Top 15 # Xem Nhiều Nhất Yunjae Oneshot Mang Thai Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Tobsill.com

Oneshot Pg13 Ngoại Tình

Oneshot PG13 Ngoại tình [Yunjae]

Title : Ngoại tình

Author : Hoaiga

Parings : Yunjae

1. Jung Yunho có đủ mọi thứ mà bất cứ  ai mong muốn. Là một công tử nhà giàu. Là một giám đốc trẻ. Có một người vợ tốt và tài giỏi. Có thể nói Yunho có mọi thứ: tiền tài, địa vị, một gia đình hạnh phúc. Một điều đặc biệt, Yunho có một “tình nhân” Yunho không thích nói dối hay sự phản bội, đó là điều anh khẳng định. Tuy nhiên cuộc sống hôn nhân cùng áp lực công việc khiến anh cần một ai đó ở bên. Nhưng vợ của anh lại bận những buổi gặp đối tác thâu đêm, những buổi liên hoan đến tờ mờ sáng và rất nhiều chuyến công tác xa. Yunho không phải kẻ độc tài. Anh không muốn cấm đoán vợ trên con đường sự nghiệp. Anh nhớ rằng lần cuối anh cùng vợ đi chơi là tuần trăng mật của cả hai Sau tất cả, có một người đã đến bên Yunho vào những lúc anh cần nhất. Và Yunho đã rung động trước người ấy. Đối với Yunho mà nói, trước khi gặp người ấy, phản bội, ngoại tình không bao giờ nằm trong từ điển của anh. Nhưng sự cô đơn trống trải khiến anh chống cự người ấy ngày một yếu đuối để rồi trong một lần quá chén anh đã sa vào cái mà người ta gọi là “ngoại tình”. Yunho ý thức được điều mình làm là sai trái. Anh muốn dứt khỏi nó. Tuy nhiên sự hấp dẫn của người ấy cuốn hút anh, và trải nghiệm “ngoại tình” làm anh thấy thích thú. Lén lút… Hồi hộp… Nhưng rất thỏa mãn. Tất cả những điều đó lôi cuốn Yunho khiến anh ngày càng lún sâu. Và không thể phủ nhận, anh yêu người ấy, rất nhiều. 2. Cuộc sống của Yunho luôn bình yên. Và anh cũng chẳng bao giờ muốn có chút sóng gió trong cuộc đời mình. Yunho luôn cố gắng tránh mọi rắc rối, càng xa càng tốt. Đó cũng là điều mà Jaejoong – tình nhân của Yunho không hài lòng về anh. “ Yunnie, bỏ cô ta và đến với em” – Jaejoong nhẹ nhàng nói. Jaejoong là một người tinh tế. Cậu luôn biết chọn thời điểm để nói những gì mình muốn. Không quá sớm hay quá muộn. Nhưng cũng bởi Jaejoong là một người tinh tế, cậu nhận ra Yunho luôn ngập ngừng trả lời hoặc lảng tránh câu hỏi ấy. “ Hãy để anh… suy nghĩ thêm Joongie…” Yunho luôn nói như vậy. Đó là một câu trả lời khôn ngoan khi bạn muốn kéo dài thời gian. Jaejoong thở dài, tự cho rằng mình đã quá nôn nóng. 3. Jaejoong rất yêu Yunho. Cậu luôn muốn Yunho sẽ ở bên mìnn, nhưng dường như Yunho không muốn điều đó. Jaejoong bỗng cảm thấy bối rối và cậu thật sự không thể hiểu nổi Yunho. Chờ đợi luôn là một điều khôn ngoan, nhưng luôn có giới hạn của sự chờ đợi. Jaejoong luôn cho rằng mình không quá nôn nóng nhưng cậu muốn nhiều hơn và cậu thật sự bùng nổ khi Yunho cứ luôn né tránh cậu mỗi khi cậu đề cập đến chuyện đó. “ Yunnie… hãy bỏ cô ta đi. Hai chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới” “ Joongie… việc này… hãy để Yun suy nghĩ đã…” – Yunho ngập ngừng “ Đã quá lâu rồi. Em luôn chờ đợi câu trả lời của Yunnie. Nhưng… Yun không cho em một câu trả lời nào. Anh luôn lảng tránh nó” “ Bởi vì…” – Yunho ngập ngừng. Thật sự Yunho không biết mình phải nói như thế nào. Yunho yêu Jaejoong. Đó là điều không thể phủ nhận, nhưng yêu cậu ấy không có nghĩa là anh từ bỏ mọi thứ để đến với cậu. Định nghĩa của Yunho hoàn toàn khác với mọi người. Hơn tất cả, anh là một người thực tế.

“ Vậy Yunnie có yêu em không?” – Jaejoong nhắm mắt hỏi, cố nén cơn

giận vô cớ của mình lại.

“ Jaejoong…” – Yunho nắm lấy tay Jaejoong và xoa nhẹ để giúp cậu bình tĩnh hơn.

“ Chỉ cần anh nói có hoặc không thôi…” – Jaejoong nhẹ giọng. “ …Có” – Yunho gật đầu chắc chắn “ Cám ơn anh” – Jaejoong mỉm cười. Có lẽ cậu chỉ cần như vậy là đủ. 4. Park Yu Min, vợ của Jung Yunho, 1 phụ nữ xinh đẹp tài giỏi và tham vọng. Cô tự đắm chìm trong công việc và mải miết xây dựng sự nghiệp to lớn mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng không phải cô không yêu chồng. Thậm chí là rất yêu. — Ho à! Yu Min ôm Yunho từ đằng sau, áp sát mặt vào lưng của anh, cảm nhận hơi ấm mà đã lâu rồi cô bỏ lỡ. — Em về rồi sao? Sớm vậy? Không phải đi kí hợp đồng à? Yunho nhẹ nhàng. — Không! Từ giờ sẽ không phải kí nữa! — Công ty có chuyện sao? Yunho lo lắng hỏi. — Em nghỉ làm rồi. Từ nay em sẽ là 1 người vợ tốt của anh! Chăm sóc anh hằng ngày. Yu Min mỉm cười nhìn chồng. — Em nói sao? Yunho ngạc nhiên. Anh không nghĩ là Yu Min lại từ bỏ sự nghiệp vì mình. — Là thật! Em không đùa đâu. Yu Min véo má chồng. Cả 2 cười đùa vui vẻ, hạnh phúc. Yunho lấy Yu Min là vì tình yêu. Phải! Đó là trước kia. Nhưng bây giờ, khi họ đã là vợ chồng, khi anh có 1 “tình nhân” bên ngoài thì tình cảm đó đã phai nhạt. Nhưng không có nghĩa là đã tắt. Cho đến hôm nay, khi Yu Min từ bỏ cả sự nghiệp để làm 1 người vợ tốt, thì lòng cảm kích và tình cảm với cô ấy lại nhen nhóm… 5. “ Chúng ta chia tay thôi” – Yunho nhẹ nhàng. Khoảng không gian giữa cả hai chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng thìa chạm nhẹ vào thành cốc “leng keng” “ Tại sao?” “ Chuyện của chúng ta, về cơ bản là không được” “ Vì chúng ta đều là con trai?” “ Không phải chuyện đó, Joongie. Anh đã có vợ rồi”. “ Vậy thì bỏ cô ta đi”. “ Anh không thể. Mọi thứ vẫn đang diễn ra rất bình thường. Và anh không muốn đảo lộn cuộc sống của mình chỉ vì chuyện nhỏ này” “ Chuyện nhỏ? Anh coi chuyện của chúng ta chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao” – Jaejoong hỏi, đầy ngỡ ngàng. “ Joongie…” “ Đừng gọi tên em như thế… Nói đi, Yunnie. Nói xem em là người anh yêu hay chỉ là người thay thế cô ta trong những lúc anh cô đơn?” “ Jaejoong à…” “ Hãy trả lời em đi!” “ Anh thừa nhận, khi cô ấy đi công tác xa, anh rất cô đơn. Và… em đã đến… Anh nghĩ rằng đó chỉ là chút rung động khi anh cô đơn” “….” “ Nhưng anh nhận ra… Anh rất yêu em” – Yunho thì thầm. Jaejoong đùng đùng nổi giận. Cậu nắm chặt cánh tay Yunho và đưa anh vào xe một cách bạo lực. Lái xe với một tốc độ cao và lạng lách, Jaejoong rất có thể sẽ bị phạt rất nhiều. Nhưng Jaejoong không để ý đến điều đó. Cậu đưa Yunho đến căn nhà của mình, mạnh bạo ẩn anh vào trong nhà và hôn anh một cách mãnh liệt. “ Jaejoong…” – Yunho chống cự một cách yếu ớt nhưng rồi lại buông xuôi bởi nụ hôn đầy ma mị kia. “ Em yêu Yunnie”. Jaejoong khẽ thì thầm trong tiếng thở gấp. Yunho nghẹn lại. Anh vừa làm một điều dại dột. Lí trí đang trỉ trích anh. “ Anh đã có vợ rồi Jaejoong à…” – Câu nói khẽ khàng tựa hơi thở. Vòng tay ấy lại càng siết chặt thêm, anh cảm nhận thấy tiếng tim đập đồng điệu của cả hai. “ Anh đã có vợ rồi..Không… Chúng ta đang ngoại tình…” – Yunho vội vã nói giữa những tiếng thở. Anh đẩy nhẹ Jaejoong ra. Nhưng cậu không muốn điều đó, cậu siết chặt vòng ôm của mình. “ Yunho…Em yêu anh” – Jaejoong run rẩy “ Chúng ta không thể… em biết mà, Joongie!” “ Không, chúng ta có thể” – Jaejoong chắc chắn. Đó là câu nói cuối cùng mà Yunho có thể nghe thấy được trước khi lại rơi vào nụ hôn bất tận của Jaejoong… 6. Yunho vẫn nhớ cánh tay nhẹ nhàng lại ôm anh từ đằng sau. Mùi hương ấy dường như đã ám ảnh anh, vỗ về anh trong những giấc ngủ. Yunho vẫn nhớ những buổi sáng hạnh phúc của anh và Jaejoong khi cả hai ở trong phòng tắm hay những trận chiến bánh kém trong bếp vào một vài buổi sáng. Yunho vẫn nhớ những bữa ăn trưa lãng mạn với hộp cơm tình yêu, hay những bữa tối với hoa và nến trong một nhà hàng sang trọng. Yunho vẫn nhớ… Sáng ngày hôm sau, Jaejoong đã biến mất, không để lại một lá thư hay thậm chí là một lời nhắn. Đó là một ngày tháng 7, Jaejoong bước ra khỏi cuộc đời Yunho, mãi mãi trở thành quá khứ đẹp nhất của Jung Yunho. Yunho hối hận, đau đớn. Anh đi tìm Jaejoong khắp nơi, nhưng vô vọng. Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Yunho. Nước mắt của 1 người đàn ông mạnh mẽ. Nếu như thời gian quay trở lại, liệu anh có dũng cảm với Jaejoong? Liệu anh sẽ thoát ra khỏi hai chữ “ngoại tình”?

Ở một nơi nào đó dưới bầu trời này, vẫn có một ai đó lưu một tin nhắn trong hộp thư: “ Em xin lỗi, Yunnie. Nhưng em chẳng thể yêu ai khác ngoài anh.” Cuộc đời con người kết thúc bằng dấu chấm. Nhưng Kim Jaejoong chỉ là 1 dấu phẩy trong cuộc đời của Jung Yunho. Để rồi 1 ngày dấu phẩy đó biến mất, nhưng để lại 1 cuộc sống không trọn vẹn. Hối tiếc. Muộn màng..

The end

Bình chọn

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Đọc Sủng Vật Của Hoàng Đế [Oneshot

Description Sủng vật của hoàng đế. chúng tôi (Nhạc Thiên Thiên)DBSK (cụ thể là YunHo và JaeJoong) không thuộc về ta, và ta viết với mục đích phi lợi nhuận.Cổ trang, hơi ngược, cường công và mỹ nhược thụ. *Cùng series với “Em và chàng, không duyên không phận”*.MA

Trịnh Duẫn Hạo x Kim Tại Trung (hay Jung YunHo x Kim JaeJoong)

1/ Cảnh hot. Tuy không nhiều nhưng mờ vẫn cảnh báo vậy. Chẳng qua chỉ là có duy nhất 2 cảnh ya nhạt thôi.2/ Các bạn hoàn toàn có quyền mở hội “Anti Tiểu Thiên dở hơi vì cái fic độc ác, tàn bạo” nhưng làm ơn đừng mở hội Anti bất cứ nhân vật nào trong đây. Mình không có thói quen lấy người thật làm vai phản diện, cho nên cho dù là nhân vật hư cấu thì cũng đừng quá nóng, nó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.

Y yêu hắn, yêu lắm, yêu rất nhiều…Hắn cũng yêu y, yêu thật, yêu thật bằng cả con tim…

Nhưng tìm cảm cháy bỏng lại bị chính chủ vùi dập không thương tiếc, ngay sau cái ngày mà y dành trọn tất cả những thứ y có cho hắn.

Hắn phụ y. Hắn phủi sạch quan hệ mà y và hắn đã có, phủi sạch những kí ức của đêm hôm đó.

Không. Tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Hận, yêu, yêu, hận, chung quy ra chỉ là một loại cảm xúc của con người, nhưng sao lại làm cho người ta đau đớn đến thế, thống khổ đến thế?

[ONESHOT]

Có lẽ mùa xuân cũng đã đến rồi. Ta vừa nhìn thấy hoa đào nở rộ hồng cả một góc vườn đằng kia. Vậy là đã tháng thứ ba rồi. Tháng thứ ba chàng giam ta ở đây, ròng rã ngày này qua tháng nọ, ta phải tập chấp nhận rằng chàng đã thực sự phụ ta.

Nửa năm trước, ta gặp chàng trong yến tiệc của Hoàng Thái Hậu. Chàng là vị vua đức cao vọng trọng, uy thế ngất trời. Còn ta, ta chẳng qua chỉ là một nam nhân nhỏ bé được Hoàng Thái Hậu ân sủng, đặc cách cho ở trong cung gảy đàn ca hát. Chưa bao giờ, ta tự ý ra ngoài, cho nên mãi đến hôm đó, ta mới gặp được chàng, Trịnh Duẫn Hạo.

Ta, Kim Tại Trung, đã biết yêu kể từ ngày hôm đó.

Ta vốn là hoàng tử dị quốc, nhưng chẳng qua chỉ là một hoàng tử bị ruồng bỏ, bị phụ hoàng bán đi sang nước khác cầu bình an, một thế thân xinh đẹp thay cho đại ca Thái Tử của ta. Ta, một thứ dơ bẩn bị mọi người xa lánh. Một vị hoàng tử được sinh ra bởi một ca kỹ.

Sở hữu gương mặt thanh tú của mẹ, khả năng đàn hát ca múa cũng là mẹ dạy ta, nếu ta không được phụ hoàng đem về hoàng cung, thì chắc chắn khi mười sáu tuổi, ta cũng sẽ trở thành một tiểu quan mặc cho vạn người cưỡi, nghìn người đè.

Lại nói, hơn nửa năm trước…

Hoàng Thái Hậu yêu thương gọi đến đàn hát cho người nghe, hôm nay tâm trạng của Thái Hậu dường như đặc biệt vui. Ngồi mãi đến cuối cùng, người lại dặn: “Vạn nhất có chuyện gì cũng đừng tự ý rời khỏi Tử Ninh Cung, đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết là như thế thôi, hiểu không? Tại Tại à, ai gia cũng chỉ là yêu thương ngươi nên mới như thế!”

Ta lúc ấy cũng chỉ mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Nhưng đến tối, Tiểu Nhu – bạn cùng phòng với ta – đột nhiên ho rất nhiều máu, ta quá lo lắng nên cũng quên béng lời dặn của người. Tự ý rời Tử Ninh Cung, đến Thái y viện xin thuốc.

“Tiểu Nhu, đợi ta một chút, ta đi xin thuốc cho ngươi.”

“Tại Tại, đi nhanh về nhanh.”

“Ừ, được rồi!”

Ta không khoác áo, chạy vội ra ngoài.

Vừa đi ngang vườn Thượng Uyển, xa xa, ta nhìn thấy có bóng người đi tới.

“Hoàng… hoàng thượng! Nô tài tham kiến hoàng thượng!”

“Miễn lễ. Ngươi là người cung nào? Ta dường như chưa bao giờ nhìn thấy ngươi!” Chàng cao cao tại thượng, liếc nhìn ta khẽ hỏi.

“Nô tài… là người Tử Ninh Cung, hôm nay có chuyện phải đi ra ngoài!”

Chàng bước đến, giẫm lên vạt áo xám xám của ta, nâng mặt ta lên nhìn. Khoảnh khắc bàn tay chai sần vì đao kiếm của chàng chạm tới, tim ta dường như hẫng đi một nhịp.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ ta được nhìn thấy ai anh tuấn tiêu sái như chàng.

“Khả ái, khả ái lắm! Ngươi làm việc gì ở cung Thái Hậu?”

Ánh mắt sắc như dao của chàng làm ta lúng túng. “Nô… nô tài là… tiểu quan đàn hát mua vui cho người!”

“Vậy…” Chàng xốc ta đứng dậy, “đi trổ tài cho ta xem!”

Bước chân của chàng khá dài, ta ở phía sau vừa đi vừa chạy cũng khó mà theo kịp.

Nhác thấy ta gian nan đi theo, chàng mỉm cười nắm lấy cổ tay ta, kéo đi. Bước chân chàng tự nhiên cũng có chậm đi đôi chút.

Đi một thôi một hồi, ta phát hiện ta đang ở trong một căn phòng.

Chàng nhẹ giọng căn dặn hạ nhân cái gì đó, cuối cùng quay sang ta, hạ lệnh: “Thay y phục xong thì theo nàng ta đến yến tiệc. Người của Thái Hậu đương nhiên phải đàn hát cho người nghe vào ngày vui của người chứ!”

Ta mơ mơ hồ hồ cũng không hiểu. Chỉ nghe bên tai tiếng tim đập thình thình.

Nữ tử kia bảo ta thay đồ, ta thay đồ.

Nữ tử kia bảo ta thoa son, ta thoa son.

Sau, nàng lại dẫn ta đến yến tiệc của Thái Hậu. Người nhìn thấy ta cũng hơi ngạc nhiên, thoắt cái ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng cười bảo:

“Tại Tại, ngươi đến đấy à. Tới đây, đàn cho ai gia nghe một bản đi nào!”

Hạ nhân mang đàn tới, ta ngồi xuống theo lời Thái Hậu, đàn một khúc nhạc. Tiếng đàn như bay như múa, đem không khí làm cho chộn rộn, vui vẻ hẳn lên. Nhưng từng nốt nhạc ấy lại như tiễn xuyên vào tim Hoàng Thái Hậu. Bởi người biết, sau chuyện này, Kim Tại Trung sẽ trở thành sủng vật của con trai bà. Sủng vật ấy, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Quả nhiên, yến tiệc kết thúc đã nhận được lời nhắn của hoàng thượng, chàng là muốn hạ nhân của bà nên đã chưa xin phép mà đưa ta đi.

Quãng thời gian một tháng sau đó, ta cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian.

Chàng cưng chiều ta, mua cho ta rất nhiều quần áo, trang sức. Chàng dẫn ta đi chơi khắp nơi, cho ta rất nhiều kì trân dị bảo. Đêm đến lại cùng ta đầu ấp tay gối, cẩn cẩn dực dực ôm ta vào lòng, nâng niu như báu vật.

Chàng tuyệt nhiên không cần bất cứ gì từ ta. Ta chỉ cần làm một ái nhân ngoan ngoãn, nghe lời, nhu thuận ở bên cạnh đàn hát mua vui cho chàng. Dâng chàng xem những điệu múa đẹp nhất.

Bên ngoài, văn võ bá quan bọn họ nổi lên lời đồn, rằng ta chính là sủng phi mới của hoàng thượng. Nhưng cũng rất nhanh thôi, ta sẽ bị vứt bỏ như món đồ chơi nhàm chán.

Ta yêu chàng, yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Đây là người anh tuấn nhất mà ta từng gặp, chàng, ngoại trừ Thái Hậu ra, cũng là người yêu thương ta nhất.

Chàng cũng yêu ta, ta biết. Chàng cưng chiều, nâng niu ta. Chỉ cần là thứ ta muốn, chàng nhất định sẽ cho.

Bởi vì ta không có bất cứ danh hiệu nào nên cũng không được ban cung riêng, chàng chỉ có thể cho ta một gian phòng ngay trong tẩm cung của chàng, để chàng chỉ cần liếc mắt qua liền có thể nhìn thấy ta. Để chàng đêm đêm thức khuya phê duyệt tấu chương, cũng liền có thể nhìn thấy ta say ngủ bên trong rèm trướng.

Nhưng chẳng may, biến cố đã xảy ra ngay sau đó. Sinh thần của chàng, ta dâng tặng cho chàng lần đầu tiên của ta.

Ta nhảy cho chàng xem điệu múa mà năm xưa mẫu thân đã múa cho phụ thân xem. Đó cũng là điệu múa mà chỉ duy nhất người mẫu thân yêu mới được nhìn thấy. Giờ, ta cũng chỉ múa nó cho người mà ta yêu xem.

Ta cùng chàng vừa uống rượu vừa đàn hát, ta ngả vào lòng chàng cười ngất ngây, chàng cũng ôm ghì ta vào trong lòng, cất cao chất giọng trầm ấm hát lại đoạn nhạc ta vừa múa.

Đột nhiên chàng cúi xuống hôn ta, hôn rất sâu.

Trời đất lúc ấy là một mảng quay cuồng màu hồng tươi đẹp. Ta bị chàng hôn đến mức ngạt thở, đỏ bừng mặt si ngốc nhìn chàng.

Đến khi bừng tỉnh thì y phục đã bị cởi bỏ từ khi nào. Chàng rất nhẹ nhàng, như thể sợ mạnh tay một chút ta sẽ như thủy tinh, vỡ tan thành nghìn mảnh nhỏ.

“Ân…”

Phía sau như vừa mới có gì đó trườn vào, rất trướng, rất khó chịu. Ta hơi chau mày một chút liền cảm thấy vật đó từ từ đi ra. Để lại một chút trống rỗng, nhưng một lát lại thấy ngứa ngáy, thèm khát một vật khác to lớn hơn đi vào trong ma sát.

“A… Hạo… Hạo… nhanh đi vào…”

“Nhẫn một chút, Tại Tại!”

Ta ngứa ngáy vặn vẹo thắt lưng, chỉ nhìn thấy chàng gấp rút cởi bỏ vướng víu. Một lát sau lập tức có dị vật cực kì to lớn chui vào.

Ta nhịn không được thét dài một tiếng. Từ phía sau truyền tới cảm giác đau đớn như bị xé rách.

“Hạo… Đau quá… Đau… Ta đau quá!!!”

Chàng dường như không nghe thấy lời ta, tiếp tục trừu động. Ta đau đến mức ngất đi tỉnh lại.

Nhưng một chốc sau đó, lại ào đến cảm giác sảng khoái.

“Ân… A…”

“Thoải mái không, Tại Tại?”

Ta không còn hơi trả lời, chỉ dồn sức liên tục gật đầu.

“Ân… ân… a…”

Trừu động liên tục, ta không kìm được sảng khoái bắn ra. Mà ngay sau đó chàng cũng ở bên trong trao cho ta tinh túy của chàng.

Vừa mệt vừa hạnh phúc, ta ngả vào lồng ngực chàng, thiêm thiếp ngủ đi. Loáng thoáng bên tai nghe chất giọng trầm thấp của chàng, chàng nói gì đó nhưng ta lại nghe không rõ lắm. Quá mệt, nên cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời lên quá đỉnh đầu. Ta mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khác, không phải là tẩm cung của chàng. Chợt thắc mắc: đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?

Đưa tay sờ xuống phía sau, nơi ấy vẫn chậm rãi chảy ra vết tích chàng lưu lại, ở ngoài còn có vết khô lại của thứ ấy. Ta chợt thoáng đỏ mặt khi nghĩ đến đêm qua.

Nghĩ ngợi một chút lại muốn gặp chàng, ta khoác y phục mở cửa đi ra ngoài.

Ra tới ngoài mới phát hiện nơi ta đang ở là một biệt viện trong góc hoàng cung. Đó là một gian nhà nhỏ với khoảng sân hơi rộng. Trồng hoa anh đào xung quanh. Phía trước là hồ sen quanh năm nở rộ, tỏa hương ngào ngạt.

Ánh mặt trời trên đầu tỏa sáng rực rỡ, nhìn ra bên ngoài là một mảng màu sắc tươi sáng. Ta không kìm được bước tới mấy bước, xác định phương hướng để đi về tẩm cung của chàng.

Ta chỉ vừa ra khỏi sân liền bị ngự lâm quân ngăn lại.

“Kim đại nhân, mời ngài vào trong phòng. Ngài cần thứ gì thì mở miệng sai bảo chúng tôi là được.”

“Nhưng ta muốn đi tìm hoàng thượng!”

“Hoàng thượng có dặn, người chỉ cần ở yên đây, mấy hôm nữa hoàng thượng sẽ tới!”

“Vậy… vậy ư?”

Ta hơi ngỡ ngàng nhìn hai người bọn họ một lát, sau đó không kìm được lại hỏi tiếp:

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại ở đây?”

“Nô tài không biết, đại nhân, ngài cứ ở yên đây là được!”

“Vậy sao? Ta hiểu rồi!”

Ta quay lưng đi vào nhà, ta vốn biết rằng phía sau bọn họ đang phóng ánh nhìn khinh thường xỉa tới, thì thầm với nhau rằng ta đã thất sủng rồi.

Mỹ nam nhân của hoàng đế, đồ chơi mới của hoàng đế, cuối cùng cũng đã thất sủng.

Ta nghe thấy bọn họ đồn đại như thế.

Nhưng ta không tin đâu. Chàng yêu ta như thế, cưng chiều ta như thế, sao lại có thể bỏ rơi ta được! Không thể nào đâu.

Ta là người của chàng, chỉ là của riêng chàng thôi. Chàng sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi ta đâu.

Một ngày, hai ngày…

Một tháng, hai tháng…

Ta kiên nhẫn chờ chàng từ cuối mùa thu, cho đến bây giờ đã là mùa xuân rồi. Anh đào trước hiên nở rộ sắc hồng thắm. Còn chàng, chàng đã đi đâu mất rồi?

Mỗi ngày ta xin bọn họ cho ta ra ngoài thủy đình đối diện để hóng mát, ngồi được một lát lại quay trở vào. Không gian của ta dần biến thành góc biệt viện nhỏ xíu này. Chỉ có ta, gian nhà, thủy đình và những gốc anh đào xinh đẹp.

Biệt viện chính là lãnh cung. Mà ta lại chính là phi tần duy nhất bị ruồng bỏ ở đó.

Đã nhiều lần chợt nghĩ rằng sẽ đem cái chết đến để giải thoát bản thân, nhưng rồi chợt nghĩ biết đâu chàng vẫn còn yêu ta? Chàng chỉ là bận việc quốc sự, không thể đến gặp ta mà thôi.

Kiên nhẫn chờ đợi, kết quả mỹ mãn sẽ đến.

Nhưng ba tháng rồi, chàng đã phụ ta rồi ư?

Cho đến một ngày, ta gặp hoàng hậu nương nương, chính cung thê tử của chàng ta mới bàng hoàng nhận ra, thì ra nàng ta là lý do khiến ta bị chàng bỏ rơi. Ta quên mất, chàng vốn là hoàng đế. Ta đã quên người ta yêu là một quân vương, ngoài ta ra, chàng còn có hậu cung ba nghìn người kia nữa.

Ta đã quên.

Ta bình thản cầm ấm trà nóng tới, rót một ly đặt trước mặt nàng.

“Hoàng hậu nương nương bỏ công tới đây không biết là có chuyện gì?”

“Thật ra chẳng có gì cả, ta chỉ muốn đến xem quý nhân của hoàng thượng trông như thế nào mà khiến chàng say đắm như thế thôi.”

Hoàng hậu nương nương nâng cốc trà, khẽ nhấp môi một cái.

“Chàng bỏ rơi ta rồi, ta không còn là quý nhân được chàng sủng ái nữa!”

Hoàng hậu khẽ che miệng cười.

“Chàng không sủng ngươi, thật ra là có nguyên do.”

Ta chưa vội đáp, chỉ nhìn chòng chọc vào nàng.

“Ta đã hoài thai con của chàng, long huyết của chàng… đang ở trong người ta! Ngươi không thể làm được điều đó!”

Ta chết điếng khi nghe nàng nói câu ấy. Từng câu, từng chữ như xé vụn tim ta ra thành trăm mảnh. Chàng ruồng bỏ ta chỉ vì ta không thể hoài thai như nữ nhân ư?

Thì ra là như vậy.

Ta mơ mơ hồ hồ đứng dậy về giường nằm nghỉ. Mắt nhắm nhưng trong lòng rối ren vô cùng. Chàng yêu thương ta như vậy, cuối cùng chỉ vì một hài nhi mà nhẫn tâm bỏ rơi ta.

Đêm ấy là một đêm đầy rẫy những giấc mộng kì lạ.

Ta mơ thấy một người phụ nữ có cánh ôm lấy ta, nói rằng ta vốn là hoàng tử thiên cung, chịu khổ tình kiếp mới tới đây. Người dặn ta rất nhiều điều, rất nhiều.

Nhưng tới sáng hôm sau, một chút ta cũng không nhớ ra nổi.

Ầm!

Bên tai ta vang lên tiếng cửa gỗ bị đạp bung ra, ánh sáng đột nhiên soi vào khiến ta nhất thời chói mắt, vô thức đưa tay lên che lại.

Đây là lần đầu ta gặp lại chàng trong suốt ba tháng qua.

“Hạo Hạo, là chàng sao?… Á!”

Chàng thô bạo bước tới, nện lên mặt ta một bạt tai bỏng rát.

“Hạo Hạo, chàng sao thế?”

“Câm miệng, cởi y phục ra!”

“Hạo…AAAAA”

Ta vốn định gọi tên chàng một lần nữa, nhưng lại bị chàng túm lấy tóc. Y phục bị một cước của chàng xé rách tơi tả.

“Hạo… Đừng…”

“Kêu lớn lên, kêu cho to vào. Cho ngươi biết nỗi đau của ta bây giờ. Chết tiệt! Dám bỏ thuốc phá thai vào trà của hoàng hậu. To gan lắm, ngươi to gan lắm!”

Chàng nói phá thai gì cơ? Ta nghe sao chẳng hiểu gì cả!

“Ta không hiểu… Ân… A… Ta không hiểu gì cả!!!”

“Giả vờ!”

Chàng điên cuồng ra vào từ phía sau. Nhanh đến mức ta không bắt kịp nhịp độ của chàng, nơi riêng tư phía sau liên tục đau nhức, đau đến mức nước mắt tự động chảy ra.

“Hạo… Ta đau lắm… A… A… A!”

Hạo Hạo không nói gì, tiếp tục trừu động. Ta đau đến mức ngất đi rồi tỉnh lại, bàn tay bấu xuống nệm giường đã sớm làm nhăn nhúm tấm nệm.

Chàng phẫn nộ thúc vào trong, tới khi đạt tới cực hạn, chàng bắn mọi tinh túy của chàng trực tiếp vào bên trong ta. Ta đau đến mức cắn môi bật máu, khóe miệng đã sớm tanh nồng vị máu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại chờ chàng dừng lại.

“Ta không… có bỏ thuốc vào trà! AA!”

Chàng thô bạo cắn lên nhũ tiêm của ta, thô bạo hệt như muốn cắn đứt lìa nó ra vậy.

“Từ ngày mai, không cần phải ở trong gian nhà thoáng mát thế này nữa. Cứ trực tiếp ở trong ngục cũng tốt rồi. Ta đã mong chờ đứa bé ấy nhiều tháng như thế, mà chỉ cần một chén trà của ngươi liền biến hi vọng của ta mất hết!”

Nói xong, chàng lại khoác y phục vào, nhanh chóng rời khỏi.

Đêm ấy lại là một đêm mộng mị triền miên.

Sáng hôm sau, như lời chàng nói, có kẻ đem ta bắt giam vào nhà lao.

Phòng giam của ta có một chiếc cửa sổ nhỏ, có thể nhìn ra ngoài trời. Đây là lần đầu tiên ta để ý thấy bầu trời xanh và đẹp như thế.

Huyệt động phía sau không ngừng rỉ ra hỗn hợp máu cùng tinh túy của chàng. Chậm rãi chảy ra ngoài, mang theo cơn đau nhức không chịu nổi. Ta đau đớn cắn bờ môi đã sớm túa máu, khiến cho vết thương vừa đóng vảy lại liền toác ra.

Ta khẽ nhếch miệng cười. Chàng quả nhiên đã quay lưng lại với ta, quả nhiên đã ruồng rẫy ta. Ta không có bỏ thuốc vào trà của nàng ta, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra hoàn toàn là do nàng ta giở trò. Đúng là một nữ nhân ác độc.

Không tìm hiểu nguyên nhân, chàng cũng thật vô tâm. Ta hận chàng, hận chàng đến chết!

Bây giờ chắc là buổi trưa, bầu trời bên ngoài rạng rỡ với ánh dương quang rọi thẳng vào trong ngục. Đôi chim xanh ngoài kia, lắm khi cũng thấy nó thật đẹp, thật tự do.

“Cạch!”

Cánh cổng phòng giam ta bị mở ra, có bóng người đang bước vào.

Là chàng ư?

Phía sau chàng còn có hai người, bọn họ chế trụ tay ta, đem ta lôi tới hình phòng. Nơi này chủ yếu là để hành hạ phạm nhân, ta biết, ta được đưa tới đây hiển nhiên chẳng phải để xem trò vui.

Bọn họ trói ta vào chiếc bàn. Một đống hơn trăm hình cụ ấy, từng món, từng món đều được lần lượt dùng trên cơ thể ta.

“Chết tiệt, ngươi chỉ cần nhận lỗi một tiếng, ngươi sẽ không sao. Tại sao ngươi không nhận?”

Ta không đáp câu hỏi ấy của chàng, chỉ khẽ mỉm cười, xuyên qua kẽ hở của bọn nam nhân đang vây lấy ta, cười với chàng.

“Mẹ kiếp, còn có thể cười sao?”

Mấy cái tát liên tục đáp lên gương mặt ta. Má đã sưng lên, bỏng rát và phát đau. Ta vẫn chỉ có thể cười.

Hiện tại ta chỉ mong mình sớm được chết đi. Như thế sẽ không đau khổ gì nữa.

Mười ngón tay ta bị hình cụ kẹp cho đến mức run rẩy, không kiểm soát được cử động của bản thân. Chỉ còn cách liên tục run run chảy máu. Bọn họ lại lôi ta đem nhốt vào phòng giam cũ.

Ta mệt mỏi lắm rồi. Thật sự rất mệt mỏi.

Lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều có người tới lôi ta đi, hành hạ triền miên liên tục mấy canh giờ. Rồi lại đem trở về chỗ này. Hơn một tuần lễ đã trôi qua, trên người ta đã chi chít vết thương.

Dường như chàng chưa có ý định buông ta cho ta.

“Cạch”

Chén cơm trắng nguội lạnh được đưa tới. Đặt ngay song cửa. Đợi bọn họ đi khuất, ta nhẹ nhàng đập vỡ chén, đem mảnh sành từng nhát từng nhát rạch lên cổ tay.

Mất máu đến chết cũng xem là một cách chết hay ho.

Ta lại cười, lê thân đến cạnh song cửa, cười đến ngây ngốc. Máu trên tay vẫn chảy, thậm chí đã chảy thành một vũng lớn.

Cửa sổ đã sớm bị chàng niêm phong lại. Chỉ tại ta mỗi ngày đều ngơ ngẩn nhìn ra ngoài. Nhưng không sao, niêm phong thì niêm phong, ta vẫn có thể cảm nhận được bầu trời xanh ngoài kia.

Chàng đến. Nhìn thấy ta lại ngồi cạnh cửa sổ, chàng chỉ hơi nhíu mày.

“Hạo Hạo, ngươi xem, đôi chim kia thật đẹp, cũng thật tự do tự tại.”

Cái nhíu mày càng thêm sâu khi nhìn thấy cánh tay rướm máu của ta. Gương mặt điển trai ấy xanh đi, có vẻ như chàng đang hốt hoảng. Chàng hốt hoảng gì chứ?

“Người đâu, mở cửa!”

Chàng lao vào trong ôm ghì lấy ta. Gấp rút hét toáng lên:

“Ngự y, gọi ngự y.”

Ta bị chàng ôm lấy, chỉ tiếp tục cười đến xán lạn:

“Ngươi nhìn bầu trời kia, thật xanh, thật đẹp!”

“Đừng nói nữa Tại Trung! Chó chết, ngự y đâu?!!!!”

Ta dần dần chìm vào hôn mê.

“Tại Trung, mở mắt ra, không cho phép ngươi ngủ! Mau mở mắt ra!!!!!!!”

Đến khi ta tỉnh dậy đã là chuyện của mấy ngày hôm sau. Mơ mơ màng màng nhìn thấy, a, ta đã trở lại tẩm cung quen thuộc của ta và chàng rồi.

Có tiếng cửa mở, chàng đang đến ư?

Ta nhìn thấy chàng đến liền ngồi dậy, tự động cởi y phục của bản thân. Chẳng phải chàng đến để tiếp tục trừng phạt ta sao?

Chàng nhìn thấy liền ngạc nhiên, lao tới giữ ta lại. Bị chàng giữ ta càng thêm mạnh tay cởi y phục, làm cho vết thương đã được băng bó ở tay tiếp tục chảy máu, thấm ra ngoài lớp băng gạc.

“DỪNG LẠI! Ngươi làm gì vậy Tại Trung?”

Ta tiếp tục cười, vừa cười vừa thuận tay kéo y phục

Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full

“Vâng!” Lặng lẽ thu lại con diều, dáng tươi cười vẫn như cũ, chỉ là đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Khó khăn bò lên bờ sông, đến cuối cũng vẫn không buông con diều trong tay ra, cho dù nó đã không được thiếu gia bọn họ cần nữa rồi.Bàn tay nhỏ xoa nắn đôi chân cứng ngắc, hi vọng có thể không lạnh như vậy. Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện y phục của mình đã ướt một mảng lớn.

“Nhanh lên!” Nơi không xa là tiếng kêu gào của Thái tử điện hạ.

“Vâng! Vâng!”

Vội vàng tìm kiếm giày của mình, lại phát hiện không biết lúc nào, cậu đã chỉ còn lại một chiếc trơ trọi. Vẫn nắm lấy con diều mà không ai cần đó, chậm rãi mà đem nó thả vào dòng sông, trôi đi theo con sóng.

Cầm lấy chiếc giày duy nhất bên cạnh, vội vội vàng vàng hướng về chỗ đoàn người chạy đến, tuy hai chân vẫn rất đau.

Mọi thứ giống như không có gì xảy ra, chỉ là một con diều được chủ nhân yêu thích bị ruồng bỏ rồi, ai cũng sẽ không chú ý đến tên tiểu phó vì chủ nhân mà trong ngày đông xuống sông nhặt diều – Tại Trung.

Đuổi theo thân ảnh của thiếu gia, ai cũng sẽ không để ý đến cậu tiểu phó gầy yếu này.

Tại Trung, một người từ lúc ra đời đã bị vứt bỏ tại khu bình dân thấp hèn nhất của Long Triều quốc, ai cũng không biết cậu tên gì, cậu là con của ai, bèn gọi là Tại Trung.

Năm 6 tuổi bị bọn buôn người bán vào Tể tướng phủ, từ đó liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình 1 tuổi.

Tại Trung không có sự tuấn mỹ của thiếu gia, có được chỉ là thân thể gầy yếu, còn có khuôn mặt không được coi là xinh đẹp, duy nhất có thể được người khen ngợi lại là một mái tóc đen nhánh.

Có người từng hỏi qua Tại Trung, có hay không ghen tỵ với Hy Triệt thiếu gia mãi mãi ở phía trước mình, Tại Trung chỉ là cười cười, “Ai cũng có mệnh của riêng mình, Tại Trung chỉ là một hạ nhân, không có quyền so với thiếu gia. Huống chi, Tại Trung có thể viết chữ xem sách, đều là thiếu gia cho, Tại Trung không tham!”

Tại Trung xác thực không tham, không tham tài, không tham lạc, chỉ vì giấc mộng trong tim mà sống…

Chỉ là, về sau, Tại Trung đã có tên mới mới biết, giấc mộng của mình rất xa vời, xa đến cả bản thân cũng đang cảm thán, si nhân nói mộng. Người si mãi mãi đang nói mộng!

.

Nơi có được ánh sáng mặt trời đến cuối cùng vẫn có góc âm u!

“Long thần của ta, ngươi có nhớ lời nguyền của ta, ta sẽ khiến con trai ngươi lên trời không lối, xuống đất không xong, đây là báo ứng của ngươi với ta……..xoẹt……..!”

Mọi thứ đều là mờ tối, không có đầy đủ dương quang, chỉ có không khí âm lạnh và lời nguyền dơ bẩn!

Cái gì là tình yêu?

Không biết.

Tại sao lại yêu?

Không hiểu.

Yêu hắn cái gì?

Không rõ.

Cái gì đáng để ngươi yêu?

Tình yêu cho ngươi có được những gì?

Ngươi muốn tình yêu cho ngươi những gì?

Không biết, không hiểu, không rõ, có thêm nhiều vấn đề thì vẫn là phủ định, nếu như có thể cho được câu trả lời chính xác, đó có lẽ vốn không phải tình yêu!

Vậy tình yêu rốt cuộc là cái gì?

Ai cũng không biết, ai cũng không hiểu!

Lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ trông coi, không muốn đi tranh đoạt tình yêu của ngài, không kì vọng trong lòng của ngài sẽ có hình bóng của mình, chỉ là muốn ở một góc nhìn ngài cười, nhìn ngài vui vẻ.

Chỉ là mọi thứ đều đang thay đổi, thay đổi đến khó mà kiểm soát, thay đổi đến vô lực để phản kháng!

Ngày đông năm đó, không có tiếng cầm của thiếu gia, vì thiếu gia cùng con gái của Thượng thư đại nhân đi du ngoạn rồi!

Đêm tĩnh lặng, trong viện vốn không nên có ai xuất hiện, một người lại đến!

“Điện hạ!” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo say bí tỉ, trên khuôn mặt trắng bệch một mạt đỏ ửng.

“Cậu ấy đâu?” Ánh mắt bén nhọn, trên gương mặt tuấn mỹ là một mảng tiêu sát!

“Hy Triệt thiếu gia đi, đi……..bồi Hồng tiểu thư rồi!” Lúng túng khép lại quần áo đơn bạc.

“Haha~ Cậu ấy đi bồi nữ nhân đó rồi! Vậy ngươi bồi ta đi!”Không có báo trước mà ôm lấy Tại Trung, điên cuồng đột kích người hầu vô tội.

Bản năng muốn giãy giụa, cơ thể gầy yếu hoàn toàn không có chỗ phản kháng!

Từ bỏ giãy giụa, suy sụp mặc ý nam nhân trên thân đoạt lấy mọi thứ.

“Ta yêu ngươi!”

Khi ngài nói ra ái ý đối với mình, khi ngài dịu dàng hôn cơ thể mình, khi ngài gắt gao ôm lấy mình, là phải chăng có thể kì vọng, ngài là yêu ta!?

“Hy Triệt, ta sẽ không đem cậu cho người khác! Cậu là Long thần của ta!”

Không, ta không có nghe thấy. Phải, ngài là yêu ta, ngài vốn không có đem ta làm thế thân của thiếu gia, không có, ngài hiện giờ ôm là ta, không phải Hy Triệt thiếu gia!

Giả vờ không nghe thấy, phải, ngài không có nói ra câu đó!

Lừa mình dối người nói với bản thân nam nhân trên người mình này là yêu mình.

Cho nên Tại Trung cười rồi, cười đến rực rỡ như thế, rực rỡ lóe lên lệ quang!

Hạnh phúc không?

Hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc giống như hạt sương rạng sáng, không thể nhìn thấy mặt trời sau khi trời sáng.

Mặt trời hiện ra rồi, ngài là chói mắt đến vậy, đến mức khiến người cảm giác được đau khổ!

“Bốp~!”

Cái đau kịch liệt khiến Tại Trung từ trong giấc mộng của cậu tỉnh dậy, nhìn thấy là sự kinh ngạc của thiếu gia, cái trừng mắt của điện hạ, sự miệt thị của lão gia và hạ nhân.

“Đây chính là tình yêu của ngài?” Khinh miệt mà nói ra, thiếu gia cao cao tại thượng, đối diện với điện hạ vẫn cao cao tại thượng.

“Không, không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Đúng á, không phải như ta nghĩ, nhưng lại là ta nhìn thấy.”

Thái tử chật vật, vô lực giải thích.

“Là hắn câu dẫn ta, là hắn, là hắn kéo ta đã say rượu lên giường!” Phẫn nộ muốn tìm lấy cơ hội, đem Tại Trung vẫn còn đang trong sự kinh sợ lôi xuống giường, “Ai cho ngươi ngủ trên giường, tiện nhân dơ bẩn! Ta làm sao có thể yêu một tiện nhân!”

Nhìn giường cao cao, người cao cao, mọi vật cao cao, thì ra mình cả giường của chủ nhân cũng không thể chạm, thì ra mình ti tiện như vậy. Chẳng trách bản thân nằm thấy giấc mộng đẹp, vì bản thân ti tiện lên giường của chủ nhân.

Tại Trung quần áo tả tơi lẳng lặng quỳ trên mặt đất âm lạnh. Lạnh? Không! Không bằng tâm lạnh! Đau? Không! Không bằng tâm đau!

Hờ hững tiếp nhận an bài của chủ nhân, lảo đảo rời đi, có lẽ là nhân từ của thiếu gia, không có đem mình trục xuất khỏi cửa, chỉ là để mình đóng cửa suy ngẫm.

Phải chăng có hạnh phúc rồi mới biết thất vọng đáng sợ thế nào?

Phải chăng đến thiên đường rồi mới biết địa ngục sâu như thế nào?

Phải chăng có tâm rồi mới biết đau khổ của tan nát lòng?

Long ấn? Vuốt ve long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta là Long vương, ta là con trai của đương triều Long vương, ta không phải nô bộc ti tiện, ta có huyết mạch cao quý? Ta là người cao quý, không phải tiện nhân! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn ta, ta là Long vương!

Lao ra đại môn vừa mới hợp lại, ta không phải tiện nhân, Thái tử ôm là ta, là ta, ta là Long vương!

Hưng phấn xông đến trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn thấy ấn kí ngân sắc mỹ lệ trước ngực, đó là ấn kí của Long vương! Chương 3:

“Dẫn ấn!”

“Dẫn ấn!”

Không, là long ấn, kì lạ nhìn những người sắc mặt đại biến trước mắt, cúi đầu nhìn nhìn dấu ấn trước ngực.

Màu đen!

Màu đen của sự dữ tợn!

Giống như con giun dơ bẩn vướng víu trước khuôn ngực tuyết trắng!

Không, không đúng, nó nên là ngân sắc xinh đẹp, nó không là màu đen, không nên!

Bối rối nhìn điện hạ trước thân, nam nhân mình yêu sâu đậm.

“Điện hạ, điện hạ, nó là ngân sắc, nó thật sự là ngân sắc!”

Muốn đi kéo vạt áo của ngài, lại bị đôi chân cao quý đó giẫm trên mặt đất, “Ngươi là Dẫn nô?” Sự câm hận xông ra khỏi môi, “Ta cư nhiên lại cùng một dẫn nô lên giường!”

Không, không, không phải đâu, không phải đâu!

Điên cuồng lắc đầu, ta không phải là Dẫn nô, không phải!

Tại Trung muốn đem bàn tay bị giẫm thật xuống đất rút ra, nhưng góc đó rất dùng sức, gần như muốn đem bàn tay này giẫm nát.

Trên lưng là côn gậy không ngừng truyền đến, đau nhức giày vò Tại Trung, muốn trốn chạy, nhưng tay bị nam nhân đó giẫm. Dùng sức rút lấy bàn tay vẫn ở dưới chân kia, tận lực ẩn trốn như mưa rơi xuống, đau khổ muốn giải thích, muốn nói gì đó!

Tay giải phóng rồi, chỉ là đã huyết nhục lẫn lộn.

Không còn sức giãy giụa nữa, có lẽ chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn thấy ngài dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần lấy thân phận Dẫn nô sống trên đời!

“Đừng đánh nữa, thả hắn đi!”

Vẫn là nam nhân như thần tiên đó, cậu hẳn là Long thần, cậu là Long thần trong lòng điện hạ!

Tại Trung xụi lơ nằm trên đất mỉm cười, cười sự đáng cười của mình, cư nhiên lại cho rằng mình là Long thần, lại cho rằng mình có dòng máu thần thánh, lại kì vọng mình là cao quý.

Bị kéo ra khỏi Tể tướng phủ, bị vứt trên con phố âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ còn lại quần áo rách rưới và Dẫn ấn của sự dữ tợn!

Nhìn lên phồn tinh (sao dày đặc) cao cao tại thượng, bầu trời đen kịt thổi xuống đóa hoa tuyết, phải chăng được tuyết trắng bao trùm thì sẽ không có cơ thể dơ bẩn.

Lặng lẽ nhắm mắt lại, để hoa tuyết rơi lên người, lên đầu, lên chân, ngực, hoa tuyết hóa thành hạt sương trong suốt!

Trên đường, một Dẫn nô hèn mọn nằm trong góc đường âm u, đó là nước mắt của cậu, hay là tuyết đã tan? Chương 4:

Nếu ta là Long vương thật sự, các người phải chăng sẽ vì cái chết của ta mà khóc!

Nếu ta vẫn là người tên Tại Trung, các người phải chăng sẽ vì đau khổ của ta mà cảm thương!

Nhưng ta là Dẫn nô hèn mọn, các người nhất định sẽ vì cái chết của ta mà vui mừng!

Tại Trung không chết, sống như kì tích, chỉ là sốt cao, không ai biết vì sao cậu ấy còn không chết, không có người quan tâm cậu ấy phải chăng sẽ bệnh chết, thậm chí không có người để ý đến người đáng thương này.

Trên phố thêm một tên ăn mày ti tiện, chỉ là cậu vĩnh viễn cuộn mình ở trong góc đường đen tối, si si nhìn mọi thứ trước thân, không có dũng khí ngẩng đầu, vì cuộc sống của cậu, thân phận của cậu thấp kém như con sâu con kiến.

Từng thử qua tự sát, từ bỏ tất cả, nhưng mà, bất luận tự sát thế nào, bất luận ra sao, cậu đến cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, duy nhất chứng minh cậu từng muốn chết, là từng vết từng vết sẹo thương đó.

Trời xanh, vì sao không thể kết thúc cuộc sống thế này, vì sao cả chết cũng phải trở thành bố thí!

Dấu ấn trước ngực, không thời không khắc nào mà không đang chứng minh sự thấp hèn của bản thân, không dám ưỡn ngực, vì nó nặng trĩu như thế!

Lặng lẽ chờ đợi cái chết đến, bản thân mấy ngày không ăn, vì sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ thật sự chứng minh câu nói nhất xú (hôi thối) vạn niên sao!

Tiếng xôn xao của chung quanh, náo nhiệt của chung quanh, không truyền vào tai Tại Trung, vì một người ngoan đạo chờ đợi cái chết, mọi thứ trên đời đều không quan trọng nữa rồi!

Trước khi bóng tối đến, một đôi giày tinh xảo xuất hiện trong mắt, Tại Trung yếu ớt nở nụ cười, trời xanh, kiếp sau để ta làm một đôi giày đi, một đôi giày không có tình cảm!

Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng mọi cảm giác, mọi cảm xúc, tất cả mọi thứ, bao gồm tình yêu đối với người đó!

“Nó là con của ta!”Bình tĩnh nhìn hài tử mình mang về, đau lòng vuốt ve hài tử trong hôn mê, nhìn từng vết thương trên người cậu, Long vương là không thể tự sát, vì Long vương là thần thú, thượng thiên không cho phép thần thú tự tiện rời khỏi thế gian.

Con chịu khổ rồi, con của ta. Tại sao con lại lưu lạc ở góc phố? Nếu ta không cảm ứng được sự tồn tại của con, phải chăng con sẽ tiếp tục cuộc sống chán nản như vậy? Phải chăng con sẽ tiếp tục thử lấy cái chết?

“Tuyết Tinh, ngươi xác định cậu ấy phải chứ? Cậu ấy là tóc đen!”Sau lưng là Long triều thiên tử, Văn [Trịnh] Hách.

“Nó là ta mang thai 5 năm sinh ra, ta biết! Nó phải!”Long vương bình tĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn đương triều thiên tử.

Không có sự lạnh tĩnh trước kia, không có sự thanh lãnh trước kia, chỉ có sự đau lòng, phẫn nộ với cảnh ngộ của con!

“Đừng kích động!” Bất lực nhìn Long vương của mình phẫn nộ, biết rõ vị Long vương lấy lãnh tĩnh làm đầu này đang trong cơn tức giận, hảo tính khí mà khuyên, “Đừng kích động, ngươi nói phải thì phải, ngươi xem trước, ta đi để Duẫn Hạo đến xem Long vương tương lai của nó!”

Thức thời rút khỏi sương phòng, ngài mới không muốn làm pháo hôi (bia đỡ đạn) đâu. Tuy tính khí của Tuyết Tinh ôn hòa, nhưng dù sao cũng là một con thần long có thể ngao du trong vân hải, nếu không phải vận mệnh khiến cậu ấy trở thành Long vương, cậu ấy sẽ là một thần vật ngạo thị mọi thứ.

Tại sao bọn họ muốn đem con từ bên cạnh ta đoạt đi, thậm chí ta còn không kịp đem con từ trong trứng ấp nở, không có nhìn thấy con xuất thân đầu tiên, không có vuốt ve qua cơ thể thuần khiết của con.

Tại sao con lại biến thành thế này, tại sao trước ngực con lại có Dẫn ấn dơ bẩn, tại sao con lại có mái tóc đen, cho dù nó vẫn mỹ lệ!

Nhưng, mọi thứ này không quan trọng, vì con về rồi, con của ta, con sẽ là Long vương các hạ cao quý trong lòng nhân dân!

Vén mở trường sam tuyết trắng, trước ngực Tuyết Tinh xuất hiện một hạt châu trong sáng, nó phát ra hào quang khác thường, rực rỡ mà không chói mắt, mỹ lệ mà không xa hoa, vì nó chính là Long châu hộ thể của Thần long!

Hào quang quét qua ngực của Tại Trung, Dẫn ấn của sự hung ác biến thành Long ấn xinh đẹp; quét qua thân thể đã thiên sang (lỡ loét) bách khổng (lỗ), vết thương loang lỗ mờ dần rồi biến mất, lướt qua trường phát đen nhánh, trường phát đen nhánh hồi phục màu ngân bạch thuần khiết.

Con của ta, con là Long vương duy nhất của thế giới này!

Đem Long châu thu về trong cơ thể, nhìn tuấn mỹ dung nhan vẫn ngủ say, vui sướng nhận về con biến thành lo lắng mơ hồ, vì sao muốn đem con của ngài trộm đi, tại vì sao lại để ngài dễ dàng tìm về nó như vậy!

Phục hồi sự thanh lãnh như trước, từ từ rời khỏi phòng, chỉ là bắt đầu từ bước chân ra khỏi phòng, Tuyết Tinh biến trở về là Long vương cao cao tại thượng, mà không phải một phụ thân mất đi con nhiều năm, trên người mơ hồ toát ra hơi lạnh!

Hiện tại ngài là Long vương, cao cao tại thượng, ngạo thú của thần thánh không quỳ với ai!

.

Đau khổ trong bóng tối biến mất sau khi nhìn thấy những hào quang đó, cơ thể nặng trĩu trở nên nhẹ nhõm, cảm giác khó thở ở ngực đã biến mất, lưu lại từng cơn thanh hương, rất thoải mái!

Bản thân phải chăng đã chết rồi, thì ra chết thì có thể như vậy!

Lẳng lặng nằm, nhìn quanh mọi thứ trước mắt. Gian phòng phồn hoa, trang hoàng hoa lệ, công nghệ (thủ công mỹ nghệ) tinh xảo, mọi đồ vật gần như trên trời mới có.

Cảm giác như mộng như ảo, thì ra hèn mọn như

Đọc Truyện Bà Xã Thần Thánh Version Yunjae

Ba Ngày Sau

_Umma à ! Con không ăn đâu! Ngán lắm rồi!

“Bốp!”

_ĂN NGAY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_Umma à ! Đừng có ép vợ con mà! Em ấy ngán lắm rồi. Con nhìn còn ngán mà

_ANH IM NGAY CHO TÔI. KHÔNG VÌ ANH THÌ CON TÔI CÓ NHƯ THẾ NÀY KHÔNG HỬ ? ĐỢI ANH LÀNH ĐI RỒI BIẾT TAY TÔI – là bà Kim gắt lên khiến Yunho im bặt và chăm chú vào phần cơm của mình, bà liếc nhanh qua JaeJoong – NHÌN CÁI GÌ ? HAI VỢ CHỒNG BÂY HAY QUÁ RỒI! ĐỂ CHO BÀ GIÀ NÀY NAI LƯNG RA CHĂM SÓC, BÀY ĐẶT LÊN NÚI LÊN ĐỒI CHƠI RỒI BỊ TÉ NHƯ THẾ! HAI CẬU HAY QUÁ RỒI, BÂY GIỜ GÃY TAY GÃY CHÂN ĐẤY!

_Umma à ! – JaeJoong kéo tay bà khi các y tá đứng ngoài cửa mà chẳng dám vào – Y tá vào tiêm thuốc!

Đến bây giờ bà Kim mới quay lại và nhường lối cho y tá vào. Hai cô đẩy xe thuốc vào nhưng gương mặt xanh xao trông đến tội.

_Umma đi về lo cho appa tụi bây. Chiều umma vô. Liệu mà ăn hết chỗ này. Nhờ nó mà cháu ngoại không sao đây. Ăn nhiều vào!

JaeJoong gật đầu rồi nhìn bà đi ra. Mẹ cậu tuy rằng quát tháo ầm ĩ như thế nhưng thực chất lo cho cậu và Yunho lắm. bà biết tin hôm qua và đã vào ngay sau đó. Bà đã bên cạnh JaeJoong trong lúc cậu hoảng loạn nhất, ôm cậu vào lòng và vuốt ve như dỗ dành một bé con vậy. Cả bố cậu cũng thế. tính ông điềm tĩnh hơn bà nên ông chỉ cầm tay cậu vỗ về thôi. Riêng Yunho thì đến tối hôm qua mới tỉnh lại.

_Bác sĩ! Sao rồi ? – Kibum cùng Shin Dong và Chae Young vội chạy đến vị bác sĩ già khi ông bước ra từ phòng cấp cứu

_Cô cậu là gì với bệnh nhân Kim JaeJoong ?

_Tôi…tôi là em của Kim JaeJoong . Tôi là Kim Kibum – Kibum nhận đại. Cậu cùng hai người còn lại đan tay vào nhau một cách lo lắng nhìn bác sĩ – Anh tôi có sao không bác sĩ ?

Đến lúc này, Kibum mới thở phào nhẹ nhõm được một phần. Cậu cùng với Shin Dong và Chae Young thả phịch xuống ghế. Mồ hôi đã bớt đổ. Cậu còn sống và em bé vẫn còn sống.

“Cạch!”

_Xin lỗi ai là người nhà của Jung Yunho ? – cô ý tá chạy gấp ra

_Vâng chúng tôi đây

_Anh ấy đang thiếu máu trầm trọng, trong các vị có ai nhóm máu AB không ? Chúng tôi đã hết nhóm máu này rồi

_Tôi! – Chae Young giơ tay – Tôi nhóm AB

_Vâng! Mời cô đi theo chúng tôi

Hơn hai tiếng sau Yunho cũng được đẩy ra, tay chân anh đều bị quấn băng trắng xóa cả. Bác sĩ nói khoảng một tháng mới có thể đi lại và vận động tay chân được. Anh và JaeJoong được đưa vào phòng hồi sức đặt biệt. Kibum đã dặn y tá cho giường họ nằm gần nhau vì cậu biết rằng sau khi tỉnh lại, Yunho nhất định sẽ đòi gặp JaeJoong và cậu cũng thế. Cứ an bài trước sẽ chắc chắn hơn. Đàn em Yunho luôn hiểu tính anh hai của mình khi không có JaeJoong bên cạnh.

_Để em đút anh ăn! – JaeJoong chầm chậm đi lại giường của Yunho và ngồi lên đó – Umma quá đáng! Đã bảo một tháng nữa mới được cầm nắm mà anh mới tỉnh lại một ngày đã bắt anh cầm muỗng ăn rồi.

_Tại umma muốn anh vận động sớm thôi – Yunho cười méo xẹo, anh cũng đau lắm nhưng mà umma của anh dữ quá, không làm là bị mắng té tát ngay, ôi~

_Anh còn đau không ?

_Không! Anh hết đau rồi. thấy em và con an toàn, anh không đau nữa

_Ngốc! – Jaejoong mỉm cười và cú nhẹ vào đầu Yunho

_Anh đã rất sợ bà xã ah! Anh sợ anh mất em. Lúc đó anh chắc không sống nổi, anh sẽ chết theo em luôn! – Yunho nhìn cậu, mắt anh đỏ lên khi người anh yêu vẫn còn ngồi ở đây nhìn anh, anh hạnh phúc lắm cậu biết không ? Khi anh tỉnh lại, người anh nhìn thấy đầu tiên là gương mặt hạnh phúc của cậu, cậu đang nằm gần anh và nhìn anh. Nụ cười của cậu là dành cho anh. Lúc đó anh đã nghỉ, chỉ cần bên cạnh cậu, dù sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa

_Em cũng vậy. Em yêu anh nhiều lắm – Jaejoong mỉm cười và hôn lên môi anh – Anh xem – cậu lấy tay anh đặt lên bụng mình – Cả con cũng yêu anh nữa. gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc

_Ừm! – Yunho cười híp mắt

Một tuần sau, Yunho và JaeJoong được đón về nhà. Vì anh bị thương nên tục lệ mỗi tuần chồng mới được thăm vợ tạm gác qua một bên. Anh được ngủ cùng với cậu mỗi ngày. Tuy rằng mẹ của JaeJoong đối xử với anh rất đỗi mạnh bạo nhưng chung quy bà cũng muốn tốt cho anh. Bà sợ anh không thể cầm nắm được nên bắt anh cầm muỗng mỗi khi ăn cơm. JaeJoong vẫn bị bắt ăn những thứ bổ dưỡng vì bà tin rằng nếu như thế thì thai không thể nào yếu được, mạnh khỏe mạnh khỏe.

Bà Kim vẫn không thể biết được nghề chính của Yunho vì JaeJoong đã dặn anh không được nói. Bố mẹ cậu chắc chắn sẽ bắt cậu về và buộc Yunho ly dị với cậu. Nhà cậu vốn là gia đình theo xưa nên ghét xã hội đen lắm. Họ cho rằng những kẻ xã hội đen là những kẻ khát máu, không có tính người. Có lẽ bí mật này sẽ theo cậu và anh đến chết

_Con à ! Con à ! – Yunho áp tai lên bụng của JaeJoong và nghe ngóng tình hình. Theo thói quen mỗi đêm của anh, anh phải chọc làm sao cho baby con trong bụng của anh đạp một cái anh mới chịu đi ngủ. Mỗi lần như thế JaeJoong đau quằng quại nhưng không trách anh đâu. Cũng chỉ vì anh cưng con quá đi đó mà

Tháng thứ năm

_ Ăn đi Yunho! Em không ăn nổi đâu! – Jaejoong đẩy tô gà về phía Yunho – Em ngán lắm rồi, làm ơn đi, ăn đi!

_Anh cũng ngán rồi. Anh ăn lén cho em một tuần rồi! Tha anh đi! Hu hu hu hu – Yunho nhìn cậu bằng đôi mắt cún con, một tuần nay Yunho đã ăn dùm cho cậu vì thương cậu quá, ngày nào cũng ăn những đồ đầy dầu mỡ, rồi lại uống thuốc bắc thuốc nam nhưng bây giờ anh cũng chịu hết nổi rồi. Ngán quá

_Giờ anh ăn không ? – JaeJoong đổi giọng

_ Hửm ?

_Không ăn thì em ăn, em mà ăn, em ói cho anh chết! Ụa! – JaeJoong nhợn một cái khiến Yunho hoảng hồn ăn sạch mọi thứ trên bàn

_Giỏi! Em thương! Há há há há!

Tràn cười man rợ của JaeJoong khiến Yunho xanh mặt. Tự nhiên anh ước rằng anh không nên ở đây nữa. Ở đây Jaejoong chẳng ăn gì, anh thì càng ngày càng tròn ra.

Tháng thứ 6

_Bà xã ơi! Anh muốn…… – Yunho liếm nhẹ lên bụng JaeJoong và luồn tay vào trong quần cậu

“CHÁT!”

_Đi ngủ!

_Bà xã à !!!!!!!!!!!!!

………………..

_Woa! Em lên 78 kg rồi nè! – Yunho chỉ vào cái cân

_AAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! TÔI LÊN 12 KÝ RỒI !!!!!!!!!!!!!! CON KHÔNG ĂN ĐỒ BỔ NỮA!

“BỐP!”

_IM! ĂN HẾT ĐI!

Tháng thứ 8

_Ông xã à ! Em muốn……… – JaeJoong hôn nhẹ lên môi anh

_Không! – Yunho đáp dứt khoát – Con mình lớn rồi, không được!

_Anh không thương em hửm ? Hu hu hu ! Con ơi! Bố không thương mẹ con mình nữa rồi

_Aish! Bà xã à ! Anh đã kìm lắm rồi. Anh “thèm” em cả tháng nay rồi đó – Yunho chịu không nổi mà đỡ cậu lên người mình, mút ngon lành bờ ngực cậu – A ! Em có sữa nè bà xã!

_Ai có thai mà không có sữa chứ, ngực em cũng to lên rồi nè

_Như trái chanh thôi! – Yunho thì thầm

_Anh nói cái gì ?

_Ừ ! Yêu anh quá!

JaeJoong cúi xuống hôn lên đôi môi quyến rũ của anh. Cả hai dìu nhau trong vũ điệu ái tình. Bây giờ Yunho mới nhận ra rằng, bà mẹ mang thai, có nhu cầu cao kinh khủng. Hầu như ngày nào anh cũng cùng cậu….. và tất nhiên là theo kiểu ngồi rồi, JaeJoong mang thai làm sao nằm dưới anh được. Đau lưng quá!

……………………

_Ôi~ nứt bụng dữ quá đi! Hu hu hu hu , sợ quá ông xã ơi! Mẹ nói sinh con đau lắm, đau chết được đấy – JaeJoong chơi đùa với ngón tay của Yunho và nói

_Em sinh mổ mà, không đau đâu, nhanh lắm. Tên bác sĩ đó mà làm em đau, anh thề giết hết cả nhà nó

_Hứ! Em cho anh làm xã hội đen chứ không phải cho anh nói giết chóc trước mặt em. Ai là nhất ? – JaeJoong vểnh môi

_ BÀ XÃ !

_Đúng! Ha ha ha ha ha!

Tháng thứ 9

_ Ông xã ơi! Còn mười ngày nữa thôi, em sợ quá hà! Hu hu hu hu ! Bụng em to lắm rồi nè, em sợ quá! Có đau không ? Hu hu hu mổ có đau không ? Em sợ lắm ông xã à ! – JaeJoong khóc tức tưởi

_Không sao đâu! Còn những mười ngày nữa mà. Em đừng là anh khóc theo chứ. Bà xã à ! Hu hu hu hu , bà xã à ! Hu hu hu

_HAI ĐỨA BÂY NÍN NGAY! ĐÃ HAI MƯƠI MẤY TUỔI RỒI CHỨ ÍT ỎI GÌ MÀ CÒN ÔM NHAU KHÓC LÓC KỂ LỂ NỮA CHỨ. SINH ĐẺ THÔI MÀ, MÀY CON SINH MỔ MÀ CÒN KHÓC GÌ? UMMA MÀY SINH THƯỜNG MÀ CON KHÔNG NÓI ĐÂY NÀY

_HU HU HU HU. ÔNG XÃ ƠI! HU HU HU

_HU HU HU! UMMA À ! ĐỪNG MẮNG VỢ CON NỮA MÀ HU HU HU

_Hai đứa bây! – bà Kim bất lực nhìn hai vợ chồng – Umma bó tay với hai vợ chồng bây rồi

………….

_Ông xã à ! Làm gì vậy ?

JaeJoong ngạc nhiên nhìn Yunho với lỉnh kỉnh những thứ đồ trong phòng

_Anh chuẩn bị đưa em đi sinh chứ gì. Đem cái gì cần đem. Bây giờ đã qua tháng thứ 9 rồi. Nghe nói trong tháng này thì người mẹ sinh bất thình lình lắm nên phải chuẩn bị đầy đủ. Chỉ cần em la đau bụng là anh hốt em đi liền. Đồ mang sẵn trên người. không sợ thiếu – Yunho vừa nói vừa chăm chỉ xếp đồ vào túi xách – Công chuyện ở nhà lớn anh đã giao cho Shin Dong và Chae Young. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý với em và con thôi

_Hứ! Những mười ngày nữa cơ mà

_Chuẩn bị tốt hơn em ơi! – Yunho nói giọng đều đều

………………..

Ngày thứ 15

_ÔNG XÃ ƠI! SAO TỚI GIỜ EM CHƯA SINH ? HU HU HU HU ? EM SỢ QUÁ HÀ!

_BÀ XÃ À ! ĐỪNG NÓI NỮA, ANH CŨNG PHÁT HOẢNG LÊN RỒI, CON À ! SAO CHƯA CHỊU RA CHỨ ? HU HU HU HU

_Có nhiêu đó cũng khóc lóc. Hai vợ chồng bây vui thật, sanh sớm sanh muộn có lạ đâu, umma mày những 11 tháng mới sanh thằng JaeJoong đó thôi, aish! – bà kim lẩm bẩm

_Bà nó à ! Thằng Jaejoong mới có con lần đầu mà, chẳng phải khi bà mang thai con Jaejin cũng vậy sao ? Bà con khóc lớn hơn thằng JaeJoong – ông Kim nhâm nhi ngụm trà

_Aish! Ông khá hơn tôi hả ? Khi đó ai khóc trước đây ? Ông không khá hơn thằng Yunho đâu – Bà Kim lườm ông nhưng môi bà vẫn nở nụ cười, ôi cái thời còn xuân sắc

………

_Ông xã ơi! – JaeJoong cựa mình níu lấy tay anh – Hu hu hu, ông xã à !

_ Hửm ? Chuyện gì vậy em ? Ngủ đi! Thức khuya không tốt cho em và con mình đâu – Yunho mắt nhắm mắt mở xoa xoa bụng cậu, chắc cậu lo quá nên không ngủ được đây mà

_Hu hu hu, em đau bụng quá! Ông xã à ! Em đau lắm, em đau quá ông xã ơi….

Yunho giật mình bật dậy. JaeJoong khóc đến tèm lem mặt mày hết rồi.

_Đừng lo! Anh đưa em đi bệnh viện ngay

Yunho vội vã đi nhanh ra cửa, bây giờ chỉ mới một giờ sáng nên không có xe cộ gì cả. Anh cứ thế bế JaeJoong chạy đến bệnh viện. Từ nhà mẹ Jaejoong đến đó mất 20 phút và anh cảm thấy đoạn đường này bây giờ xa quá. JaeJoong càng ngày càng khóc lớn vì đau khiến anh cũng phát hoảng lên. Đôi chân trần chạy trên đường nhựa đến tróc cả da ra nhưng anh không cảm thấy đau chút nào cả, JaeJoong của anh đang đau và nếu không đến kịp lúc thì sẽ rất nguy hiểm

_ Bà xã à ! Ráng lên, sắp đến rồi em à ! – Yunho trấn an cậu

_Em đau quá, em đau quá! Càng lúc càng đau ông xã ơi, ÔNG XÃ ƠI !!!!!!!!!

_AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Yunho hét lớn khi JaeJoong nắm tóc anh. Cậu đau quá nên nắm tóc anh giật liên tục, tay còn lại đập mạnh vào ngực anh khiến anh ho khù khụ. Không thể ngừng lại, anh chạy nhanh về phía bệnh viện và cùng JaeJoong hét lên giữa đêm khuya. Mỗi ngôi nhà mà anh đi qua đều bật sáng đèn vì người ta không hiểu chuyện gì mà om sòm ngoài cửa đến thế

_BÁC SĨ! BÁC SĨ! HỘC HỘC ĐAU QUÁ! ĐAU QUÁ! BÁC SĨ À ! – Yunho hét lớn và chạy vào bệnh viện. Người anh đầy mồ hô và mặt thì đỏ rần rần. Bộ pyjama hình con heo bông có cánh cũng ướt đẫm mồ hôi trong khi JaeJoong vẫn giật tóc anh và ôm lấy bụng khóc tức tưởi

Chiếc băng ca nhanh chóng được đưa lại, cậu được đưa vào phòng mổ ngay lập tức

_ÔNG XÃ ƠI! ĐỪNG BỎ EM! EM KHÔNG MUỐN Ở MỘT MÌNH ĐÂU, HU HU HU, EM KHÔNG MUỐN MÀ! ÔNG XÃ À ! – JaeJoong hét lên và nắm chắt lấy tay của Yunho khi bác sĩ đưa cậu vào phòng mổ

_Nhanh lắm JaeJoong à ! Nhanh lắm, anh hứa mà, nhanh lắm!

_ÔNG XÃ À ! ÔNG XÃ À !

Cánh cửa phòng mổ đóng lại cũng là lúc bố mẹ JaeJoong đến nơi. Không quan tâm đến bàn chân đang rướm máu và bộ pyjma xộc xệch, anh đi đi lại lại trước cửa phòng, một lần vì lo một phần vì sợ. JaeJoong mà bị sao thì chắc anh chết mất

_Con đừng lo, nhanh lắm – ông Kim vỗ vai an ủi – Đi băng bó lại vết thương đi, chân con chảy máu rồi!

_Con không sao appa! Con lo quá! Vợ con trong đó một tiếng đồng hồ rồi, con lo quá!

Yunho kết thúc câu nói cũng là lúc cửa phòng mổ mở ra

_BÁC SĨ! VỢ TÔI SAO RỒI ? – Yunho nắm chặt tay bác sĩ

_Chúc mừng anh! Vợ anh sinh cho anh một bé gái thật dễ thương. Bé nặng ba ký năm !

Cả nhà ai cũng vui mừng và chạy lại chỗ Jaejoong khi cậu được đẩy ra. JaeJoong vẫn còn ngủ vì tác dụng của thuốc mê. Kế bên là cô y tá với baby tròn trịa trên tay mình

_Chúc mừng anh! Em bé rất đáng yêu – cô mỉm cười và đặt bé vào đôi tay run rẩy của Yunho

_Trời ơi…. – Yunho không biết nói gì nữa vào phút này, cả cơ thể anh đang ngập tràn trong hạnh phúc. Anh đang bế thiên thần của mình vào lòng, bé ngủ mà cũng thật xinh đẹp. Sao mà giống anh quá, đôi mắt một mí của anh nè, cái mũi cũng của anh nè, đôi môi cũng của anh nốt. gương mặt….cũng của anh luôn, chỉ có đôi tai là giống với umma bé thôi

_Để umma bế nào! – bà Kim vội vã chạy lại

Ngay khi bé Jaeyoon rời khỏi tay Yunho, anh lập tức ngã xuống đất. Ngất mất rồi, ngất trong hạnh phúc!

Một tuần sau, Yunho đưa JaeJoong trở về nhà lớn. Bọn đàn em của anh lúc nào cũng vây quanh lấy JaeJoong và tiểu công chúa của cậu. Nhất là Sung Min, cậu cứ đòi bế Jaeyoon suốt thôi. Yunho thì bù đầu bù cổ với đống giấy tờ mấy tháng quá, tất cả anh đều phải xem xét qua để đảm bảo tính an toàn của nó, mãi đến tối mới về được với vợ và con gái yêu của mình.

_Cậu và Chae Young ? – Yunho nhướng mày khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Shin Dong

_Dạ ? – nó ngạc nhiên

_Ý tôi là…cậu và Chae Young yêu nhau ? – anh chỉ vào chiếc nhẫn

_A ! – Shin Dong gãi đầu xấu hổ – Tụi em mới quen….từ khi anh về quê với chị hai, cô ấy….cho em cơ hội để đeo đuổi…..

_Dạ! Cám ơn anh hai!

……………..

_Jaeyoon à ! Bố về rồi đây ! – Yunho ôm lấy bé con đang nằm úp trên giường và hôn lấy hôn để vào má bé – Con đang chơi gì thế ? Cho bố chơi cùng với!

_oe oe oe

_A ! Con chơi một mình à ? Umma con đi tắm nên để con một mình à ? Tội nghiệp Jaeyoon của bố quá! Chơi có mình thôi! Hu hu hu hu – Yunho giả khóc nhìn bé khiến bé cười khúc khích – Ôi đáng yêu quá đi! Jaeyoon à !

Năm năm sau

_Hu hu hu hu hu!

_Nín nào! Jaeyoon ngoan đừng khóc con!

JaeJoong bế Jaeyoon về nhà trong khi cô bé vẫn khóc tức tưởi và tiếng khóc đó khiến cả nhóm sát thủ cũng phải đau lòng. Gì chứ! Bé là con nuôi của họ mà

_JAEYOON!!!!!!!!!!!!!!!!!!! SAO CON KHÓC VẬY ? AI ĂN HIẾP CON À ! NÓI BỐ NGHE! THẰNG NÀO CON NÀO ĂN HIẾP CON, BỐ BẮN CẢ NHÀ NÓ!

“BỐP!”

_Anh nói giọng đó tiếng nữa đi, tôi thách anh đó

_Bà xã à ! Anh xin lỗi – Yunho ôm cái đầu đáng thương của mình – Jaeyoon của bố à ! Sao con khóc vậy ? Trong lớp có bạn ăn hiếp con à ?

_Hu hu hu hu, bố ơi! Bố ơi!

_Ngoan nào, nói bố nghe, ai ăn hiếp con!

JaeJoong hơi nhíu mày, Jaeyoon luôn thế, khi bé khóc, không bao giờ bé nói với cậu nhưng chỉ cần Yunho hỏi thì bé sẽ nói ngay. JaeJoong cảm thấy….mình chỉ là người số hai trong lòng Jaeyoon thôi. Mặt mày bé giống Yunho như tạt, tính tình cũng giống. Bé chỉ giống cậu mỗi cái tai, mà….cái tai thì có ai thấy đâu, ôi~

_Cô giáo phạt con! Hu hu hu hu hu

_HẢ ? CÔ GIÁO PHẠT ?

Cả Yunho lẫn JaeJoong đều ngạc nhiên, chẳng phải Jaeyoon ở trường nổi tiếng là ngoan ngoãn sao, sao lại bị phạt

_Sao con bị phạt ? – Yunho hôn lên đôi má bầu bĩnh của bé

_Hu hu hu hu , cô giáo hỏi con, ước mơ của con là gì hu hu hu , con nói….con nói….ước mơ của con là….hu hu hu hu là…..là…. là làm đại ca. huhu huhu, tự nhiên…cô mắng con, huhu huhu, cô phạt con huhu huhu

Câu nói của Jaeyoon khiến Yunho lẫn JaeJoong chưng hửng. Có ai nghĩ rằng, một bé con học lớp lá, mà nói ước mơ sau này của mình là…..làm đại ca không chứ

Thật ra thì có đấy, có một người….

Flash Back

_ Yunho à ! Sau này lớn lên, con muốn làm gì ?

_CON MUỐN LÀM ĐẠI CA!

End flash back

End