18/06/2015 – casslovejaejoong
Fic: Con nuôi và mười hai năm (HaeHyuk; KyuMin) Note: M, hiện đại Au: Casslovejaejoong (Bòn)
.
Tập 22: Một bằng chứng khác
Sau khi trông mãi theo hướng mà EunHyuk vừa rời khỏi, DongHae kiên định nhìn thẳng vào ông NamJu, hồi đáp rõ ràng:
– Tôi có thể chăm sóc cho JangHae, nhưng yêu thương là tuyệt nhiên không thể.
– Tại sao? – Ông NamJu rít lên.
DongHae mỉm cười:
– Vì tôi chỉ yêu thích nam nhân.
Ông NamJu mở tròn đôi ngươi sững sốt, trong phút giây hiểu ra sự tình, cả thân người từ từ vô lực trên chiếc ghế dựa. Những lời thú nhận kia như bản án dọa đày cho niềm hy vọng của ông. Đứa con gái mà ông mang nợ ân tình, đã đem cả đời yêu thương một người đồng tính.
DongHae không thể an ủi gì cho ông NamJu, bản thân hắn cũng không biết làm sao an ủi chính mình.
Lời khai của Jang NamJu dĩ nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng DongHae trước giờ vẫn tôn thờ bước chân đỉnh thiên lập địa của mình. Nếu để bảo toàn tự do mà cả đời phải giam hãm bản thân với một tình yêu giả tạo, đó là điều sỉ nhục bản lĩnh đàn ông trong hắn. Chiến đấu với BarkHoon, DongHae không cần bi lụy vào bất cứ một ai. Điều kiện của ông NamJu, hắn không thể nào chấp nhận.
Huống chi, vì trao đổi điều kiện mà chung sống với JangHae, cũng chính là không tôn trọng JangHae. Cô ta có thể vì yêu mà tiếp nhận, còn DongHae lại cho đó là hành động nên có một trai nam bản lĩnh.
Jang NamJu cũng không còn gì để nói. Ông đến đây vì mưu cầu tình yêu cho con gái, nhưng ông sao có thể cưỡng ép một kẻ chỉ yêu thích nam nhân phải chung tình với con gái mình? Lí do mà DongHae cự tuyệt triệt để quá, một tiếng để phản bác Jang NamJu cũng không có cơ hội.
Lê từng bước chân chán nản ra khỏi phòng thăm, sự tuyệt vọng bao trùm lấy Jang NamJu.
DongHae không níu giữ, chỉ nhấn mạnh một điều:
– Dù ông không chấp nhận làm chứng, chúng tôi vẫn muốn bảo vệ ông. Xin hãy ở lại nhà của ông LeeSan cho đến khi thế lực của BarkHoon suy yếu.
Ông NamJu khẽ dừng bước chân một chút rồi lại rời đi, không hề quay lại.
Tiếng cửa sắt lạch xạch vang lên, EunHyuk bồn chồn ở bên ngoài đứng bật dậy. Nhìn thái độ bơ phờ của ông NamJu, cậu chẳng thể đoán biết câu trả lời của DongHae là gì. Nhưng chắc là hắn sẽ đồng ý thôi, JangHae yêu thương hắn đến thế cơ mà. Nghĩ như vậy, EunHyuk đau xót đến bũn rũn, như lẫy như hờn mà nối bước theo ông NamJu, không hề có ý định từ biệt DongHae.
Nhưng hắn lại gọi tên cậu.
Xoay người, nhìn bóng dáng DongHae đang đứng tại cửa, ánh mắt thiết tha trìu mến, hai viên cảnh sát bên cạnhchờ đợi đưa hắn vào phòng tạm giam, EunHyuk động tâm lúng túng.
– Con nghĩ… mình nên về.
Cậu không hề bước lại gần mà đứng ở khoảng cách xa chào biệt. Nếu đến gần, EunHyuk e sợ mình thể buông tay mà nhìn JangHae sau này cùng chung sống với DongHae.
EunHyuk hờ hững như thế, DongHae cảm thấy chua xót vô cùng. Thì ra cảm giác bị cậu chủ động giữ khoảng cách lại đắng cay như vậy, nhưng hắn tin đây là con đường tốt nhất cho cậu.
– Nhớ bảo trọng, và… – DongHae thật sự muốn nói thật nhiều, muốn bày tỏ thật nhiều, nhưng cuối cùng, hắn chỉ bảo – Và chú muốn con chuyển lời với ông LeeSan, bằng mọi cách phải báo tin Sa OkEun đã chết cho BarkHoon biết.
EunHyuk rất hụt hẫng vì DongHae chỉ nói về công việc, nên thay vì thắc mắc tại sao, cậu lại gật đầu cứng ngắt.
– Con biết rồi. – Xong, dứt khoác rời đi.
Kết thúc chuyến thăm nom là cảm giác sầu não nặng nề.
Về đến nhà ông LeeSan, EunHyuk chui rút trong phòng ôm lấy hai đầu gối, không biết nên làm gì, nên ứng xử thế nào, cả tâm trạng hoàn toàn chìm xuống đáy vực. Cậu không muốn DongHae gần gũi với JangHae, càng không thể chấp nhận chung sống với họ dưới một mái nhà. Nhưng cậu lại không thể xa rời DongHae. Mâu thuẫn và đau xót lắm, EunHyuk hoàn toàn bị vây hãm trong tuyệt vọng.
Màn đêm buông xuống, trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ có mình EunHyuk cùng những người bảo vệ. Ông LeeSan và SungMin vẫn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc KyuHyun. EunHyuk nằm miệt trên giường nhưng không hề ngủ, trong đầu mãi vờn quanh hình ảnh lẫn giọng nói của DongHae. Cậu quả nhiên đã yêu hắn đến điên cuồng rồi.
Tính tang.
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, EunHyuk chẳng chút ngạc nhiên nào. Liếc nhìn kim đồng hồ chỉ một giờ khuya, cậu không buồn xem ai nhắn tin đến.
Kể từ ngày Ju bang tung tấm ảnh EunHyuk ân cần lau áo cho Sa OkEun, BarkHoon gần như đêm nào cũng khủng bố tin nhắn cho cậu. Từng giọng điệu hạ tiện đến ghê tởm, thậm chí gã còn không ngần ngại gửi cho EunHyuk hình ảnh thỏa thân của chính mình. Ban đầu EunHyuk còn run sợ, đến hôm nay thì đã hoàn toàn chai lì. Cái dục vọng của BarkHoon dành cho cậu gần như chạm đến mốc bệnh hoạn.
Tính tang.
Lại một tin nhắn nữa gửi đến, phiền nhiễu đến bực bội. EunHyuk mở di động ra, tìm kiếm nút xóa. Nhưng vừa nhấn vào phần tin nhắn, một hình ảnh đồi trụy đen tối lập tức được phóng đại ra. Là cảnh BarkHoon đang tự thỏa mãn chính mình, kèm theo lời nhắn: ” Của anh và Sa OkEun, ai đủ to hơn, hắc hắc “.
EunHyuk nấc lên đến buồn nôn, vội vàng xóa ngay tấm hình đó, tin nhắn điểm hẹn lại lên, tính tang, tính tang ùa về liên tục.
“Anh muốn làm tình với em, EunHyuk… a, a ~ nhìn xem, anh sắp đến cao trào rồi” Tính tang. “Anh thèm được cưỡng hiếp em đến 50 lần trong đêm a” Tính tang. “EunHyuk, rên rĩ cho anh nghe đi nào ~” – A!!!!!!!!!
EunHyuk hét lên điên cuồng rồi ném mạnh điện thoại vào góc phòng. Chiếc di động đáng thương bị va chạm mạnh bung hẳn nắp bật ra, thế nhưng tiếng tin nhắn vẫn tính tang mà truyền đến. BarkHoon luôn nhắn cho cậu đến cả trăm tin trong một đêm.
EunHyuk thở dốc từng hồi, nghiến cả hàm răng lại.
– Tao sẽ giết mày, NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÀY!! A!!!!!!
Tiếng hét của EunHyuk vang vọng rồi hòa tan vào ngôi biệt thự rộng lớn, hằng đêm cậu đều bị BarkHoon quẫy nhiễu đến phát điên. Hai bàn tay nhỏ bé của cậu phải tự ôm lấy chính mình. Thật sự quá ghê tởm và đáng sợ. EunHyuk vụt xuống giường, bụm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cho hết những gì trong bao tử, trước mắt EunHyuk là một mảng choáng váng. Cậu trượt cơ thể xuống sàn lạnh, bất lực.
– Chú DongHae… chú DongHae, ôi…
EunHyuk réo gọi cái tên thân thương trong vô thức, càng cảm thấy bóng đêm quá hà khắc lạnh lẽo. Chỉ những ai từng trải qua bị quấy rối mới cảm giác nó nhuốc nhơ đến thế nào, và mỗi khi nghĩ đến BarkHoon thì nhất định EunHyuk sẽ nôn. Tình hình liên tiếp kéo dài, oán hận EunHyuk dành cho BarkHoon càng chất cao như núi. Nhưng cậu không dám nói với DongHae, hắn đã quá mệt mỏi với vụ án rồi. Cậu không muốn là một gánh nặng cho hắn.
Cứ như thế, sự quấy nhiễu kéo dài bao đêm liền, EunHyuk càng thêm xác xơ tiều tụy.
Một đêm mệt mỏi trôi qua chậm chạp, đến sáng thì tiếng xe, tiếng người, tiếng bước chân dồn dập đánh thức EunHyuk dậy.
Khi cậu mơ màng bước ra khỏi phòng cũng là lúc SungMin cùng vài cô y tá kéo giường bệnh của KyuHyun lên lầu, đẩy vào căn phòng đối diện phòng SungMin. Nào người, nào bác sĩ, ý tá, rộn vang trong việc sắp xếp ổn định cho KyuHyun.
EunHyuk vô cùng kinh ngạc, níu lấy SungMin:
– Cậu, cậu mang anh KyuHyun về đây?
Sao lại mạo hiểm như thế, KyuHyun mới vừa phẫu thuật xong thôi mà.
SungMin tay lau mồ hôi, rồi tức thì mỉm cười sáng rực.
– Đêm qua anh KyuHyun đã tỉnh rồi, EunHyuk à, anh ấy không sao nữa.
Lần đầu tiên EunHyuk nhìn thấy SungMin dịu dàng ôn hòa đến vậy, hẳn là tin tức KyuHyun vượt qua nguy hiểm đã mang SungMin đến tận thiên đường. Một đêm thức trắng không khiến vị công tử kiêu ngạo kia tiều tụy chút nào.
Đến gần trưa thì mọi chuyện mới được sắp xếp xong, SungMin hoàn toàn ríu rít trong phòng bệnh mà không hề ra ngoài. Nhìn cảnh tượng đó EunHyuk cũng muốn vui lay cho cậu bạn. Cảm giác mất đi lại bất ngờ được nắm trong vòng tay thật vô cùng sung sướng.
EunHyuk cùng SungMin ở trong phòng bệnh của KyuHyun cả ngày, SungMin vui vẻ như vậy EunHyuk cũng muốn sẻ chia.
– Cậu sẽ không giận anh KyuHyun nữa chứ? – EunHyuk hỏi.
Vừa tỉ mỉ lau tay cho KyuHyun, SungMin vừa cười:
– Chỉ cần anh KyuHyun khỏe mạnh, tôi sẽ không hờn giận bất cứ điều gì về anh ấy nữa.
– Kể cả việc anh ấy đi với Shim MinJoong?
SungMin nhíu mày:
– Anh KyuHyun không thích MinJoong! Là tự cậu ta đeo bám thôi.
– A? – EunHyuk ra vẻ ngạc nhiên – Hình như lúc trước cậu không có nói như vậy.
SungMin vẫu môi:
– Từ bây giờ tôi sẽ không cố chấp, nhất định phải giữ lấy anh KyuHyun bằng mọi giá. Tôi đã theo đuổi anh ấy từ nhỏ đến giờ, không ngại làm cái đuôi thêm mấy chục năm nữa.
EunHyuk mỉm cười:
– Quả nhiên trải qua sinh tử, suy nghĩ lập tức thấu đáo hơn.
Tâm trạng SungMin vô cùng hứng khởi, lau người rồi thay áo cho KyuHyun. Mỗi khi KyuHyun cử động ngón tay cậu sẽ vì vui sướng mà nắm chặt tay y, huyên thuyên mãi tình yêu mà cậu dành cho y sâu đậm đến thế nào. Mặc dù chỉ một người nói, một người lặng im, nhưng khung cảnh rất đỗi ngọt ngào.
Sau quan sát một ngày, EunHyuk nhận ra SungMin đã quá tự huyễn hoặc. KyuHyun chỉ là có phản ứng với thế giới xung quanh, chứ chưa được gọi là tỉnh. Y vẫn chẳng ý thức được những gì mình nghe thấy. Nhưng dù sao đó cũng là niềm vui của SungMin, không nên phá vỡ.
Thở dài một hơi, EunHyuk rụt rè hỏi:
– SungMin… ừm, nếu như có một người có thể giúp cho anh KyuHyun hoàn toàn khỏe mạnh ngay tức khắc, nhưng anh ấy sẽ phải chung sống với người ấy, cậu tính sao?
SungMin lặp tức nhíu mày:
– Hỏi cái gì vậy?
EunHyuk nuốt khang giọt nước miếng rồi chột dạ cúi đầu, không tiếp tục câu chuyện nữa. SungMin liền cao giọng:
– Đừng nói là có thể giúp anh KyuHyun tỉnh dậy, dù cho có đưa anh ấy trở thành vô địch thiên hạ tôi cũng không chấp nhận họ ở chung với nhau.
EunHyuk ngạc nhiên mở tròn đôi mắt, lắp bắp:
– Nhưng, nhưng… cậu vì ích kỷ mà giữ anh ấy bên mình, làm sao anh ấy có thể phát triển tương lai thật tốt?
– Sao không thể? – SungMin đầy quả quyết – Thanh niên đỉnh thiên lập địa là phải dựa vào chính mình. Nếu anh KyuHyun vì muốn vươn cao mà phải bi lụy người khác, tôi sẽ thèm yêu anh ta?
– Nhưng đây không phải là vươn cao mà là cứu mạng, là cứu mạng đó. Người kia có thể giúp KyuHyun tỉnh lại, cậu lại muốn giữ anh ấy bên mình với một thân xác hôn mê? – EunHyuk nhấn mạnh.
SungMin lặng im đi rồi thăng trầm nghĩ ngợi. Rất lâu, cậu trả lời:
– Tôi không biết. Nhưng nếu anh KyuHyun không có tình cảm với người kia, họ chung sống với nhau thì cả ba đều đau khổ. – Hít sâu một hơi, SungMin cao giọng – Mà tại sao cậu hỏi mấy chuyện vớ vẩn như thế? Anh KyuHyun nhất định sẽ tỉnh lại và khỏe mạnh, hiểu chưa?
EunHyuk cười ngượng tỏ ý đồng tình bản thân đã hỏi ngây ngô, nhưng trong thâm tâm thì muôn vàng rối rắm. Nếu cậu có thể mạnh mẽ và quả quyết như SungMin thì tốt quá rồi, có thể dám yêu dám hận. EunHyuk không có đủ dũng khí để giữ DongHae bên cạnh mình. Hắn cao lớn và quật cường, trong khi cậu chỉ như một hạt cát nhỏ, cậu biết lấy gì mà níu chân hắn? DongHae cho cậu rất nhiều thứ, còn cậu chẳng thể hồi đáp được DongHae điều gì.
Nếu DongHae có thể cùng JangHae chung một chỗ, cẩn thận suy nghĩ chỉ có lợi chứ chẳng thiệt phần nào. JangHae giỏi giang trong việc kinh doanh, có thể giúp DongHae phát triển sự nghiệp. Cô nàng còn xinh tươi quyến rũ, đi cạnh Donghae chẳng phải là xứng đôi vừa đứa sao? Và quan trọng hơn, JangHae có thể sinh cho Donghae một đứa con, điều mà EunHyuk dù có đem cả mạng sống ra đánh đổi cũng không thể có được. Thế đấy, JangHae hơn cậu ở vạn phần. Nay cha của nàng còn giúp DongHae minh oan, EunHyuk còn có lí do gì mà đi tranh giành độc chiếm?
Càng nghĩ càng thương tâm, EunHyuk mang tâm trạng dằn vặt dày vò theo dòng thời gian qua ngày, cho đến khi phiên tòa được chính thức mở ra xét xử.
BarkHoon đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, sáng nay gã rất hưng phấn đi đến phiên tòa xem náo nhiệt.
Trên dãy ghế dành cho người thân, EunHyuk ngồi giữa SungMin và ông LeeSan. Có lẽ vị trí này không hẳn là bởi vô tình, ông LeeSan đã có ý sắp xếp để EunHyuk được bảo vệ an toàn nhất.
Thế nhưng đối với BarkHoon, không có DongHae, lại không có KyuHyun, Ju bang chẳng còn gì là nguy hiểm. Vốn chỉ muốn trừ khử Sa OkEun, ngờ đâu còn tiện tay diệt trừ đối thủ truyền kiếp Jo KyuHyun, tâm tình BarkHoon vô cùng sảng khoái, thong dong đi thẳng đến phía sau chỗ EunHyuk ngồi.
– Anh đã nhắn cho em hàng trăm tin, mà em vẫn chưa trả lời tin nào, thật là vô tình quá ~
Luôn trong trạng thái nghĩ ngợi về JangHae và DongHae, bất chợt có giọng nói thủ thì từ phía sau, EunHyuk giật mình chấn động, bật hẳn người dậy. Khi cậu xoay người nhận ra là BarkHoon, hồn phách càng bay đi loạn lạc.
Gương mặt của EunHyuk quả thật là sự kết hợp hài hòa đến hoản hảo, mỗi biểu tình đều mang ma lực huyễn hoặc người nhìn, BarkHoon trông thấy càng thêm si mê chiếm hữu, miệng chép chép liên hồi.
– Cơ thể anh từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, em cũng thấy hết rồi, nhưng anh thì chẳng được thấy gì của em cả, thật không công bằng. – Gã tiếp tục bỡn cợt.
Nhớ đến hình ảnh BarkHoon tự thõa mản trong điện thoại, hoàn toàn lõa lồ kinh tởm. Gương mặt EunHyuk lập tức tối sầm, hơi thở nấc lên. Cậu muốn nôn.
Và EunHyuk thật sự cần nôn, cậu vội vàng lách người qua hàng ghế, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Sự đeo bám quấy nhiễu của BarkHoon đối với EunHyuk là một màn tra tấn. Nó khiến toàn cơ thể EunHyuk nổi da gà, cứ như bản thân đang bị vây dính thứ gì đó vô cùng dơ bẩn. Tâm lí non nớt của cậu không chịu nổi, bao tử luôn cồn cào trong vị thế có thể cho ra tất cả.
SungMin vì lo lắng lẫn bảo vệ cũng đành chạy theo EunHyuk. BarkHoon trông thấy càng bật cười giòn giã. Gã thật thích thú với phản ứng hoảng loạn của EunHyuk, con thỏ nhỏ quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ. Nếu biết từ khi gã gửi cho cậu tấm hình lõa thể, EunHyuk liền mắc chứng buồn nôn mỗi khi trông thấy gã, thì BarkHoon phải chịu sự đả kích đến thế nào.
Ông LeeSan trầm mặt không tỏ rõ thái độ, chỉ nghiêm giọng:
– Phiên tòa sắp bắt đầu, phiền ngài Bark về đúng chỗ của mình.
BarkHoon vẫn tiếp tục cười khoái trá, phiên tòa hôm nay, gã thắng chắc.
Lúc EunHyuk và SungMin quay lại thì tòa án cũng vào phiên xét xử đầu tiên. DongHae hiện ngồi ở vị trí bị cáo, một nhân viên ngành thuế đang được luật sư lấy lời khai. Mọi nghi hoặc mà cục thuế dành cho DongHae dần được trình bày có trình tự từ đầu đến cuối.
Sau đó, một vị đại diện bên cảnh sát kinh tế cũng bước lên bục làm chứng, nêu ra những luận điểm, suy đoán trong quá trình điều tra của mình. Mọi thứ đều hướng về DongHae, trong khi ông Choi HaGi lẽ ra cũng là kẻ đáng tình nghi, lại không hề bị chỉ tội.
EunHyuk vô cùng bồn chồn lo lắng, ngược lại nét mặt DongHae lại vẫn như muôn thuở bình thản vững vàng. Mỗi khi cậu nhìn hắn, hắn sẽ ân cần đáp trả bằng cái mỉm cười, cứ như thể những lời khai kia chỉ là một trò chơi. Lẽ ra trong tình thế này EunHyuk phải là người an ủi DongHae, nhưng ngược đời DongHae lại chính là người đang truyền sức mạnh cho cậu.
Khi ông HaGi được quyền phát biểu, tự minh oan cho mình, EunHyuk trong bất an liếc ánh nhìn sang vị trí BarkHoon ngồi. Và đó là cử chỉ đại sai lầm của cậu. Vừa đón lấy ánh nhìn của EunHyuk, BarkHoon tức thì đưa tay xuống hạ bộ của mình vuốt ve, đôi ngươi mơ hồ dâm đãng. EunHyuk hoảng hồn rụt đầu lại, nhíu đôi mày tức tối. Gã BarkHoon đó rõ ràng rất tự đắc, không hề xem trọng diễn biến của phiên tòa, mục đích đến đây chỉ để trêu ghẹo EunHyuk.
Ngay lúc đó, tiếng luật sư bên biện chợt vang lên:
– Chúng tôi muốn mời nhân chứng Jang NamJu.
EunHyuk trong tức tối bừng tỉnh dậy, nhất thời thất thần, tim như ngừng đập.
Jang NamJu làm nhân chứng cho bên biện, tức là đứng về phía DongHae? Vậy có nghĩa điều kiện ngày hôm đó… Cái đau nhói lên trong lòng, EunHyuk nhìn theo từng bước chân của ông NamJu bước lên bục, từng bước từng bước giẫm đạp lên tình yêu của cậu. DongHae đã đồng ý rồi… hắn đã chấp nhận sẽ yêu thương Janghae rồi.
Tâm trạng EunHyuk tụt dốc không phanh, mọi thứ trong phiên tòa diễn ra cứ như tiếng oang oang vang vọng bên tai không rõ nghĩa.
Tính tang.
Âm thanh tin nhắn réo gọi EunHyuk về thực tại, cậu chẳng có sức sống lấy di động ra. Phát hiện là tin nhắn của BarkHoon, tay EunHyuk càng thêm run rẫy.
“DongHae chắc chắn sẽ thua kiện, em yêu à~”
EunHyuk điên tiết xóa đi tin nhắn, mặt đỏ tai đỏ vì giận.
BarkHoon bên này bật cười hắc hắc, hôm nay là một ngày thật vui.
Sau đó giọng của luật sư bên biện vang lên:
– Nhân chứng Jang NamJu khẳng định một người tên là BarkHoon đã điều khiển con gái ông, JangHae, làm mọi thứ hòng đổ tội cho thân chủ của tôi?
Jang NamJu yếu ớt gật đầu.
Nghe đến tên mình, BarkHoon nhíu mày chuyển lực chú ý từ EunHyuk xuống phiên tòa, chăm chú nhìn ông Jang NamJu. Hôm nay xét xử vụ việc trốn thuế của DongHae, cớ gì lại nhắc đến gã, buồn cười.
– Xin hỏi, người tên BarkHoon ấy có mặt ở phiên tòa không? – Luật sư tiếp tục hỏi.
Ông NamJu lại gật đầu.
– Xin nhân chứng nhận mặt người có tên là BarkHoon này. – Luật sự yêu cầu.
Luật sự bên biện chỉ cần có thế, quay sang chánh án.
– Tôi không còn gì để hỏi.
Vừa lúc đó, luật sự bên cáo liền đứng dậy.
– Nhân chứng NamJu nói rằng con gái ông vì tuân theo lời của BarkHoon mà bảo ông giả chứ ký của Lee DongHae?
Ông Jang NamJu gật đầu.
– Lúc giả chữ ký, ông không hề hay biết JangHae dùng nó làm việc bất chính?
Ông Jang NamJu đau xót gật đầu lần nữa.
Luật sư bên cáo mỉm cười:
– Vậy ngay cả việc JangHae chuyển tất cả số tiền trốn thuế vào tài khoản của cha mình, ông cũng không biết?
Cả phiên tòa chộn rộn lên, luật sư bên cáo liền nói dõng dạt:
– Thưa phiên tòa, người đàn ông tự cho mình là không biết gì về hành động của con gái, tự nhận mình đã giả chứ ký của bị cáo Lee DongHae, lại là người đứng tên tài khoản mật của doanh nghiệp. Thử nghĩ, nếu Lee DongHae được phán xét vô tội, người có lợi nhất sẽ là ai, không phải là người đang sở hữu toàn bộ số tiền trốn thuế sao?
Mọi người thì thầm bàn tán, sự xác thực trong lời khai của ông Jang NamJu tức thì bị vơi đi ít nhiều. Mọi việc bắt đầu từ JangHae, qua sự hổ trợ của HaGi, cô nàng đã rút đi số tiền. Nhưng khoản tiền ấy cô chuyển đi đâu thì không ai biết được, ngay cả BarkHoon. Nếu gã biết thì sao có thể chấp nhận việc JangHae nuốt trọn số tiền cho cha mình? Nhưng những vây cánh của DongHae đã điều tra được Janghae chuyển tiền vào tài khoản một người tên Jang NamJu. Nay, bọn BarkHoon cũng đã điều tra ra được và chúng đã dùng quan hệ cha con của JangHae để quật lại lời khai của ông Jang NamJu. Nếu thật sự ông không liên can, cớ gì lại được đứng tên chủ tài khoản đó?
Phiên tòa còn đang xôn xao thì luật sư bên cáo nói tiếp:
– Ngoài ra, tôi được biết, JangHae và Lee DongHae còn có quan hệ vượt mức bình thường. Họ là tình nhân.
Dứt lời, vị luật sư trưng ra vô vàng bức ảnh thân mật giữa Donghae và JangHae. Ở quán nước, trước đại sãnh khách sạn, trong công ty… Sau đó, ông Choi HaGi cũng thừa nhận cô thứ kí và ông chủ của mình thật sự là tình nhân.
Bằng chứng trước mắt, vị luật sư bên cáo khẳng định:
EunHyuk bần thần ánh mắt, không tin tưởng vào những bức hình được công bố. Thì ra Donghae và JangHae có mối quan hệ gắn kết từ trước? Hắn thật sự có cảm tình với cô ta? Việc hắn và cô nàng ở trên giường trong đêm tại đảo JeChu ấy… EunHyuk thở dốc lên không muốn suy nghĩ gì nữa, thật giả lẫn lộn khiến cậu rơi vào mơ hồ.
Ngay cả ông Jang NamJu cũng choáng váng, mất đi bình tĩnh, cao giọng nói loạn xạ:
– Tôi không nói dối!!! Tôi không hay biết gì về số tiền Janghae gửi vào tàn khoản. Tôi không có cấu kết với ai. Thật sự chính là gã BarkHoon kia điều khiển Janghae, gã còn muốn giết tôi diệt khẩu, cũng có khả năng gã đã giết chết con gái tôi, tôi, tôi…
Quá xúc động mà ông Jang NamJu nói không ra lời. Nghĩ đến số phận con gái không biết đã trôi về đâu khiến người làm cha vô cùng đau đớn.
Như thế thật không xong. Nhân chứng càng không ổn định thì độ tin cậy của lời khai càng giảm đi. Nếu ông Jang NamJu tiếp tục nháo loạn, quyền làm nhân chứng cũng mất.
Và thật sự chánh án đã gõ mộc cảnh báo.
– Yêu cầu nhân chứng Jang NamJu giữ bình tĩnh để phiên tòa được tiếp tục.
Ai cũng hoang mang nhiều tâm trạng, chỉ có riêng DongHae bình thản trầm nhiên. Hắn lặng nhìn những bức ảnh thân mật của mình và JangHae thật lâu, sau đó, liền ra hiệu cho luật sư của mình. Cả hai rù rì to nhỏ gì đó, vị luật sư kia vội vàng hướng quan tòa xin phép.
– Chúng tôi có thể mời thêm một nhân chứng để biện hộ cho tình huống này?
Được sự chấp thuận, vị luật sư đi đến trước mặt ông LeeSan, truyền đạt lại lời của DongHae. Ông LeeSan suy tư một chút rồi liếc nhìn EunHyuk, cuối cùng, cầm lấy di động bước xuống phiên tòa, đi đến bục làm chứng.
Vị luật sư tiếp nhận chiếc di động, trưng ra cho mọi người thấy tấm hình trong đó.
– Xin hỏi, theo mọi người liệu hai người trong tấm hình này có hành động giống như tình nhân?
Bức ảnh vừa đưa lên, EunHyuk là người kinh ngạc hơn cả. Đó không phải là ảnh cậu giả vờ thân thiết lau áo cho Sa OkEun ư? Sao DongHae lại muốn ông LeeSan công bố nó ở đây chứ?
Nhìn qua phản ứng của mọi người, vị luật sư kết luận:
– Tuy là hai người con trai, nhưng hẳn mọi người cũng có phần khẳng định sự thân mật này chính bởi họ là tình nhân?
Ai cũng đồng tình, ngọt ngào đến thế kia mà.
Ông LeeSan liền nói:
– Sự thật sau bức ảnh này là chàng trai đang lau áo chỉ đóng kịch mà thôi. Chúng tôi muốn có một bức ảnh tình tứ nên để chàng trai ấy chủ động làm động tác như vậy. Sự thật, họ chỉ là người dưng, không có chút quan hệ nào.
Mọi người ồ lên, EunHyuk thì cúi đầu xấu hổ,sợ mọi người nhận ra mình là nhân vật trong ảnh. Còn BarkHoon thì trừng trừng nhìn cậu. Là giả? Hóa ra gã đã bị Ju bang lừa gạt bấy lâu nay? Thật chất Sa OkEun không hề có quan hệ với EunHyuk, tất cả là một cái bẫy? Vậy việc gã mâu thuẫn với Sa OkEun và cố tình giết người diệt khẩu… BarkHoon chau lại đôi mày, đảo mắt nhìn vào DongHae. DongHae rất trầm tĩnh nheo đôi mắt tươi vui đáp trả. Phiên tòa này, chưa biết ai thắng ai.
Mọi thứ sáng tỏ, vị luật sư bên biện liền nói:
– Dựa vào bằng chứng mà chúng tôi vừa đưa ra, lại liên hệ với những tấm hình mà bên cáo vừa trình, có thể thấy, những bức ảnh thân mật đều là từ JangHae chủ động, thân chủ của tôi không hề có cử chỉ nào đáp trả. Cho nên, tôi nghi ngờ những tấm ảnh này là sự dàn dựng. Và vì sao lại dàng dựng để đưa ra giả thiết thân chủ tôi cùng Janghae là tình nhân chắc hẳn mọi người đã hiểu. Có ai đó đang cố tình vu oan cho thân chủ tôi.
Donghae tức thì đưa ánh mắt tha thiết đến cậu. Rõ ràng vì minh oan hắn đã khiến EunHyuk thiệt thòi. Hắn vô cùng áy náy.
EunHyuk lại không nghĩ như vậy, cậu vội mím đôi môi, ý tứ cổ vũ Donghae hãy cố lên.
Giữa phiên tòa tranh cãi gay gắt, có hai tâm hồn lặng lẽ động viên lẫn nhau, trao từng ánh nhìn nồng ấm, truyền đến tiếng của cõi lòng.
Quan hệ giữa Donghae, JangHae và Jang NamJu được làm sáng tỏ, phiên tòa có đầy đủ cơ sở để tin vào lời khai của ông NamJu, và cũng bắt đầu xem xét về tội danh của người tên BarkHoon.
Vừa lúc đó, tiếng điện thoại của ông LeeSan khẽ reo lên. DongHae dường như chỉ chờ đợi âm thanh này, hắn sốt sắn chú mục vào cuộc nói chuyện của ông LeeSan. Ngay khi ông LeeSan gật đầu, DongHae liền mỉm cười nhẹ nhỏm.
Mọi chứng cớ đã được đưa ra, chánh án cao giọng nói:
– Bị cáo Lee DongHae có gì biện hộ thêm cho mình?
DongHae liếc nhìn sang BarkHoon rồi hồi đáp:
– Tôi hy vọng phiên tòa ghi nhận thêm lời khai của một nhân chứng nữa.
BarkHoon vô cùng đề phòng. Lời khai của Jang NamJu đã khiến chính quyền để tâm đến gã, việc điều tra về gã là chuyện sớm muộn thôi. Giờ Donghae lại còn muốn trình thêm nhân chứng khác? Ngoài NamJu, trong tay hắn có nhân chứng nào hữu hiệu đâu?
Chẳng lẽ…
Ngay khi BarkHoon bắt đầu hoài nghi, cửa sau nơi xét xử bật mở, một thân ảnh gầy yếu ngồi trên xe lăn chậm rãi được đẩy vào.
Hai mắt BarkHoon mở tròn lên, kinh hãi nhận ra người ấy là ai. Trong tích tắc, gã bật người dậy, lợi dụng lúc mọi người không thể ngờ đến, gã rất nhanh chóng lách mình vụt ra ngoài, tẩu thoát.
BarkHoon quả thật là con cáo già điêu luyện, đánh hơi nguy hiểm cực kì nhanh. Gã biết rõ, nếu còn ở lại chậm trễ một giây nào thì chiếc còng số tám sẽ không sớm cũng muộn khóa chặt lấy sự tự do của gã.
Bởi nhân chứng tiếp theo mà Donghae mời đến chính là kẻ từ cỏi chết trở về: Sa OkEun.
Sa OkEun là Nhị ca của bang phái BarkHoon, là người theo gã rong ruỗi gầy dựng sự nghiệp trên con đường hắc đạo, nên tất nhiên, Sa OkEun biết rõ về những gì BarkHoon đã làm, y còn nắm trong tay sổ sách, chứng từ và cả đường đi nước bước của BarkHoon. Nay y đứng về phía Donghae thì có khác nào mọi tội lỗi của BarkHoon bị phơi bày ra ánh sáng? Cho nên, gã rất thức thời trốn đi trước khi Sa OkEun đưa ra bất cứ lời khai nào.
Hành động bỏ chạy trối chết của BarkHoon khiến mọi người trước ngỡ ngàng, rồi thì gật gù hiểu chuyện sau khi Sa OkEun khai ra toàn bộ sự thật. Bị chiếc xe ngoan độc cố ý đâm chết đến hai lần, nhưng may mắn Sa OkEun vẫn được cứu thoát. Hiểu rõ BarkHoon xưa kia đã hại chết đại ca ParkHa để chiếm địa bàn, nay còn nhẫn tâm giết mình diệt khẩu, Sa OkEun dù là người của thế giới ngầm cũng phải bước ra ánh sáng để đòi lại công bằng cho bản thân. Huống chi, gã đã rơi vào tay cảnh sát, không khai cũng không được.
Bởi biết rõ Jang NamJu được Ju bang giải cứu nên BarkHoon đã chuẩn bị mọi bằng chứng để phản bác lại lời khai của ông. Nhưng với Sa OkEun, Donghae cố tình tung tin y đã chết khiến BarkHoon không còn phòng bị, tự thân nạp mạng mà đến phiên tòa này. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là gã nhanh chân lẹ trí mà chuồn mất. Chỉ có điều người của Ju bang đã bao vây ngoài kia, bám gót theo hành tung của BarkHoon để trình báo cảnh sát.
Phiên tòa nhanh chóng kết thúc, DongHae là người có tội hay không đã được sáng tỏ. Ông Choi HaGi bị gắt giam chờ ngày xét xử, Jang NamJu vốn dĩ không biết mọi hành động của JangHae nên không bị định tội, JangHae vẫn tiếp tục bị cảnh sát truy tìm tung tích, còn Sa OkEun tất nhiên khó thoát khỏi luật pháp. Bất quá y còn yếu như vậy, chưa thể hầu tòa, phải quay lại bệnh viện dưỡng thương với sự bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát.
Từ giây phút phiên tòa tuyên bố DongHae trắng án, cả người EunHyuk như trút đi mọi phiền muộn. Cậu tựa cơn gió nhỏ, rất nhanh đã chạy đến nhảy bổ vào DongHae, ôm chặt lấy hắn. Mọi cố kỵ, hoài nghi gì cũng đều bị bỏ lại sau lưng. Cậu đã chờ đợi quá lâu thời khắc Donghae được tự do như thế này.
DongHae vô cùng xúc động xoa mái đầu EunHyuk. Mười hai năm sống trong cô đơn, hiện tại hắn lại có một tấm thân tình trân quí như vậy. Những ngày bị tạm giam Donghae không hề thấy tịch mịch, bởi trong tâm hắn luôn hướng đến một người, hắn phải dặn lòng thật vững tin mạnh mẽ để thoát qua kiếp nạn, bảo vệ lấy linh hồn nhỏ bé này.
Có điều, hiện tại DongHae còn muốn ôm lấy SungMin, muốn bắt tay ông LeeSan và nhiều anh em ở Ju bang, muốn hỏi thăm sức khỏe của KyuHyun nữa, nhưng hắn không tài nào thoát ra được cái ôm của EunHyuk. Cậu hoàn toàn độc chiếm hắn.
Ông LeeSan mỉm cười vỗ vỗ vai DongHae ra vẻ đồng cảm, SungMin cũng không quấy rầy hai người. Bởi cậu hiểu rõ, cái tình mà EunHyuk dành cho Donghae da diết như thế nào. Và cũng thấy được DongHae sủng tịnh yêu chiều EunHyuk đến thế nào. Hắn chấp nhận để cậu ôm cho thỏa tâm tư mới có ý định chào hỏi những người khác.
Chỉ khi ông Jang NamJu bước đến, EunHyuk mới miễn cưỡng buông DongHae ra. Cái điều kiện hôm nào ùa về khiến lòng cậu lạnh xuống, bao hồ hởi vuột bay mất.
Ông Jang NamJu muốn nói điều gì rồi lại vì khó xử mà hạ ánh nhìn, đứng đối diện Donghae trong im lặng. Hôm nay ông đến để giúp DongHae, rốt cuộc cũng là nhờ hắn lanh trí giải vây cho mình.
Việc ông NamJu chấp nhận ra làm chứng khiến DongHae vô cùng cảm kích, hắn hiểu chính tình yêu của Janghae đã tác động ông NamJu làm vậy. Do đó, DongHae mỉm cười dịu dàng, chủ động cái bắt tay với ông NamJu.
– Cám ơn ông. – Donghae nói chân tình.
Ông NamJu thở dài, thủ thỉ:
– Cậu nhất định phải chăm sóc cho JangHae.
Dù không thể yêu JangHae, nhưng Donghae đã nói có thể chăm sóc cho nàng. Ông Jang NamJu cũng chỉ mong con mình có chỗ dựa, không phải trôi nổi trong sự chém giết của BarkHoon.
DongHae khẳng định:
– Tôi sẽ nhờ những người ở Ju bang cẩn thận tìm tung tích của JangHae, ông cứ an tâm.
Ông NamJu gật gật, xúc động:
– Cám ơn cậu.
Cuộc trò chuyện của hai người khiến EunHyuk bần thần chấn động. Cậu không biết DongHae đã từ chối điều kiện của ông Jang NamJu, cậu chỉ biết ông ta đã ra làm chứng và giờ thì Donghae quả quyết sẽ chăm sóc cho JangHae. Nghĩ đến viễn cảnh sau này, trong lòng EunHyuk trào dâng cảm xúc không cam chịu, một chút tức giận, một chút phẫn uất, còn lại là đau thương.
Ông Jang NamJu rời đi, cánh tay EunHyuk từ từ hạ xuồng, xa rời cơ thể của Donghae. Hắn sẽ ở với JangHae, hắn phủ nhận tình yêu của cậu. Điều đó quá tàn nhẫn với cậu.
– Chú… thật yêu thích chị JangHae… sao…
Lời nói yếu ớt của EunHyuk chưa dứt thì phía trước liền tiến đến ba bốn viên cảnh sát, đánh tan sự chú ý của Donghae với cậu. Huống gì câu hỏi của EunHyuk quá nhỏ còn rụt rè, hắn chưa kịp nghe.
Một viên cảnh sát nói:
– Ngài Lee, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng ngài có thể cùng chúng tôi về sở để hổ trợ điều tra về những hành vi phạm tội của BarkHoon?
Có dấu hiệu phạm tội, cảnh sát tất nhiên phải lập tức bắt tay làm ngay. BarkHoon có tay chân làm trong chính quyền, nay nhóm cảnh sát này lại quyết liệt muốn làm rõ tội danh của gã, chứng tỏ, trong nội bộ của họ cũng có hai ba thế lực xâu xé lẫn nhau.
DongHae không có lí do để từ chối, hắn cũng muốn nhanh giải quyết ân oán với BarkHoon, nên tất nhiên tỏ ý nhận lời.
Thấy DongHae muốn đi cùng nhóm cảnh sát, EunHyuk vô cùng hoang mang, hai tay vô thức níu kéo lấy cánh tay hắn, như trẻ con sợ mất người thân.
DongHae mỉm cười, xoa đầu cậu:
– Đừng lo, chú chỉ đi một chút thôi. Con theo ông LeeSan về nhà thu dọn hành lí, một chút nữa chú sẽ đến đón con về, hửm?
Nghe đến được cùng DongHae trở lại ngôi biệt thự ấm áp, tâm EunHyuk khẽ động, ngoan ngoãn buông tay DongHae ra. Tuy vậy, ánh mắt cậu dõi theo hắn có đôi phần bất an.
Suốt quãng đường về, EunHyuk không thôi nghĩ ngợi. Lúc trước, Janghae nhờ cậu nhắn với DongHae là nàng yêu hắn thật nhiều, EunHyuk đã giấu nhẹm điều đó. Nào ngờ người tên HyoJoo mà cậu vất vả tìm kiếm lại chính là cha của JangHae, có khác nào chính cậu đưa ông tới trước mặt DongHae, để ông yêu cầu hắn cùng JangHae sống chung một chỗ? Lẽ nào đó là trời định, DongHae với JangHae mới chính là trai tài ngọc nữ bên nhau, EunHyuk là kẻ thứ ba quấy rối.
Thở dài một hơi, EunHyuk vô cùng bức bối không an phận. Cậu thật sự muốn làm cái gì đó để níu giữ Donghae, nhưng chính bản thân lại khiếp sợ tính ích kỷ của mình.
Thấy EunHyuk thở dài hai ba lượt, SungMin khẽ nói:
– Chú Donghae chỉ là cho lời khai để hổ trợ cảnh sát, cậu lo lắng cái gì? Chú ấy sẽ rất nhanh đến đón cậu thôi.
EunHyuk lại thở dài ra, không đáp. Chẳng lẽ đi thú nhận với SungMin là cậu ghen ghét với Janghae. Người ta là phận gái, cậu là thanh niên, ganh ghét như thế nào đáng mặt nam nhi trai tráng?
SungMin vẫu môi:
– Biết vậy thì cậu liệu mà nói mọi chuyện với chú DongHae. Tôi không nghĩ việc giấu chú ấy về cha ruột là điều nên làm.
A, còn chuyện rắc rối với ông LeeHyuk nữa, tiếng thở dài của EunHyuk càng não nề hơn.
– Tôi biết mà, nhất định phải nói với chú DongHae.
Nói là vậy, nhưng làm sao mở lời đây? Nói với DongHae cha ruột của cậu đã tìm đến, và ông ta cần hắn bồi dưỡng thật nhiều tiền?
Trở về căn phòng sang trọng trong nhà SungMin, EunHyuk rất nhanh đã thu dọn xong hành lí. Dù sao việc cùng Donghae trở về khiến cậu không khỏi hưng phấn, mọi phiền muộn cứ bỏ qua, trước tiên là vui vẻ chuyện DongHae trắng án đã.
Vừa xếp xong chiếc áo cuối cùng vào vali, chuông điện thoại reo lên. EunHyuk vô tư trả lời máy.
– Xin chào, dạo này vẫn khỏe chứ? – Người kia vui vẻ nói.
EunHyuk nhướng mày ngạc nhiên:
– Shim MinJoong? – Người này gọi đến chắc chắn chẳng có điều gì tốt đẹp, tâm EunHyuk đã sớm có phòng bị.
MinJoong mỉm cười hắc hắc:
– Cho cậu nghe cái này nè.
EunHyuk chẳng hiểu ý đồ của MinJoong, vì tò mò mà càng ghé sát tai vào di động. Từ chiếc máy nhỏ xíu đó, EunHyuk dần dần nhận ra giọng của chính mình.
– Đủ rồi! Mẹ đã chết rồi. Nếu cha cảm thấy đó là lỗi của con, thì cứ giết con đi! – Giết mày? Hahah… Hổ dữ không ăn thịt con đâu. Nếu mày không thể làm tiền được thằng đó, thì chia tay đi, tao kiếm cho mày thằng khác. – Cha… cha nói với chú DongHae về cha mẹ ruột của con? Cha nói với chú ấy về thân phận của con? – EunHyuk… mày đã nói dối Lee DongHae chuyện gì phải không? Về thân phận của mày? – Cha đánh đủ chưa? Chửi đủ chưa? Đủ rồi thì cầm tiền biến về LonDon dùm con đi. – Mày dám đối với cha mày như vậy? Có tin là tao đập chết mày không? – Vậy cha có tin là con cũng dám đập chết cha không?
EunHyuk sững sờ bất động, suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại trong tay. Từng câu từng chữ mà cậu trao đổi với ông LeeHyuk, từ trực tiếp cho đến thông qua di động đều bị ghi âm lại, và hiện tại, âm thanh ấy như đánh thẳng vào tai cậu, tựa như sét đánh.
Đoạn ghi âm chấm dứt cũng là lúc tâm hồn EunHyuk nhảy loạn. Một cuộc nói chuyện tố cáo rõ ràng thân phận giả dối của cậu, càng vạch trần con thú dữ hung hăng trong cậu, vì tình mà sẵn sàng ẩu đả với cha ruột, đe dọa kết liễu mạng sống lẫn nhau.
– Cậu, cậu… muốn gì? – Giọng EunHyuk trở nên lắp bắp, run rẫy. Bằng chứng này quá kinh hoàng với cậu.
MinJoong cười rất đắc ý, cũng vô cùng tàn nhẫn.
– Sao hả? Rất sợ tôi gửi đoạn băng này cho Lee DongHae phải không?
EunHyuk cuồng quẩn quát lên:
– Rốt cuộc cậu muốn gì?
Nghe tiếng thở dốc đầy hoảng loạn của EunHyuk, MinJoong cơ hồ cười sặc, chậm rãi hồi đáp.
– Nghe đây thằng nhóc trai bao bẩn thỉu, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ rất nhân đạo mà xóa đoạn băng này đi, hửm?
(EunHyuk sắp nổi điên rùi nha ~ Chap sau sẽ là một vụ hỗn loạn ẩu đả tùm lum =)))