĐÃ LÀ BỐ! TÔI ĐƯỢC LÀM BỐ RỒI! Tuyệt vời!
Sao chân tôi run thế này ? Trong này hình như hơi… tối. Hơi lạnh nữa …
Tôi bước chân vào 1 căn phòng sặc mùi khử trùng. Một đám người đứng lố nhố, mẹ vợ tôi, chị vợ tôi, cả đám người trắng toàn thây… Tất cả đều đang ngó tôi.
Ôh, vợ yêu đang nằm nghỉ. Vợ trông có vẻ mệt, mồ hôi bết cả tóc, cả áo. Tội quá!
“Oe… oe…. oe…..” Cái tiếng khóc đinh tai vẫn ko dứt. Mọi người trong phòng , kể cả vợ tôi , đổ dồn sự chú ý về tôi , tíu ta tíu tít . Còn tôi, tôi nhìn chằm chằm vào cái bọc trong tay mình . Tôi cứ tìm mãi , nhưng mặt con tôi đâu ? Không lẽ nó bị dị dạng ?
Àh khoan, có cái gì đang hé ra … Huh ? Cái đầu khỉ con ? SAO CON TÔI LẠI LÀ KHỈ CON?
Tôi tá hỏa! Con của tôi lại là con khỉ con này ưh? Lại còn hôi nữa? Trời ơi, tôi muốn quăng ngay cái đống này đi . Nhưng không được , đó là con tôi . Vợ tôi sẽ giết tôi mất .
Cuối cùng tôi đành đứng im như phỗng , ngượng ngùng , chật vật tìm cách dỗ con khỉ con hôi hám đó .
Rốt cuộc sau một hồi giãy giụa trong tay ông bố , con khỉ con cũng được đưa ra khỏi người tôi.
Khoan, họ trao nó cho vợ tôi . ‘Vợ’ có vẻ rất vui!
Chẳng lẽ từ giờ tôi phải chăm sóc cho cái con khỉ đó sao ??????? Tôi vẫn mong là mình đang nhầm lẫn thôi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười sung sướng pha lẫn mệt mỏi trên khuôn mặt “vợ”, thì…
Hả, vậy đấy thật là con tôi àh? Con khỉ đấy là con tôi thật àh ? Không còn hi vọng nào cho sự nhầm lẫn ư ?
Các bạn tặng web 1 like để có phí duy trì trang web ạ
Đọc Truyện Người Tôi Yêu
_Kim Jaejung! TÔI HẬN ANH! ANH LÀ ĐỒ ĐỘC ÁC! TÔI CĂM HẬN ANH
End flashback
_bác Kim! Cháu xin lỗi vì đã đến trễ- Jaejoong cười với ông vồi vội ngồi xuống- bác tìm
cháu có chuyện gì ạ?
_cháu ngồi đi- ông mỉm cười nhìn cậu- đây là…- ông hướng mắt nhìn người đang đứng
kế bên cậu
_ah! đây là Junsu, bạn cháu, cậu ấy đã đưa cháu tới đây đấy ạ
_chào bác, cháu là Kim Junsu- Junsu cười với ông
_chàu cháu, à….bác có chuyện riêng muốn nói với Jaejoong- ông nhìn Junsu
_à….vâng
Junsu gật đầu rồi cậu tìm một bàn khác để ngồi và gọi điện
_bác có chuyện muốn nói với cháu ạ?- Jaejoong nhìn ông
_à….., trước tiên, con hãy xem cái này- ông đẩy xấp hồ sơ về phía Jaejoong
_cái này….là gì thế ạ?
_xem đi và con sẽ rõ
10p sau
Không thể nào, không thể như thế được
_không thể được, không thể như thế được- Jaejoong lắc đầu nhìn ông- không thể nào
_là sự thật, Jaejoong ah! là sự thật, con là con của ba và Taehee là em của con
Jaejoong ah
_không thể nào- nước mắt bắt đầu rơi trên đôi mắt xinh đẹp
_ba xin lỗi, ba sẽ bù đắp cho con, Jaejoong ah- ông mỉm cười đặt tay lên tay Jaejoong
_không thể nào!- Jaejoong vội rút tay lại và nhìn thăng vào ông với đôi mắt căm phẩn-
ông dám nhận lại tôi ư? Ông đã đuổi me và muốn tôi chết, bây giờ ông lại trước mặt tôi
mà muốn tôi tha thứ ư? Những tờ giấy lộn này chẳng chứng minh được cái gì cả- cậu
quẳng chúng vào người ông
_Jaejoong! Ba biết nhất thời con không thê chấp nhận được nhưng đó là sự thật,
nhưng nó vẫn là sự thật Jaejoong ah, ba đã lấy mẫu máu của con đi xét nghiệm và họ
chứng thực chúng ta là cha con, ba là ba của con Jaejoong
_TRÁNH RA!- Jaejoong quát lên khi ông dợm đứng lên và đi về phía cậu
Junsu ở cách đó không xa, cậu nghe thấy tiếng hét của Jaejoong liền vội chạy lại
_Jaejoong! Hãy nghe ba, chúng ta là cha con, Taehee là em của con, hãy về với ba,
ba hứa sẽ bù đắp lại cho con mà- ông nắm tay Jaejoong
_TRÁNH XA TÔI RA! TÔI BẢO TRÁNH XA TÔI RA, JUNSU AH! CỨU TỚ VỚI
Junsu gạt tay ông ra và lườm ông
_ông làm cái quái gì vậy?
_Junsu, hãy đưa tớ đi khỏi đây, tớ không muốn thấy mặt ông ấy, tớ không muốn-
Jaejoong nắm tay Junsu
_ông nghe thấy rồi chứ, tránh xa cậu ấy ra- Junsu nhìn ông bằng đôi mắt “tôi sẽ bắn
Hot Gay (1O)
Chap 1O
Chung Nhân cắn mút nhè nhẹ hai núm vú nhỏ xinh của Lộc Hàm, bên dưới mấy ngón tay đã đy vào khuếch trương. Lộc Hàm khẽ oằn người khoái cảm, hiện tại cậu thân thể không có cái gì che đậy, càng làm lộ rõ cái bụng đã hơn ba tháng của mình, nếu mặc quần áo cũng thấy không to lắm, cũng may vì Chung Nhân trên giường ngoài chuyện làm tình, cái gì cũng không tập trung, nếu không sẽ phát hiện điểm bất thường. Chung Nhân đưa phân thân vào trong ba ngón tay cũng không thèm rút ra, cậu vẫn uất ức chuyện Lộc Hàm nói đã từng nuốt thứ to hơn cậu, nên hôm nay nghĩ ra trò này. Lộc Hàm cảm thấy có điểm lạ, bên dưới hạ thể bị kéo căng ra, cảm nhận được rõ ràng mấy ngón tay cùng phân thân đang chuyển động cùng một lúc.
– Hảo, Lộc Hàm, quả thực có thể một lúc hai cái thật sao? Rất tuyệt.
– A, em đau.
Lộc Hàm nhíu mày, hai tay bấu vào lưng Chung Nhân để lại những hình bán nguyệt, cậu không phải đau ở hạ thể, mà là đau bụng, bảo bối hình như khó chịu rồi. Chung Nhân vội vã rút ra, nhìn thấy Lộc Hàm cuộn thành một đoàn, đau đến cắn môi trắng bệch cậu sợ muốn chết, nuốt khan một cái, tay chân luýnh quýnh đến dư thừa.
– Lộc Hàm, sao vậy, anh xin lỗi, em không sao chứ, em ổn không?
– Em đau …ưm …
– Hay đy bệnh viện? Đy bệnh viện, phải, nhanh đy bệnh viện.
– Không cần …không đy bệnh viện. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, một chút sẽ khỏe, không đy bệnh viện, không cần đy.
– Hảo, không đy bệnh viện, em uống một chút nước ấm thử xem.
Chung Nhân mặc vội bộ đồ, xuống bếp rót một chút nước ấm mang lên, Lộc Hàm uống xong cố ngồi dậy để Chung Nhân mặc đồ giúp mình, rồi lại nằm cuộn một đoàn, bụng cứ âm ỉ đau, mồ hôi ướt lưng áo. Chung Nhân cả đêm không ngủ, cứ xoay trở chăm sóc cho người kia, cũng tại cậu Lộc Hàm mới đau như vậy, chắc chỗ đó đã bị thương rồi, nên ngại không đến bệnh viện, cậu phải làm sao a ~
Sáng hôm sau, Chung Nhân trầy trật cả buổi dưới bếp mới nấu được nồi cháo, pha thêm một ly sữa mang lên, đút Lộc Hàm ăn hết rồi mới an tâm đy làm. Chờ Chung Nhân rời đy, Lộc Hàm mới đy bác sỹ, tuy hiện tại bụng đã không còn đau nhưng cậu vẫn vô cùng sợ, từ lúc có thai, bảo bối rất hiểu chuyện, không hành cậu ốm nghén nhiều, cũng không làm cậu đau, nên tối hôm qua đau như vậy, cậu rất sợ, sợ mất bảo bối này.
– Bác sỹ, dạo trước rất ổn, nhưng hiện tại, quan hệ bụng lại rất đau, đứa nhỏ vẫn ổn chứ?
– Có lẽ từ tháng này trở đy cậu nên cử quan hệ, vì cơ thể nam nhân mang thai rất khác biệt, rất dễ sẩy thai.
Lộc Hàm gật gật mái đầu, trở về nhà ngồi thất thần trên sô pha, đôi khi suy nghĩ rằng nói hết cho Chung Nhân biết, đôi khi cậu lại muốn giấu thật kỹ, rối loạn, Lộc Hàm một tay bấu chặt gấu áo, một tay xoa xoa cái bụng tròn, không biết phải làm sao.
Trưa, Chung Nhân từ công ty lái xe một vòng mua canh sâm bồi bổ cho Lộc Hàm rồi mang về nhà, thấy người kia ngồi ngốc trên sô pha chợt lo lắng.
– Em chưa khỏe, đừng ngồi nhiều như vậy, về phòng nghỉ, anh mang canh lên cho em uống.
Lộc Hàm ngồi trên giường, ngoan ngoãn uống hết bát canh, sau đó suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Chung Nhân.
– Chung Nhân, nếu anh bao dưỡng một người nhưng không thể cùng người đó làm tình thỳ sao?
– Ưm …không thể làm tình thỳ bao dưỡng làm gì? Mà sao em lại hỏi chuyện đó, mau nghỉ ngơi đy. Chiều anh sẽ cố về sớm.
Chung Nhân kéo chăn đắp ngay ngắn cho Lộc Hàm, sao đó rời đy, thực chất cậu chỉ trả lời theo lẽ thường tình, cũng không nghĩ Lộc Hàm có ý hỏi tới quan hệ của hai người, bởi từ lâu, cậu đã quên mất Lộc Hàm và mình có quan hệ chủ tài và trai bao, trong tâm can cậu, Lộc Hàm chính là người yêu tuyệt vời nhất.
Lộc Hàm cũng không buồn, đáp án này cậu vốn đã biết trước, hiện tại vì bảo bối, cậu không thể cùng Chung Nhân làm tình, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Cậu đưa ánh mắt buồn nhìn quanh căn hộ, sau đó kéo vali rời đy, bắt một chuyến tàu ra đảo, cậu vô luận không có cách nào ở cạnh Chung Nhân nữa, bởi nếu bướng bỉnh ở lại, hoặc bị chán ghét mà bỏ rơi, hoặc bị phát hiện và bị Chung Nhân kinh bỉ, bắt cậu bỏ bảp bối đy. Bởi cậu hiển, bản thân cơ bản giống như quái vật, còn là kẻ ti tiện, một chút cũng không xứng để mang giọt máu của Kim gia trong mình.
Nếu nói về giận đến phát điên, hiện tại có thể lấy Chung Nhân ra làm ví dụ, cậu cố kìm nén cảm xúc, mở cửa vọt ra ngoài, lái xe một mạch đến khu trọ ổ chuột ọp ẹp ngày trước cậu có đưa Lộc Hàm về lấy ít vật dụng cá nhân, mong là tìm được. Lúc chiều về đến nhà, hoàn toàn không tìm thấy sự hiện diện của người kia, nghĩ cũng không nghĩ được người kia bỏ đy vì lý do gì, giận cậu làm đau, hay vì có nơi khác tốt hơn cậu? Bước trên hành lang động nước, bà chủ trọ lê dép loẹt quẹt trên sàn bẩn, tra ổ khóa mở cửa cho Chung Nhân rồi đy khuất. Chung Nhân bất lực nhìn căn phòng cũ nát bám bụi, Lộc Hàm không có về đây, cậu tiến vào phòng ngủ, thấy trên tường treo rất nhiều ảnh của chính mình lúc còn học cao trung, quái lạ, Lộc Hàm đã biết cậu từ rất lâu sao? Tìm tòi một lúc trên chiếc bàn gỗ cạnh giường, thấy một quyển sách khoa học cũ mèm, nhưng rõ ràng tên đề trên quyển sách là cậu, là sách của cậu, mấy cái chỗ hoa thị này, lúc xưa cậu hay làm để đánh dấu phần quan trọng, không lầm. Cuối quyển sách có để một dòng chữ nhỏ, đã phai màu không nhìn rõ chữ, chỉ nhìn được mấy chữ Lộc … yêu Kim Chung ..
, có lẽ, ngày xưa Lộc Hàm thích mình.
Lướt tay trên điện thoại, cậu gọi cho thư ký riêng.
– Tìm Lộc Hàm cho tôi, bằng mọi giá.
End chap.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Đọc Truyện Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)
_ Ý em là sao? – Heechul nghi hoặc hỏi lại. Y híp mắt cố tiêu hoá hết những gì Junsu vừa cung cấp, nếu đó là sự thật, thì chuyện này…
_ Nhưng mà…làm cách nào quỷ nữ có thể… – Heechul dường như vẫn không thể tin được điều đó – chúng tôi Đông là nơi tập hợp toàn Hunter mạnh, quỷ nữ có thể tấn công họ thê thảm đến vậy?
_ Hyung… – Junsu nhếch mép – chúng tôi nghĩ một chút đi, tại sao tên Hunter đó lại có cánh đen mắt trắng giống như quỷ nữ? Không những thế, lúc các Hunter nổi điên lên em cũng có mặt ở đó, bọn chúng kẻ nào mắt cũng trắng dã, hơn nữa còn không ngừng lặp đi lặp lại một câu chém giết gì đó, hyung nói xem, đó là loại phép thuật gì?
_ Sai khiến? Mê hoặc? Các cô em gái của chúng ta có khả năng đó sao? – Y liên tục hỏi dồn.
_ Em không rõ, vậy nên giờ chúng ta sẽ đi hỏi Soochan, con bé cũng là quỷ nữ, chắc chắn nó biết… – Junsu vừa lẩm bẩm vừa quay người bước đi.
_ Được, tiện thể đi thăm Sungyoung luôn…
Bởi vì Soochan đang ở chỗ Sungyoung để chăm sóc cho con bé, nên có thể dụ Junsu đi thăm Sungyoung luôn. Mặc dù Junsu là người mà Sungyoung muốn ở bên nhất, nhưng nó lại chỉ mới đến thăm con nhỏ có đúng một lần, điều đó làm Heechul không hài lòng chút nào.
_ Hừ…hyung không phải dụ, chẳng phải em đã giải thích rồi sao? Lần trước con bé đó túm tay em khóc lóc đến nỗi chúng ta phải thay toàn bộ băng trên mặt nó, đã vậy còn vừa khóc vừa lặp đi lặp lại mấy từ “bi kịch” với “chết người”, nghe ghê chết!
Junsu nhăn mặt khi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, và đó chính là lý do mà nó không muốn đến gặp Sungyoung thêm một lần nào nữa.
_ Em nghĩ hyung không ghê sao? – Heechul trợn mắt lên nói, một quỷ nữ có thể nhìn thấy trước tương lai liên tục kêu những từ đáng sợ như thế, có ai là không rùng mình? – Nhưng nếu em năng đến xem, biết đâu con bé đó sẽ mau khỏi bệnh.
Tốt nhất là nên khỏi trước khi bi kịch kia xảy ra, ít nhất lúc Sungyoung đỡ hơn y còn có thể hỏi nó thêm một chút, chứ giờ nó toàn gào khóc được vài ba câu rồi ngất lịm đi thì làm ăn được cái gì? Chỉ càng khiến người ta hoang mang thôi.
_ Cái gì? – Heechul ngay lập tức quay đầu hỏi.
_ À, không có gì… – Junsu lắc đầu, sau đó đi nhanh về phía trước. Bởi vì theo những gì Heechul thuật lại, lần có mặt nó là lần Sungyoung khóc lóc thảm thiết nhất…
Vậy nên…nó đoán thế thôi…
…
Lúc hắn ôm Jaejoong ra ngoài, phòng khách đã rơi vào trạng thái im lặng hoàn toàn, có vẻ như Hankyung và Kibum định chờ hắn ra mới chính thức nói chuyện đó với ông bà Kim. Là chuyện mà Heechul và Hankyung đã đề xuất với hắn, rằng nên nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm những vấn đề về gia đình của Jaejoong. Nếu được ba mẹ cậu đồng ý, hai người sẽ có thể chính thức ở bên nhau trong khi Jaejoong không còn chút vướng bận gì trong lòng.
Yunho vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đã đổ dồn vào hắn và người mà hắn đang bế trên tay, lúc này vẫn đang ngủ rất say. Hắn lặng lẽ đến chỗ Hankyung và Kibum, ngồi vào giữa hai người, nghiêm mặt nhìn mọi người.
_ Ờ…e hèm… – Hankyung thấy hắn ôm được người thương rồi vẫn kiên nhẫn ngồi lại như đã bàn trước thì vô cùng cảm động, đoạn anh húng hắng lấy hơi bắt đầu nói – Thưa hai bác…như hai bác đã biết, thời gian qua Jaejoong đã đến ở trong lâu đài của Vampire…
_ Chính xác là bị bắt!
Changmin gằn giọng, thằng nhóc hậm hực nhìn hyung mình đang cuộn tròn vào trong lòng tên Chúa tể kia. Cứ chờ xem, cưới xin cái gì chứ? Đừng hòng ba mẹ nó đồng ý!
_ Sau đó gặp mặt cùng Chúa tể của chúng tôi, trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng họ đã yêu nhau.
Kibum đột nhiên tiếp lời Hankyung, mà Changmin thấy Kibum nói thì lập tức im bặt, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Bum nữa.
_ A… – Ông bà Kim nãy giờ chăm chăm nhìn vào thằng con cả đang nằm ngủ ngon lành trong lòng người khác, nghe chỉ thấy câu được câu mất, cơ mà đến mấy từ cuối cùng lại không thể không để ý tới – Yêu nhau?
_ Phải, Jaejoong và Chúa tể yêu nhau… – Hankyung vội vã trả lời – Lần này Jaejoong trở về là để gặp mặt hai bác cho thoả nỗi nhớ, còn Chúa tể lên đây là muốn xin phép hai bác đồng ý cho họ được sống bên nhau trọn đời.
_ Cái gì, Jaejoong hyung và ta… – Là phải vất vả bỏ trốn mới về được đấy chứ!
_ Làm sao?
Changmin vừa mở miệng gào lên, Kibum đã lừ mắt về phía nó hỏi một câu. Ngay lập tức thằng nhóc nhăn mặt cúi đầu không nói gì, lạnh lùng quá, chắc hẳn…chắc hẳn Kibum hiện đang rất giận Min. Nếu không khi nói đến việc đó đã chẳng có thái độ đáng sợ như thế.
_ Chuyện này… – Trong khi ông Kim đang mải nghi hoặc trước thái độ xoay như chong chóng của Changmin thì bà Kim đã lấy hơi nói – …Rất tiếc, chúng tôi không thể đồng ý!
_ Tại sao? Hai bác…
Đương nhiên Hankyung có dự đoán trước là sẽ bị từ chối, và anh cùng Chúa tể cũng chuẩn bị hết những lời mang tính thuyết phục cao rồi. Giờ có lẽ sắp phải dùng đến đây.
_ Làm sao chúng tôi có thể giao con trai mình cho một con quỷ hút máu người được? Là một người mẹ, tôi chỉ có ước muốn con trai mình có thể cưới được một cô gái tốt, sinh vài ba đứa con cho chúng tôi có cháu bế là được rồi, chứ một vị Chúa tể vĩ đại thế này, chúng tôi không dám giao con cho đâu… – Bà Kim cứng rắn nói.
_ Bác gái…
Hankyung bấm bụng cười trước ước muốn có cháu bế của bà Kim, gì chứ giờ bác cũng có cháu rồi đấy thôi. Nhưng mà anh nghĩ là mình không nên nói việc này sớm, tuy rằng đằng nào hai bác cũng sẽ biết, cơ mà vừa mới nói chuyện được một chút, anh không muốn hai bác và Changmin ngã lăn ra đất vì sốc đâu. Để sau vẫn hơn…
_ Ta từ lâu đã không còn hút máu người nữa…
Cuối cùng thì một trong hai nhân vật chính cũng đã lên tiếng, hắn hoàn toàn có thể khắc phục được sự e dè của bà Kim. Từ ngày yêu Jaejoong, hắn chỉ uống máu thôi chứ có hút máu đâu?
_ Nhưng bản chất của cậu vẫn là quỷ hút máu người… – Ông Kim bắt đầu tham gia – …đó không phải thức ăn của cậu sao?
_ Ta cũng có thể ăn thức ăn của con người! – Máu là thức ăn chính nhưng Vampire cũng ăn đồ ăn của con người được.
_ Nhưng mà… – Hiển nhiên ông bà Kim vẫn còn quá lo ngại về việc Yunho là Vampire, nghe thấy đã sởn gai ốc rồi, nói chi đến việc gả con cho. Tuyệt đối không thể!
_ Tình yêu có thể làm thay đổi tất cả, Chúa tể từ khi yêu Jaejoong đã từ bỏ sở thích hút máu của mình, ngài không còn là con quỷ khát máu đáng sợ như trước nữa… – Hankyung vội đỡ lời – Vampire không phải kẻ xấu, có trách chỉ trách tạo hoá đã để con người trở thành thức ăn cho họ thôi…
_ Ư…
Trong khi mọi người đang tranh luận vô cùng căng thẳng thì Jaejoong vẫn nằm ngủ không biết trời đất gì, thậm chí cậu còn cố rúc sâu vào lòng hắn để tận hưởng hơi ấm quen thuộc ngày nào. Yunho thấy cậu khẽ cử động rồi lại thoả mãn ngủ tiếp thì rất không hài lòng, đưa tay búng má cậu một cái, buộc cậu phải giật mình tỉnh dậy.
_ Dậy mau! – Hắn liếc nhìn cậu rồi khẽ gắt, dậy để còn cùng ta thuyết phục ba mẹ ngươi.
_ Ơ… – Jaejoong chớp chớp đôi mắt mơ màng của mình mấy cái liền, sau đó cựa quậy một chút để điều chỉnh tư thế giúp cậu có thể nhìn thẳng vào mặt hắn, rồi thì bắt đầu lắp bắp – Yunho…?
_ Hừ… – Hắn quay mặt đi, không thèm nhìn mặt cậu.
_ Hyung…! – Changmin kêu lên.
_ Jaejoong… – Ông bà Kim khẽ gọi.
_ Yunho… – Mà lúc này trong đầu Jaejoong chỉ toàn là hình ảnh lạnh lùng của kẻ trước mặt, nào có thể nghe thấy tiếng gọi của ai khác. Không phải cậu vẫn còn đang mơ đấy chứ, trong mơ hắn cũng lạnh như thế này mà – YUNHO!
Mặc kệ có phải là mơ hay không, cuối cùng cũng ôm được hắn rồi. Jaejoong vòng hai tay qua cổ hắn siết chặt, tham lam tận hưởng hơi ấm trên cơ thể hắn. Nhớ lắm, cậu chả biết là chuyện gì đang diễn ra nữa, giờ cứ phải ôm hắn cho đã mới được!
_…
Gương mặt hắn thoả mãn một cách trông thấy, lại có chút kiêu căng hướng về phía Changmin và bố mẹ vợ đang tròn mắt nhìn phía đối diện. Thấy chưa, tỉnh dậy là ôm ta đầu tiên đấy!
_ Ờ…khụ khụ… – Hankyung ho lên mấy tiếng để thu hút sự chú ý, sau đó quay về phía ba người đang hoá đá kia tươi cười – Là vậy đó, Chúa tể vì yêu Jaejoong mà có thể từ bỏ thói quen và sở thích của mình, còn Jaejoong cũng đã trao trọn trái tim của mình cho ngài rồi, mong hai bác hãy suy nghĩ lại chuyện này, Chúa tể Yunho thực sự muốn cưới Jaejoong về làm…phu nhân…
_ Hả?
Ngay khi ông bà Kim định nói gì đó, thì Jaejoong đã giật mình quay ra nhìn Hankyung bằng một ánh mắt rất kì quặc. Cậu giãy giãy thoát khỏi vòng tay hắn, ngồi ngay ngắn bên cạnh quan sát một lượt những người đang có mặt tại nơi này. Xem nào, đây là phòng khách nhà cậu, ngồi bên kia có cha mẹ cậu và Changmin, bên này có Hankyung, Kibum và hắn. Còn chuyện mà họ đang nói với nhau là…
_ Hôm nay Chúa tể đến đây là để hỏi cưới cậu, Jaejoong! – Kibum tốt bụng thông báo.
_ HỎI CƯỚI?
Biểu tình của Jaejoong lúc này là muốn ngất ngay xuống sàn, tuy nhiên cậu đã cố trụ vững để đưa mắt nhìn Changmin, thằng nhóc bĩu môi gật đầu. Jaejoong quay sang nhìn ba mẹ mình, ông bà Kim e ngại gật đầu. Jaejoong mím môi nhìn nhìn Kibum, lại một cái gật đầu nhẹ nhàng nữa, đến lượt Hankyung, chỉ hai từ “Đúng thế!”
_ NGƯƠI HỎI CƯỚI TA? – Jaejoong khiếp đảm đứng bật dậy, nhìn thẳng vào hắn mà chất vấn.
Hắn không trả lời cậu, ngược lại chỉ hướng về phía ba mẹ cậu lên tiếng.
_ Hai ngươi…
_ Khụ… – Hankyung kịp thời báo động bằng một tiếng ho.
_ Hai…bác… – Hắn nhăn mặt một chút rồi nhanh chóng sửa lại, từ trước đến giờ toàn gọi người khác là “ngươi”, xưng hô thế này không được tự nhiên cho lắm – Ta…yêu Jaejoong thật lòng, mong hai bác…hãy đồng ý để ta được cưới…em ấy…
_ A…
Khỏi nói cũng biết mặt Jaejoong lúc đó đỏ như thế nào, tỏ tình trực tiếp, cầu hôn gián tiếp…Cậu lặng lẽ ngồi xuống chờ đợi phản ứng của ba mẹ mình. Trái tim đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thật không ngờ…hắn…hắn…
_ Cậu… – Những lời thổ lộ vụng về mà chân thành của hắn, quả thực rất khó để người khác nói lời từ chối, ông bà Kim có chút khó xử, nhưng vẫn chưa thể gật đầu đồng ý được – Chúng tôi chỉ muốn Jaejoong có một cuộc sống như người bình thường…
_ Theo cháu được biết thì hiện giờ ở thế giới này Jaejoong đã được tuyên bố là người chết, nghĩa là dù thế nào cậu ấy cũng không thể giống người thường nữa, thủ tục huỷ tuyên bố đó rất phức tạp. Chúa tể cưới Jaejoong rồi, thỉnh thoảng vẫn có thể đưa cậu ấy lên đây thăm hai bác hoặc đưa hai bác xuống dưới đó chơi, bác cứ coi như là vì con trai đi lấy chồng xa…
_ Cậu… – Ông Kim đen mặt nhìn Hankyung – Con trai đi lấy chồng? Làm gì có chuyện đó, kể cả cậu kia không phải là Chúa tể đi chăng nữa thì tôi cũng không đồng ý! Cả hai đều là nam, cưới xin cái gì?
_ Bác… – Mặt Hankyung cũng dần đen lại, lý do gì cũng được, chỉ riêng lý do vì cả hai là nam mà ngăn cản thì anh tuyệt đối không thông cảm – Đều là nam thì sao chứ? Họ yêu nhau, tình yêu chẳng bao giờ có khoảng cách, tuổi tác, thân phận và giới tính không thể ngăn cản được tình yêu. Bác sợ xã hội sẽ dị nghị sao? Jaejoong đâu còn tồn tại ở xã hội này nữa, cậu ấy sẽ không bị ai chê cười. Cuộc hôn nhân này đã vượt lên cả thân phận và giới tính, vậy mà hai bác còn không để họ đến với nhau?
Đây không chỉ là tình yêu giữa hai chàng trai mà còn là tình yêu giữa con mồi và ác quỷ. Tuy nhiên họ đã vượt lên tất cả để có thể đến với nhau, như vậy còn không xứng đáng có được nhau sao?
_ Khoan! – Changmin đột nhiên kêu lên – Nãy giờ các người cứ kêu yêu yêu đương đương, nhưng rốt cuộc đó chỉ là từ một phía của Chúa tể các người thôi, còn Jaejoong hyung thì sao? Hyung ấy đã bao giờ nói yêu hắn chưa? Hyung ấy đã bao giờ nói muốn cưới hắn chưa?
Sau câu nói đó, tất cả mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Jaejoong. Đúng vậy, cậu là nhân vật chính trong chuyện này, không có lý gì mọi người đều nói hết rồi còn cậu cứ mãi im lặng như vậy.
_ Jaejoong, con có yêu cậu ta không? – Bà Kim nghiêm mặt hỏi thẳng.
_ Con…
_ Hyung! Lần này là hoàn toàn công bằng, chẳng có gì đe doạ hay ép buộc hyung cả, hyung cứ nói thật lòng đi!
Changmin vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, Jaejoong hyung là vì bị kẻ kia ép buộc nên mới nói lời yêu, còn giờ thì không như thế nữa. Dựa vào cuộc nói chuyện nãy giờ cùng thái độ chân thành của tên Vampire kia, Changmin cũng hiểu hắn yêu Jae hyung thật lòng, cũng có nghĩa là nếu hyung từ chối hắn, hắn sẽ chẳng đến nỗi giận cá chém thớt mà giết cả nhà nó đâu. Ừm, dù đúng là có ghét hắn thật, nhưng Changmin vẫn phải công nhận rằng tên Chúa tể đó không đến nỗi quá vô lý. Hơn nữa xung quanh hắn còn có rất nhiều người tốt, ví dụ như…Kibum đó…
_ Hyung… – Jaejoong ngập ngừng.
_ Jaejoong, hãy nói những gì trái tim cậu mách bảo. – Hankyung động viên.
_ Tôi…
_ Kim Jaejoong, em có yêu ta không? – Hắn có vẻ mất kiên nhẫn với bộ dạng lúng túng do dự của cậu nên đã xoay người đặt hai tay lên vai Jaejoong, bắt cậu mặt đối mặt với hắn – Em có muốn ở bên ta suốt đời không?
_ Yunho…YUNHO! – Ngỡ ngàng mất mấy giây, cuối cùng Jaejoong đã kích động dùng sức ôm chầm lấy hắn, giọng nói không giấu nổi sự run rẩy, cậu yêu hắn, cậu thực sự yêu hắn – MUỐN MUỐN! EM MUỐN!
_ HYUNG!
_ JAEJOONG!
Ông Kim đứng bật dậy quát lớn, đoạn túm tay Jaejoong lôi ra khỏi người Yunho. Như vậy là quá rõ rồi, làm sao con trai ông…lại có thể yêu tên đó chứ? Vì tâm trạng đột nhiên thay đổi nên ông Kim không thể khống chế được lực kéo của mình, mà Jaejoong vì bị bất ngờ nên chẳng thể đứng vững được sau cú lôi kéo đó. Cậu bị ngã sấp xuống, va đập thật mạnh với sàn nhà.
_ AAA… – Dưới bụng bỗng nhiên quặn thắt lại, cậu vừa đưa tay xuống ôm bụng vừa kêu lên đau đớn.
_ Jaejoong! – Hắn vội lao đến ôm cậu, bàn tay nhanh chóng đặt vào bụng cậu truyền bá khí tiếp thêm sức mạnh cho sinh linh nhỏ bé đang ở bên trong.
_ Á…đây đây… – Hankyung cũng khẩn trương lao đến, anh hấp tấp lôi ra một lọ thuốc nhỏ, lấy một viên đặt vào miệng cậu – Jaejoong, uống nó đi!
_ Jaejoong, con làm sao thế? – Ông bà Kim chỉ biết đứng sững người trước tình trạng hiện giờ của con trai.
_ Hyung… – Changmin vốn định lao ra, thế nhưng cổ tay bất ngờ bị siết lại. Là Kibum! Mà khi thằng nhóc còn chưa kịp nói thêm câu nào, Kibum đã kéo nó ra khỏi phòng khách.
_ Sao rồi? – Sự biến mất của Changmin và Kibum hoàn toàn không bị phát giác, khi mà tất cả sự chú ý của mọi người đang đổ dồn lên Jaejoong và cơn đau bụng khó hiểu của cậu.
_ Jaejoong… – Ông Kim ngồi xuống vươn tay muốn chạm vào Jaejoong.
_ Hừ… – Ngay lập tức hắn ôm chặt cậu vào, để cơ thể cậu dịch ra khỏi tầm tay của ông Kim.
_ A… – Ông Kim bà Kim ngẩn người, cái cậu này…
_ Jaejoong, cậu có thấy đỡ hơn không? – Hankyung vừa lấy tay lau mồ hôi vừa ân cần hỏi.
_ Ưmm…
Jaejoong hơi nhăn mặt một chút, sau đó mím môi gật đầu. Thật khó hiểu, hôm nay bụng dạ cậu có vấn đề gì không biết!
_ Jaejoong, con bị bệnh sao? – Bà Kim lo lắng hỏi.
_ Hankyung, đó là thuốc gì?
Mà cậu lúc này lại không thể để ý đến thứ gì khác ngoài lọ thuốc trên tay anh. Viên thuốc đó vừa được nuốt xuống, cơn đau đã dịu đi quá nửa, làm sao anh biết bụng cậu có vấn đề mà mang sẵn đi như vậy? Hay là lúc nào anh cũng mang theo thuốc?
_ Thuốc an thai! – Hankyung liếc nhìn Yunho dò xét, thấy hắn không phản ứng gì thì mới trả lời cậu. Cuối cùng cũng đến lúc thông báo cho Jaejoong và ba mẹ cậu rồi.
_ Sao? – Jaejoong tưởng mình nghe nhầm.
_ Là thế này… – Trong khi hắn ôm Jaejoong bế lên ghế ngồi thì Hankyung cũng đỡ ông bà Kim ngồi vào chỗ cũ, đợi đến khi mọi người đều yên vị trên ghế và nhìn anh chờ đợi, anh mới trịnh trọng tuyên bố – Hai bác, chuyện này có thể rất khó tin, nhưng sự thật là Jaejoong đang mang trong mình đứa con của Chúa tể Yunho, hai bác đã có cháu để bế!
Đây rõ ràng là một tin vui, tuy nhiên phản ứng của người nghe có vẻ không đúng cho lắm.
_ Ai có thai? – Trong khi hai ông bà Kim quay ra nhìn nhau thì Jaejoong lại mờ mịt ngước mắt hỏi hắn.
_ Không lẽ là ta? – Hắn chỉ ngắn gọn hỏi lại một câu.
Vẻ mặt Jaejoong nhăn nhúm lại, không rõ là vui hay buồn, không rõ là có tin hay không, chỉ biết rằng cho đến khi cuộc nói chuyện này kết thúc, cậu đã không thể mở miệng nói thêm một câu nào nữa.
_ Ha ha ha… – Ông Kim bật cười – Các cậu nghĩ có thể lừa được hai ông bà già này sao? Con trai không thể mang thai! Đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe đấy.
_ Cháu đương nhiên rất rõ con trai không thể mang thai… – Hankyung gật gù – Tuy nhiên bác biết đấy, Chúa tể Yunho không phải người thường, cậu ấy là Vampire Chúa, có thể làm bạn tình của mình, bất kể là nam hay nữ…mang thai…
_ Không thể nào! – Bà Kim ôm đầu xúc động kêu lên.
_ A, Jaejoong, Jaejoong… – Hankyung vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng trên vai đột nhiên bị ai đó đẩy khẽ, quay ra thì thấy Chúa tể đang chỉ vào Jaejoong, đã ngất từ lúc nào rồi, anh vội hoảng hốt lay lay cậu, sau đó bất đắc dĩ nhìn hắn – Chúa tể, chắc bị động thai rồi.
_ Về lâu đài! – Hắn nhíu mày ra lệnh, đoạn ôm Jaejoong đi về phía cửa.
_ Khoan đã! – Bà Kim chạy ra đứng chắn – Cậu không được đưa con trai tôi đi, tôi không đồng ý!
Hắn im lặng nhìn bà Kim, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt người yêu, rồi lại liếc qua bụng cậu…
.
…
Kịch.
.
…
_ Cậu…cậu… – Bà Kim kinh hoàng lắp bắp.
_ Cậu… – Ông Kim cũng sửng sốt không kém.
_ Chúa tể! – Đây là lần đầu tiên trong đời Hankyung cảm thấy sốc đến thế, anh thật không ngờ, Chúa tể vì Jaejoong…mà có thể quỳ gối trước con người.
_ Hãy giao Jaejoong cho ta…- Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không một cảm xúc, đôi tay dùng thêm lực siết chặt người trong lòng – Ta sẽ bảo vệ em ấy suốt đời!
Đây là vị Chúa tể lạnh lùng tàn khốc mà Changmin đã nói sao? Đâu phải, bà Kim chỉ thấy một kẻ si tình hết lòng vì con trai bà thôi.
Đây là con quỷ độc ác chuyên đi hút máu người sao? Đâu phải, ông Kim chỉ thấy một kẻ năm lần bảy lượt hạ mình xin cưới con trai ông thôi.
_ Hai bác… – Hankyung cố lấy lại bình tĩnh, đi đến bên Chúa tể, nhìn thẳng vào ông bà Kim -…Jaejoong nói đồng ý rồi, tình cảm Chúa tể dành cho cậu ấy hai bác hẳn là đã rõ, hơn nữa, hiện giờ tình yêu của họ cũng đã có kết quả, hai bác vẫn không đồng ý sao?
_ Nhưng… – Bà Kim chảy nước mắt – Con trai tôi…
_ Cháu xin đảm bảo, Jaejoong sẽ thường xuyên lên đây thăm hai bác, đám cưới có thể chưa được tổ chức ngay, nhưng đến lúc đó sẽ có người lên đón hai bác đến dự, khi đứa bé ra đời, hai bác sẽ được bế cháu…
_ Jaejoong… – Bà Kim run rẩy quỳ xuống ôm lấy Jaejoong, nước mắt chảy xuống không ngừng. Đây không phải là nước mắt của sự đau khổ, đó là dành cho sự hạnh phúc mà con trai bà đang có.
_ Cậu…Yunho phải không? – Ông Kim cũng bước đến, nghẹn ngào vỗ vai hắn – Hãy chăm sóc Jaejoong dùm chúng tôi…
Họ đang giao con trai mình cho một Vampire, họ đang đặt niềm tin của mình vào một kẻ luôn uống máu người. Nhưng họ không quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì kẻ kia, bất kể có thân phận như thế nào, thì tình yêu của kẻ đó chắc chắn sẽ khiến cho con trai họ hạnh phúc suốt đời…
…
Trong lúc đó, tại một gian phòng khác…
Bốp!
Changmin tát một cái thật mạnh vào má Kibum, sau đó đưa tay lên tự chà xát vào môi mình.
_ Nó kinh tởm đến thế sao? – Kibum nhếch mép nhìn phản ứng của Changmin, trong mắt không giấu nổi sự đau đớn.
_ Ngươi muốn gì? – Changmin không thể không thừa nhận trái tim mình đã bị hẫng một nhịp khi nhìn vào đôi mắt ấy. Nó cố gằn giọng để che đi sự lúng túng của mình.
_ Tại sao lại lừa ta? – Kibum dồn Changmin vào tường, nhanh chóng nhốt thằng nhóc vào giữa hai cánh tay rắn chắc của mình.
_ Ta đã lừa ngươi cái gì hả? – Changmin đang sợ hãi. Mỗi khi đối mặt với Kibum, nó lại vô cùng hoang mang, giống như nó đang phải đối mặt với thứ gì đó mơ hồ trong lòng mình vậy.
_ Thân thiết với ta, cười với ta… – Kibum cay đắng nói – …chỉ để thực hiện kế hoạch đó thôi sao?
_ Ta… – Changmin nghẹn giọng, không phải thế, hoàn toàn không phải thế.
_ Changmin… – Kibum gục đầu vào vai Changmin, khẽ thì thầm – Ta đã nghĩ…ngươi sẽ là người sưởi ấm trái tim ta cơ đấy…
_ Kibum…
_ KIBUM, CHÚNG TA PHẢI ĐI RỒI! – Từ bên ngoài, giọng nói của Hankyung bất chợt vang lên, Kibum sau khi nghe thấy thì bước ra ngay lập tức, cũng chẳng thèm nhìn lại Changmin một lần.
_ Kibum…
Bàn tay vươn ra muốn níu giữ, cuối cùng chỉ có thể đơn độc dừng lại giữa không trung.
Kết thúc rồi…chẳng còn là gì của nhau cả…
…
Lúc Changmin đi ra, ba mẹ đang đứng ngoài cửa tiễn mấy người kia, thằng nhóc liếc quanh không thấy Jaejoong đâu thì vội vàng chạy ra.
_ Ba mẹ, Jae hyung… – Câu nói ngưng lại giữa chừng khi Min thấy hyung mình nằm gọn trong vòng tay tên Chúa tể kia, mà ba mẹ thì chẳng hề phản đối – Chuyện này là sao?
_ Changmin, hyung con sẽ hạnh phúc bên Yunho… – Bà Kim nghẹn ngào nắm tay Min.
_ Không, làm sao hyung có thể hạnh phúc được… – Changmin xông ra đuổi theo – Không được mang hyung ta đi…
_ Changmin… – Ông Kim vội vã giữ nó lại – Jaejoong sẽ năng đến thăm chúng ta, ba và mẹ đã đồng ý rồi, tình cảm mà Yunho dành cho anh trai con rất rõ ràng, ba mẹ tin vào những gì mình thấy.
Tình cảm hắn dành cho hyung, Min đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không thể chấp nhận được thôi. Nếu giờ cả ba mẹ cùng hyung đều đã đồng ý, nó còn biết nói gì đây. Changmin thẫn thờ nhìn theo những bóng đen đang mờ dần phía trước, đôi môi khẽ mấp máy…
_ Jae hyung, hãy hạnh phúc…
…Thay cả phần của em nữa.
Bạn đang đọc nội dung bài viết Truyện Gay Hay Ông Bố Không Yêu Con Wap Truyện Gay Việt trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!