Đề Xuất 3/2023 # Nhật Ký Mang Thai Của Mẹ Việt Ở Séc # Top 3 Like | Tobsill.com

Đề Xuất 3/2023 # Nhật Ký Mang Thai Của Mẹ Việt Ở Séc # Top 3 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Nhật Ký Mang Thai Của Mẹ Việt Ở Séc mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Từ khi có con, được cảm nhận con yêu đang lớn dần, được nghe nhịp tim của con, thì mỗi ngày trôi qua với mẹ thật ý nghĩa vô cùng…

Mốp con của mẹ!

Sẽ bắt đầu thế nào để viết cho con nhỉ? Mẹ con mình ở bên nhau được 6 tháng rồi đấy con ạ. Từ khi có con, được cảm nhận con yêu đang dần lớn lên từng ngày, được nghe những nhịp tim đầu tiên của con, thì mỗi ngày trôi qua với mẹ thật ý nghĩa vô cùng…

Còn nhớ hồi 4 tháng đầu mẹ đã nghén rất nhiều, không ăn uống được nên bị sút đi 3kg, bố con đã luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ con mình tận tình ,đáp ứng những đòi hỏi thèm ăn thất thường của mẹ, thỉnh thoảng đi làm bố lại về ngó 2 mẹ con thế nào. Một lần mẹ nhớ mãi bố con về mua cho mẹ 2 quả khế vì mẹ đang thèm chua và 1 con gà với ít hạt sen, mẹ thấy bố hì hục ở bếp, thì ra bố con đang hầm gà bồi bổ cho mẹ con mình đấy.

Lúc đó mẹ vui lắm vì bố rất ít khi vào bếp, mẹ con mình đã thì thầm với nhau là sẽ ăn thật nhiều hôm ấy con nhớ không? Bữa ăn đó là bữa ăn mẹ thấy ngon nhất từ lúc nghén và có vẻ con yêu cũng vậy vì con không hề làm mẹ bị nôn ra. Cho đến những ngày mẹ mong chờ đi khám thai định kỳ, siêu âm để được nhìn thấy con. Bác sĩ nói con vẫn phát triển tốt, trộm vía còn nhỉnh hơn cả tiêu chuẩn mặc dù mẹ không ăn được nhiều, chỉ cần nghe như vậy là bao nhiêu mệt mỏi của mẹ tan biến hết con à.

Mẹ Bích Phương hiện đang mang thai tháng thứ 7 và hình ảnh siêu âm bé Mốp lúc 22 tuần.

Mẹ về kể cho bố nghe hôm nay được nhìn thấy con trên màn hình siêu âm, đang giơ tay lên như vẫy vẫy gọi mẹ rồi còn biết cho tay vào miệng mút, bố thích lắm và dự định từ lần tới sẽ tranh thủ nghỉ làm 1 lúc để vào xem con yêu.

Con biết không, mẹ con mình đã có những khoảnh khắc rất tuyệt vời mỗi ngày đấy. Buổi sáng thức dậy mẹ hay bật cho con nghe bài hát ‘Hôm nay tôi nghe’, buổi tối trước khi đi ngủ mẹ lại bật bài ‘sleepsong’, ngày nào cũng như vậy để dần dần cho con biết được múi giờ trong ngày. Trên điện thoại mẹ tải phần mềm đánh piano thành các bản nhạc cho con nghe, kể cho con nghe mọi chuyện diễn ra hàng ngày xung quanh mẹ con mình. Mỗi sáng thức dậy mẹ đều gọi tên con, bây giờ dường như con đã nhận ra giọng nói của mẹ, đạp luôn khi thấy mẹ gọi “Mốp ơi?”, khiến mẹ cảm thấy vui lắm!

Mẹ Phương đã chuẩn bị cũi cho con gái yêu từ những tháng đầu mang thai.

Mẹ còn tự tay móc rất nhiều váy áo đẹp cho Mốp.

Bố mẹ đặt tên ở nhà cho con là Mốp, nghe rất lạ đúng không con? Cái ý nghĩa mà bố mẹ muốn gửi gắm vào cái tên đó là mong con được sinh ra thật mạnh khỏe, đáng yêu và bụ bẫm giống như 1 chú Cún Pug (Mops cũng có nghĩa là Pug) mỗi lần gọi cái tên này mẹ lại liên tưởng tới những điều dễ thương nhất và tưởng tượng về con gái mẹ sau này.

Cả nhà mình mới chuyển về căn nhà chung cư mới gần trung tâm thành phố để đón con chào đời. Ở đây bố con đi làm cũng tiện và hơn nữa có cầu thang máy, mẹ con mình sẽ không phải leo cầu thang 4 tầng như ở nhà cũ nữa. Xung quanh nơi này cũng rất tuyệt con à, có công viên rộng, gần bể bơi, siêu thị, trường học, bệnh viện… rất tiện lợi cho cuộc sống hàng ngày.

Mấy hôm nay mẹ dọn dẹp nhà mới, sắp xếp đồ đạc và giặt sạch sẽ quần áo cho con để gấp vào tủ, mẹ ngồi ngắm chúng mãi con à. Mẹ còn tự tay trang trí 1 góc không gian cho con nằm ngủ, mẹ cắt 1 cái cây bằng giấy rất dễ thương dán lên tường bên cạnh cũi con nằm, cái cây này cũng tượng trưng cho tình yêu thương, sự che chở của bố mẹ dành cho con. Xung quanh, mẹ đan những chú bươm bướm bằng len rất ngộ nghĩnh, mẹ đã ngồi hơn nửa ngày để hoàn thành nó cho xong. Đến tối thì mẹ bị đau lưng ghê lắm, không nhích mạnh người được, bố con đã phải dìu mẹ đi toilet và chườm nước ấm cho mẹ đỡ đau. Có lẽ hôm nay mẹ đã ngồi xổm quá lâu, sắp đến những tháng cuối rồi mà mẹ lại không cẩn thận như vậy, mẹ chỉ lo cho Mốp của mẹ mệt, vì con ít đạp gọi mẹ hơn mọi ngày (mẹ xin lỗi con gái nhé).

Trong thời gian chờ Mốp chào đời, mẹ còn móc cả những con thú đáng yêu để treo trên cũi cho bé.

Đây là tác phẩm đầy tâm huyết và tình cảm của mẹ, mong rằng không gian này sẽ cho con sự yên bình để chìm vào giấc ngủ thật ngon… Trước khi có con mẹ đã tự học móc đồ len, không hiểu sao mẹ chỉ thích đan đồ trẻ con cho bé gái, mặc dù lúc đó chỉ mới có sự hiện diện của con trong đầu. Giờ ngồi nghĩ lại mẹ thấy đó giống như 1 cơ duyên và bây giờ con đã đến với mẹ thực sự đây rồi. Mẹ đan cho con rất nhiều áo, váy xinh, rồi cả những con thú bằng len cho con chơi, mẹ mong sau này con sẽ thích chúng.

Con à, chỉ còn 3 tháng nữa là mẹ con mình được gặp nhau rồi, con hãy mạnh khỏe con nhé! Cầu mong mẹ con mình sẽ được bình an.

Mẹ yêu con…!

Mẹ Vũ Bích Phương (Cộng hòa Séc)

Theo Thái Nam ghi (Khampha.vn)

Nhật Ký Mang Thai 1 Mình Của Mẹ Peru

Sau phút giây ngắn ngủi vui mừng chưa được bao lâu khi được tin được ông trời ban con đến với ba mẹ là khoảng thời gian dài ba mẹ luôn lo lắng, hồi hộp mong chờ lần lượt từng kết quả siêu âm, xét nghiệm của con.

Từ khi có con thì tâm trạng mẹ lúc nào cũng hồi hộp và lo lắng khi nghĩ về con, cứ trông ngóg đếm từng ngày, rồi từng tuần để được đi siêu âm & thăm khám để chắc chắn con vẫn đang khoẻ mạnh trong bụng của mẹ. Chỉ cần hơi chớm nghẹt mũi & chẩy nước mũi tý xíu thôi là mẹ lo lắng lắm rồi, cái gì mẹ cũng sợ làm ảnh hưởng đến con…

♥ ♥ ♥ 8 tuần, mẹ hồi hộp mong chờ để đi siêu âm gặp mặt con lần đầu tiên và được nghe chính xác tim thai của con đập rất tốt! Ngày dự sinh của con là 28.3.2014 (ngày này chưa chính xác sau này siêu âm lại bs lại nói dự sinh con là 30.03.2014).

Những ngày đầu mang thai con meo rất vui và hí hửng, luôn đưa con đi chơi mỗi khi có dịp.

♥ ♥ ♥ 12 tuần – cột mốc rất quan trọg để đo “độ mờ da gáy” và làm tất cả các xét nghiệm tổng quát cũng như coi đây là lần khám thai đầu tiên cho con. Trước đó mẹ chỉ đi siêu âm để an tâm đã có con, chứ không đưa con đi khám thai linh tinh ở đâu hết vì mẹ đã không tin tưởg các bác sĩ và Bệnh viện ở VT.

Không có ba ở nhà nên mẹ lúc nào cũng rất lo lắng nên từ đầu mẹ đã quyết định và chịu khó đi BV phụ sản lớn nhất ở thành phố HCM khám sức khỏe cho 2 mẹ con mình để được an tâm. chúng tôi cách VT 120km mà suốt thai kỳ mẹ phải đi lại hơn chục lần chỉ để khám thai. Hic..hic… Ngay cái mốc khám thai đầu tiên và quan trọng nhất vào 12 tuần là mẹ con mình đã bắt đầu đi khám ở đó. Mỗi lần đi siêu âm cho con mẹ vừa lo vừa sợ khi leo lên giừơng siêu âm, mẹ nằm trên giường siêu âm mà lúc nào cũng căng thẳng chờ để lắng nghe bs đọc về các chỉ số của con, chỉ mong bs kết luận các chỉ số như vậy là con yêu của mẹ bình thường. Vậy mà con biết ko, mẹ cũng không hiểu tại sao mà các kết quả siêu âm và xét nghiệm sàn lọc mốc 12 tuần của con lại nằm trong số “bất thường” khiến ba mẹ lo lắng cho con cả hơn 1 tháng trời. Mẹ đã phải đi rất nhiều chùa, đền… khấn vái cho con (riêng ba con đã ăn chay 1 tháng để cầu nguyện cho con rồi đó!), chỉ mong sao con khỏe mạnh, lành lặn và ngoan ngoãn đáng yêu!

♥ ♥ ♥ 17 tuần, chọc ối

Mẹ nhớ mãi cảm giác hãi hùng của lần chọc ối, như là 1 cơ hội mong manh, 1 quyết định sống còn để giữ con lại bên ba mẹ vậy. Cũng may mẹ gặp bs rất tâm lý, bác ấy đã trấn an và động viên tinh thần mẹ bằng việc cho mẹ biết con là con trai, bs còn chọc mẹ “súng rất to” trong lúc làm thủ thuật nữa kìa. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ biết chính xác con là con trai, 1 niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng làm cho mẹ có linh cảm con sẽ ko sao và nhất định phải ở lại bên ba mẹ.

Chỉ mới 17-18 tuần thôi, mà 2 mẹ con mình phải trải qua biết bao nhiêu là chuyến đi khám thai, xét nghiệm, rồi cả chọc ối… 1 mình mẹ đôi khi cũng rất buồn tủi, nhưng vì con mẹ đã bản lĩnh lên rất nhiều và cố gắng vượt qua tất cả. Có lẽ ba mẹ mong con quá nên ông trời đã thử thách ba mẹ. Những thách thức ban đầu của ông trời mẹ đã ráng vượt qua được, làm cho ông trời động lòng! Ông trời cũng thuơng ba con ở xa cực khổ làm lụng vất vả để lo cho tương lai cuộc sống 2 mẹ con mình được tốt đẹp hơn. Và ông trời đã thương ba mẹ thêm lần nữa…

♥ ♥ ♥ 18 tuần, nhận được kết quả chọc ối

29.10.2013 Sinh nhật ba – Món quà ý nghĩa nhất năm nay ba con tuyên bố với mẹ là “con yêu khỏe mạnh” – nghĩa là kết quả xét nghiệm chọc ối của con bình thường và ba mẹ đã nhận được tin tốt lành trước đó 1 ngày. Mẹ đã đặt 1 ổ bánh kem và tổ chức buổi tiệc nhỏ cùng gia đình để mừng sinh nhật ba (dù ko có nhân vật chính hihi…), quan trọng là mừng con được khỏe mạnh.

♥ ♥ ♥ 20 tuần, siêu âm 4D kiểm tra hình thái học thai nhi

Lần siêu âm này có thể là lần siêu âm vô cùng quan trọng để khẳng định 1 lần nữa con yêu của mẹ hoàn toàn khỏe mạnh, lành lặn. Mẹ hồi hộp và lo lắng đến nỗi ko chờ nỗi đến mốc 22 tuần để siêu âm 4D kiểm tra hình thái học thai nhi mà siêu âm ngay ở tuần 20 luôn vì quá lo lắng cho cái tiền án mốc 12 tuần của con mà. Tim mẹ đập nhanh khi vào phòng và gần như muốn ngừng đập khi dõi theo lượt rà của bs siêu âm, lắng nghe từng chỉ số của con thật kỹ.

Vượt qua giai đoạn đầu đầy khó khăn thử thách, giờ thì mẹ có thể làm những điều mẹ thích trong thời gian mang thai mà không cần phải kiêng cử quá khắt khe nữa. Mẹ bắt đầu suy nghĩ 1 tương lai tươi sáng cho con. Mẹ bắt đầu vạch ra hàng loạt cả 1 list dài các việc mẹ cần làm cho con trong từng giai đoạn của thai kỳ, chia nhỏ theo ngày/ tuần/ tháng… Thời kỳ mang thai là quãng thời gian vô cùng hạnh phúc mà chỉ những phụ nữ nào từng trải qua mới có thể thấu hiểu nó!

Cuối cùng mẹ cũng đã tự tay làm được chiếc tả dán thật xinh xắn cho con trai.

Tuy đường may chưa sắc sảo nhưng là tất cả tấm lòng và công sức mẹ gửi gắm cho con… Mẹ đã cố gắng may hơn chục cái như thế này để trong những tháng đầu đời con trai của mẹ có thật nhiều tả thay đổi.

Cứ mỗi ngày trôi qua thì ngày nào mẹ cũng soi gương để xem cái bụng bầu của mẹ có tiến triển ko, có căng tròn không, to đc chừng nào rồi…, vì qua cái bụng bầu của mẹ là mẹ có thể suy đoán rằng con yêu trong bụng mẹ có khỏe mạnh và phát triển tốt hay ko đó con àh! Mẹ đầu tư hẳn 1 cái cân về để theo dõi kg của 2 mẹ con mình ngay ban đầu luôn. Từ lúc có cái cân trong nhà, rãnh là mẹ lại leo lên – bước xuống để cân, mẹ còn so sánh kg giữa lúc mẹ ăn no và lúc bụng đói nữa. Mẹ thật là … Hihi… Mang thai con hơn 4 tháng cũng đã đến lúc cái bụng của mẹ bắt đầu to dần lên làm cho mẹ sắp sửa ra dáng bà bầu hơn. Mẹ ko sợ xấu xíu nào mà rất tự hào về điều này, đi đến đâu cũng được mọi người hỏi han và chúc mừng (nhất là khi mẹ tiết lộ con là con trai..hihi…). Mà không chỉ mình mẹ tự hào hãnh diện về con đâu nha, ba con, ông nội, bà ngoại … ai cũng mừng.

♥ ♥ ♥ 22 tuần, thực sự cảm nhận những cú máy của con

1 mình mang thai con vô cùng vất vả và buồn tủi nhưng mẹ tự mình nhận thức và dẹp hết những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng đến con. Mẹ ko cho phép mình suy nghĩ lung tung rồi buồn vớ vẩn. Mẹ liên tục tự tạo niềm vui cho 2 mẹ con mình. Thay vì mang thai cần được nghỉ ngơi nhiều và đa số các bà bầu thường có xu hướng trở nên lười biếng hơn nhưng mẹ thì khác. Mẹ đi nhiều, làm nhiều điều mình thích. Muốn mua sắm hay ăn gì mẹ cũng tự mình giải quyết và xử lý hết. Mẹ hổng thèm kiêng cử gì hết, gì mẹ thèm mẹ cũng ăn, gì mẹ thích là mẹ làm… Mẹ uống coca, bia, rượu nhẹ, nước đá, ăn cay… rồi chụp hình xả láng luôn. Miễn mẹ vui là được. hihi… Nhìn vẻ ngoài của mẹ ko ai nghĩ là mẹ đã phải chịu đựng nhiều đến như vậy.

♥ ♥ ♥ 26 tuần, Noel 2013

Con khôn ghê đó nha! Con muốn được ăn trọn các dịp Lễ Tết chứ ko như những đứa trẻ khác, các bạn ấy dù mới sinh ra nhưng còn ít tháng tuổi cũng ko được ba mẹ đưa đi chơi, và mẹ của các bạn ấy vì mới sinh nên cũng phải kiêng cử nằm ổ ở nhà nữa …hihihi…. Con trai mẹ ham vui từ trong bụng, con biết chọn cái tháng để đến với ba mẹ, để hưởng trọn các dịp quan trọng trong gia đình mình và Lễ Tết. Con được ăn kỷ niệm 1 năm ngày cưới của ba mẹ, sinh nhật của ba con nè, rùi Noel, Tết…. con thương mẹ nên để cho mẹ thoải mái ăn Tết xong mới chui ra, nên lúc sinh con mẹ kiêng cử sẽ ko bị thèm thuồng bất cứ món gì con há! Mẹ con mình sẽ cùng nhau vượt cạn vào cuối tháng 3, và cuối năm sau con cũng sẽ cứng cáp và lại được ba mẹ đưa đi chơi vào những dịp như vậy. Thế là con được hưởng trọn ko bị mất 1 mùa Lễ, mùa Noel nào cả… hihi…

Tối 25/24/2013, ăn cơm xong 2 mẹ con mình lại đi dạo 1 vòng để xem không khí Noel và c hụp vài tấm hình kỷ niệm để gửi cho ba con xem.

Bấy giờ ba con ko thèm ngắm mẹ đâu mà chỉ để ý cái bụng của mẹ để xem con trai của ba mẹ lớn đc chừng nào thôi! hehe… Ba con rất thích xem hình 2 mẹ con mình trong thời kỳ này, chủ yếu là để xem coi con trai lớn chưa thôi, hihi… (。◕‿◕。) mỗi lần thấy cái bụng của mẹ to dần lên là ba con khoái chí lắm “con trai của tui bữa nay lớn rồi nhaaa !!” còn cười và chọc mẹ là “mẹ nhìn mắc cười quá” nữa chứ !

♥ ♥ ♥ 27 tuần, Tết Tây 2014

31.12.2013 con lại làm mẹ hú hồn 1 phen… Mẹ bị chóng mặt và ngất xỉu khi đi ra ngoài giao dịch cho công ty, chỉ trong vòng 1 giây mẹ xỉu cái rầm ngay tại chỗ mẹ đứng luôn. Đây là lần thứ 2 mẹ bị xỉu đột ngột mà lần này con đang bắt đầu lớn nên mẹ sợ lắm! Cái mẹ sợ đầu tiên là ko biết có ảnh hưởng đến con hay ko? Về nhà suốt trưa chiều hôm đó và cả hôm sau mẹ luôn theo dõi xem mẹ có gì bất thường và con có làm sao ko? May mà con trai mẹ vẫn máy đạp như mọi ngày. Hôm sau là Tết Dương lịch nên mẹ con mình hiển nhiên đc nghỉ, nhưng sau đó mẹ vẫn xin nghỉ thêm 2 ngày là đến hết tuần luôn, để 2 mẹ con mình đc nghỉ ngơi ổn định rồi sang tuần mẹ mới đi làm lại. Cộng thêm T7, CN nữa là mẹ con mình đc nghỉ đến 5 ngày lận đó con!

♥ ♥ ♥ 28 tuần, chuẩn bị sắm đồ cho con

Vì có 1 mình nên mẹ lên kế hoạch trước và phải tha về từ từ nên vừa hết ngưỡng kiêng cử sắm đồ em bé là mẹ bắt đầu 1 mình lò mò đi xem đồ đạc, vật dụng … để sắm dần cho con ngay. Mẹ ưu tiên những món to trước rồi mới đến quần áo. Món đầu tiên mẹ sắm cho con là cái tủ nhựa to có in hình con khỉ đu dây rất đẹp và phù hợp với con.

♥ ♥ ♥ 30 tuần, những ngày sát Tết âm lịch 2014

Thai kỳ của mẹ dần đi vào ổn định và con đang phát triển rất tốt. Bs cân con được 1,650kg/ 1,500kg vào tuần thứ 30 này… Mẹ bắt đầu an tâm sắm quần áo cho con. Cái cảm giác lần đầu cầm cái áo sơ sinh nhỏ xí trên tay mẹ vẫn còn nhớ mãi, tự dưng lại có 1 cảm xúc dâng trào làm mẹ xém rơi nước mắt. Mẹ đã đi chọn lựa và sắm cho con rất nhiều đồ đẹp, đầy đủ tất cả những món cần thiết cho 2 mẹ con mình. Tất cả những thứ xà bông, móc phơi đồ, nước rửa bình sữa… cũng được mẹ sắm đầy đủ ko sót thứ gì luôn. Mẹ cũng tranh thủ giặt hết đồ cho con trước Tết mọi thứ đều sẵn sàng.

Tranh thủ thời gian nghỉ Tết mẹ đã may thêm cho con bộ gối sơ sinh bé xíu rất dễ thương. Kỳ công ở đây là mẹ tỉ mỉ khoét chọn nguyên hình con thú cho con chú ko cắt bừa đó nha!! hihi…

Khi ba đi công tác mẹ về ở nhà ngoại để đi làm cho gần vì ko ai đưa đón đoạn đường hơn chục km hằng ngày. Sáng 30 mẹ con mình về nhà của ba (nhà nội) đón giao thừa và ngủ lại 1 đêm. Lâu lắm mới về cái tổ uyên ương của ba mẹ, ôm con ngủ 1 mình trong căn phòng hạnh phúc mà nước mắt mẹ cứ chẩy…huhu…

Năm nay pa con công tác xa không về đón Tết cùng gia đình được..huhu… Giao thừa pa con gọi điện chúc Tết 2 mẹ con mà nước mắt mẹ cứ chẩy và thấy có gì đó nghẹn nghẹn trong lòng, mẹ chỉ biết lấy con ra làm nguồn động viên an ủi pa con thôi hà !!

Bầu bì mà mẹ vẫn ham chụp hình lắm, lại còn ko biết mắc cỡ luôn. Mẹ rủ rê bạn bè đi chụp hình còn săn lùng nhiều nơi có cảnh đẹp và tạo dáng dữ dội hơn nữa chứ!!

Cái tật mẹ hí hoáy ko bao giờ chịu yên nên mẹ phải mua cái cũi trước, để về mẹ tranh thủ may drag, gối cho con nữa. Cuối cùng mẹ cũng hoàn thành xong cái drag củi Doremon đầu tiên cho con

35 tuần 3 ngày, mẹ đưa con đi khám, bác sĩ nói con được 2,7kg rồi. Mẹ không không lo lắng về cân nặng của con vì con số này đã đủ chuẩn theo tuần thai rồi, nhưng mẹ lại có chút lo lắng nhỏ vì 2 lần khám lần gần đây bs nói con có dây rốn quấn cổ nhẹ. Bs thì nói không sao nhưng mẹ vẫn cứ lo.

Lần khám này mẹ được bs cho đo tim thai con. Cô y tá gắn 2 cái cục tròn tròn vào bụng như kiểu cho con nghe nhạc bằng tai phone đó!! Mẹ ngồi ghế đo khoảng 15 – 30 phút, họ hướng dẫn khi nào mẹ cảm thấy con máy đạp thì bấm cái nút trên máy. Sau khi làm xong mẹ thấy tờ kết quả bìa ngoài ghi 3 chữ N.S.T to mà chả hiểu viết tắt của cái gì (đương nhiên N.S.T không phải là Nhiễm sắc thể như mọi người thoáng nghĩ!! Hihi…). (✿◠‿◠) Khi về nhà mẹ hỏi và tìm hiểu thêm mới biết đó là Non stress test (NST) được chỉ định cho tất cả thai phụ để theo dõi tình trạng suy thai trong tử cung, sử dụng cho các trường hợp thai trên 32 tuần và nhất là trong theo dõi các thai kỳ nguy cơ cao. Kết luận này có giá trị xác nhận tình trạng thai nhi còn đang khoẻ mạnh và sẽ tiếp tục như vậy trong khoảng 1 tuần nữa nếu không có tai biến nào khác.

Gần cuối thai kỳ bs hẹn lịch tái khám hàng tuần mẹ ngán đi lắm!! Mỗi lần đi là mẹ mất 1 ngày trời. Đi đường xa vừa mất thời gian, vừa mệt mà quan trọng là sợ đường giằn ảnh hưởng đến con nữa chứ…

Suốt thai kỳ mẹ con mình không được gần gũi pa quả thật là thiệt thòi lớn cho cả mẹ và con nhưng biết làm sao được con trai ?? Do hoàn cảnh bắt buộc thôi con àh, pa mẹ đâu ai muốn vậy đâu, pa con cũng phải đi làm mà, pa con cũng hy sinh nhiều cho mẹ con mình mà… Tất cả cũng vì tương lai của con thôi! ♩ ♪ ♫ ♬ ♪ Mẹ nhiều lần thèm cái cảm giác được pa đặt tay lên bụng để cùng cảm nhận những cú máy đạp của con mà không được, nhiều lần mệt mỏi bị con hành đủ thứ, muốn nhõng nhẽo, muốn ăn vạ… cũng ko có ai. Một mình mang thai con mẹ đã phải cố gắng thật nhiều, có những lúc tưởng chừng như bế tắc nhưng pa mẹ vì con mà đã vượt qua được 1 khoảng thời gian cũng khá dài rồi đó!!

[Nhật ký của mẹ Peru]

VT, 23.07.2014

Nhật Ký Mang Thai

Hôm nay rảnh mẹ dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà vô tình nhìn thấy cuốn album của con được sắp xếp gọn gàng theo từng tháng tuổi. Mẹ bồi hồi nhớ lại những ngày tháng ba mẹ trở thành một gia đình và những chuỗi ngày hạnh phúc khi con yêu dần hình thành trong bụng mẹ. Từ sau khi có gia đình, cuộc sống của mẹ thay đổi rất nhiều, mẹ cảm thấy mình sống chậm lại, cảm nhận nhiều hơn, và thấy cuộc sống này càng có ý nghĩa hơn khi có con.

Lần đầu làm mẹ khiến mẹ rất bỡ ngỡ và lo lắng.. Mẹ dè dặt trong từng bước đi, từng động tác. Ba tháng đầu thai kỳ, con làm mẹ nghén đến mức ăn uống vô cùng khó khăn. Cứ ăn gì lại nôn hết nhưng vì thương con, sợ con thiếu chất dinh dưỡng cần thiết, với suy nghĩ “mười phần cũng phải vào con một phần”, mẹ lại tiếp tục ăn, dù sau đó mẹ nôn ra hết thảy… Bố đã chăm hai mẹ con trong từng bữa cơm. Hàng ngày bố đi làm về, đi chợ nấu nướng bồi bổ cho mẹ để con được đủ chất. Đêm bố lặng lẽ lên mạng tìm đọc những món ăn có lợi cho thai nhi và sản phụ, ngày mai còn đi chợ mua về cho mẹ con mình ăn. Cùng tình yêu thương của Bố dành cho mẹ con mình, Mẹ đã chiến đấu qua những ngày đầu cùng với con yêu một cách ổn thỏa. Qua những đợt kiểm tra định kỳ, mẹ yên tâm phần nào khi thấy con của mẹ vẫn phát triển tốt và đều đặn. Mẹ còn nhớ, lần đầu tiên con phản ứng lại với môi trường bên ngoài qua cái đạp nhẹ. Cái cảm giác đau nhói hạnh phúc ấy khiến mẹ rơi nước mắt. Sợi dây kết nối giữa hai mẹ con ta ngày càng siết chặt hơn. Ba con vui mừng đến mức cứ ôm chầm lấy mẹ và nói “Con vừa đạp đó”. Rồi ba con cười, nụ cười dịu dàng nhất mà mẹ từng thấy. Cả ba và mẹ đều háo hức đến ngày được gặp con. Sang tháng thứ 6, con đã biết đạp ”bụp, bụp” vào bụng mẹ rồi. Ai đã từng làm mẹ cũng sẽ hiểu những cảm xúc ấy, thật nhiều, thật ngọt ngào…nhưng rất khó để diễn tả cụ thể bằng lời. Ở tháng này, chân mẹ đã bắt đầu bị sưng phù do xuống máu. Ba con động viên mẹ đi bộ và chăm bóp chân cho mẹ lắm. Ba muốn cả hai mẹ con mình phải thật khỏe mạnh đến ngày con yêu chào đời mà. Mẹ di chuyển ngày một khó khăn hơn. Chiếc cầu thang giờ cũng là một thử thách mỗi khi mẹ lên xuống…

Bước sang tháng thứ chín bụng mẹ bắt đầu những trận đau dồn dập. Cả nhà đã phải cho mẹ con mình nhập viện sớm để đợi ngày sinh nở. Khi những trận đau liên hồi, mẹ biết con sắp chào đời, mẹ cố chịu đau để được sinh con tự nhiên, bởi mẹ biết rằng sinh thường sẽ tốt hơn cho con sau này, con sẽ có sức đề kháng hơn, hệ tiêu hóa, hệ hô hấp cũng sẽ khỏe hơn. Nhưng gần nửa ngày mà con vẫn không chịu ra. Lo mẹ nhỏ con, sức lại yếu, bố đồng ý mẹ đẻ mổ.

Vậy là con chào đời. Nhìn hình hài nhỏ xíu đáng yêu của con, mẹ đã buột miệng:”Chào bé con – thiên thần yêu thương của mẹ!” Những giọt nước mắt hạnh phúc bất giác tuôn rơi khi mẹ ôm trọn con trai bé bỏng trong vòng tay, những vất vả đau đớn trong mẹ như tan biến hết, chỉ còn là những ngọt ngào yêu thương vô ngàn hạnh phúc. Con như thiên thần nhỏ xinh – thiên thần mang đến hạnh phúc cho ba mẹ. Còn gì tuyệt diệu hơn khi mỗi sớm mai thức dậy mẹ được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của con. Mẹ biết việc nuôi dạy con chẳng bao giờ là dễ dàng vì mẹ chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng với tình yêu thương vô điều kiện, Bé con ơi, mẹ tin những tháng ngày bên con sẽ là những trải nghiệm không thể nào quên suốt cuộc đời mẹ. Với mẹ, nuôi dạy con khôn lớn nên người không chỉ là nghĩa vụ mà còn là niềm vui của mẹ. Mẹ yêu con và mong con lớn mạnh từng ngày…

—————-

Tác giả: Mẹ Vũ Thị Nga

Xem những câu chuyện, nhật ký mang thai và hành trình sinh con của các mẹ khác

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Màn “chào cờ” vẫn tiếp diễn như mọi khi. Lúc hai người bước từ trên lầu xuống, tôi thấy họ đi có vẻ hơi khó khăn. Nuốt nước bọt. Tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi “cơn thịnh nộ đúp-bồ” từ họ rồi. Nhưng, cha mẹ chồng chẳng nói gì đến tôi cả. Đúng là ngạc nhiên thật. Rất nhanh sau đó, mọi người cùng vào phòng bếp dùng bữa sáng. Đang ăn ngon lành thì tôi chợt nghe âm thanh gác đũa cái cạch xuống bàn, cùng lúc giọng mẹ chồng tôi chậm rãi cất lên: “À đúng rồi.” Tức thì, tôi hết hồn. Đừng nói là bây giờ bà ấy mới vạch trần tội lỗi của tôi nha trời. Ấy vậy, mọi chuyện lại không phải thế.

“Hoà Trâm, cuối tuần này con hãy đi xem mắt. Lần này đối tượng là một người rất tốt.”

“Con đã bảo nhiều lần là không xem mắt.” – Chị Hoà Trâm ngừng ăn, ngước lên đáp.

“Thì con cứ thử một lần đi nào. Biết đâu sẽ hợp và lòng con có thể nguôi ngoai.”

“Dù thế nào thì cũng vậy thôi.” – Chị Hoà Trâm liền đứng dậy – “Con no rồi. Sáng nay công ty có cuộc họp sớm nên giờ con phải đi. Chúc cả nhà một ngày tốt lành.”

Lúc Chan Chan vừa đạp xe đi thì tôi tò mò hỏi ngay:

“Nè, sao chị Hoà Trâm không thích coi mắt vậy? Bộ lúc trước chị ấy có chuyện buồn hả?”

“Ờm, gần như thế. Nhưng giờ chưa phải lúc cho đằng ấy biết. Để mai mốt, đích thân chị Hoà Trâm nói sẽ hay hơn.”

Tôi tặc lưỡi. Chán hơn con gián. Mai mốt là khi nào, giờ tôi thắc mắc kinh khủng. Tên Chan Chan ghét quá, úp úp mở mở càng khiến người ta muốn biết hơn.

“Mà chiều qua sao tự dưng đằng ấy buồn ngủ thế? Hay có chuyện gì à?”

Câu hỏi của Chan Chan khiến tôi hơi chột dạ vì nhớ lại chuyện hôm qua. Tôi không biết đáp lời cậu ta thế nào nữa. Sự thật, khi đó tôi có buồn ngủ gì đâu, tỉnh như sáo là đằng khác. Nhưng tôi không thể nói với cậu ta về tâm trạng khó chịu của mình. Nhắc mới nhớ, buổi tối lúc tôi giả vờ ngủ Chan Chan có bảo sẽ sáng nay sẽ cho tôi biết cái gì đó. Chắc quên mất rồi.

“Tối qua về đằng này định nói vài điều nhưng đằng ấy ngủ mất tiêu, ngáy phát ớn.”

“Kệ người ta. Giờ thì nói đi, chuyện gì?”

“Ừm về việc chị Trân Châu, đằng ấy đừng hiểu lầm gì cả. Đằng này đối với chị ấy chỉ như đàn em đối với chị lớp trên thôi.”

“Biết rồi. Cậu không cần giải thích dài dòng, tớ cũng không nghĩ gì đâu.”

“Thì sợ đằng ấy nghĩ lung tung, hiểu lầm này nọ.”

“Việc gì tớ phải hiểu lầm? Cậu tưởng mình có giá chắc? Bệnh tưởng ngày càng nặng đó.”

“Đã hôn nhau mà còn không thích chứ là gì?”

“Là cậu chủ động hôn chứ tớ có biểu đâu.”

“Nhưng đằng ấy không từ chối thì nghĩa là rất thích rồi.”

Mặc dù tôi và Chan Chan cãi đùa ầm ĩ như vậy nhưng rõ ràng lòng tôi vẫn nặng nề lắm.

… Kỳ này thì tôi quyết tâm lắm. Về việc, bắt tên chí khùng chí mén kia phải nói ra sự thật về mối quan hệ giữa Chan Chan với cô chị Trân Châu. Tôi không thích cái gì đấy cứ mờ ám. Rõ ràng ra đi, để còn nghĩ cách đối phó. Đứng chờ ngoài cửa phòng vệ sinh nam khoảng mấy phút thì tôi thấy Chí Hùng bước ra. Mau lẹ, tôi kéo tay cậu ta ra ngoài hành lang vắng vẻ. Sau khi trấn tĩnh lại, Chí Hùng nhìn tôi chưng hửng rồi nói nhanh:

“Cậu làm mình hết hồn đấy. Tự dưng rình mò ở phòng vệ sinh nam chi vậy trời!”

“Tôi có phải biến thái đâu mà rình mò phòng vệ sinh nam. Vì tôi nhất định phải gặp cậu để hỏi cho ra lẽ một điều. Cô chị Trân Châu hôm qua là bạn gái cũ của Chan Chan đúng chứ?”

Thấy Chí Hùng thở dài ngao ngán, tôi giục: “Nói đi! Tôi muốn biết.”

“Mình đã bảo không tiết lộ bí mật của bạn thân. Cậu đi mà hỏi Chan Chan.”

Biết tỏng tên này sẽ nói thế mà. Nhưng, giờ tôi có “chiêu” khác. Đảm bảo cậu ta phải khai. Mau chóng, tôi lấy ra chiếc điện thoại di động đưa lên và nói rõ ràng:

“Chiều hôm trước, tôi vô tình trông thấy một cảnh rất thú vị. Là gì cậu biết không? Đó là cảnh cậu với Tường Vi, con gái thầy Tuấn, cùng đi vào nhà nghỉ!”

Chí Hùng giật mình, tròn xoe mắt nhìn tôi. Trước phản ứng ấy thì tôi đã có thể chắc chắn 100% lúc đó bản thân không hề nhìn lầm. Tên này ghê thật, dám vào tận nhà nghỉ cơ đấy.

“Cậu thật biết đùa.” – Chí Hùng đảo mắt, vờ ra vẻ như không biết gì.

“Đừng có vờ vịt. Chiêu này tôi rành lắm. Cậu có chối cũng vậy thôi, tôi đã kịp chụp lại hình của hai người với cái nhà nghỉ bắt mắt đó.”

Mặt Chí Hùng gần như trắng bệch khi thấy tôi mân mê chiếc điện thoại di động trên tay. Giờ mới hiểu cảm giác đe doạ người khác là thế nào. Bạn sẽ thấy thú vị khi trông đối phương hiện rõ nỗi sợ hãi lo lắng. Tuy có hèn thật nhưng để đạt được mục đích thì đôi khi ta đành dùng thủ đoạn một chút. Thấy thái độ im lặng của Chí Hùng, tôi lại nói:

“Dù cậu có cướp được điện thoại và del hình thì cũng vô ích. Tôi cop nó vào máy tính rồi.”

Hình như giọng tôi nghe thật quá hay sao mà Chí Hùng đổ mồ hôi nhiều hơn ban nãy nữa.

“Cậu muốn gì đây hả?”

“Hãy cho tôi biết mối quan hệ của hai người kia. Sau khi xong, tôi lập tức del hình không sót cái nào. Cậu yên tâm, tôi không để Chan Chan biết cậu nói đâu.”

“Thôi được, xem như cậu cao tay đó Min Min.”

Tôi cười đồng thời xoay xoay chiếc điện thoại. Ngó tới ngó lui một hồi, Chí Hùng chậm rãi:

“Phải, chị Trân Châu là mối tình đầu của Chan Chan.”

Tôi ngừng cười. Dẫu đã biết rõ câu trả lời nhưng tôi vẫn hụt hẫng. Vô cùng hụt hẫng…

“Nhưng, đó là tình đơn phương từ Chan Chan mà thôi.” – Chí Hùng thở ra – “Hồi đó, hai chúng tớ học cùng trường với chị Trân Châu. Chị ấy lớn hơn đến ba tuổi. Vì tham gia CLB võ thuật nên cả ba mới quen nhau. Ban đầu, chị Trân Châu và Chan Chan hay khắc khẩu, hễ gặp là cãi giống như cậu với Chan Chan đấy. Vậy mà nửa năm sau, Chan Chan thích chị ấy. Tiếc là chị Trân Châu chỉ xem cậu ấy như em trai vì lúc đó chỉ đã có người yêu.”

“Rồi sau đó?”

“Sau đó, chị Trân Châu tốt nghiệp cấp II. Tuy đã ra đường nhưng cả ba vẫn thường gặp nhau. Có lẽ chính vì thế mà Chan Chan cứ mãi thích chị ấy không quên được. Rồi đến khi bọn tớ tốt nghiệp thì chị Trân Châu đột nhiên qua Anh du học, đi cùng chị ấy có anh người yêu. Đối với Chan Chan, đó là một mất mát lớn. Tính tới tính lui thì tình đơn phương của Chan Chan kéo dài cũng hơn bốn năm rồi. Cho đến đầu năm nay, khi cậu ấy gặp cậu, mọi chuyện đã đi theo một hướng khác.”

Tôi không biết cảm giác của mình lúc này thế nào nữa. Tất cả những điều tôi thắc mắc về mối quan hệ giữa Chan Chan và chị Trân Châu đã sáng tỏ. Hiện tại, tôi chỉ có thể nói: Tồi tệ!

“Mình đã kể hết những gì mình biết cho cậu rồi, giờ cậu phải xoá tấm hình kia cho mình.”

Giờ chẳng còn tâm trạng gì nữa mà tiếp tục trò đùa, tôi liền thở ra bảo:

“Tôi doạ thôi, làm gì có hình nào.”

“Sao? Nhưng cậu biết chuyện mình vào nhà nghỉ với Tường Vi.”

“Thì đúng là tôi đã thấy cảnh đó nhưng đâu có chụp lại. Lúc ấy nhanh quá.”

“Cậu nói thật không?”

Tôi liền đưa điện thoại cho Chí Hùng. Lập tức, cậu ta cầm lấy bấm bấm tìm tìm khá lâu.

“Trong đây không có nhưng… lỡ cậu cop hình vào máy tính thì sao?”

Thở dài chán nản, tôi đưa ba ngón tay lên ngang đầu mình: “Thề, tôi nói láo thì sét đánh!”

Nghe câu thề độc của tôi thì Chí Hùng thở phào nhẹ nhõm. Tên này chả biết đang nghĩ gì. Nếu sợ như vậy thì vào nhà nghỉ chi. Mà không rõ vì sao cậu ta lại cùng cô bé Tường Vi đó đến cái chỗ “nhạy cảm” như vậy nữa. Mối qua hện giữa hai người này lại là gì đây nhỉ? Nhưng thôi, giờ tôi chả còn tâm trí quan tâm chuyện người ta. Đang buồn kinh khủng đây.

“Trả điện thoại cho cậu. Sau vụ này thì mình thề tránh xa cậu 100m đó Min Min. Nhớ là không được cho Chan Chan biết mình đã nói bí mật của cậu ấy đấy.”

Chí Hùng bỏ đi. Còn lại một mình, tôi dựa lưng vào bức tường phía sau, lòng khó chịu và nhói một cách kỳ lạ. Trước đó tôi mong được biết mọi chuyện về Chan Chan ấy thế mà khi biết ra thì lại càng tệ hơn. Cảm giác hiện tại còn tồi hơn cả chiều hôm qua. Nặng lắm. Chan Chan thích chị Trân Châu đó suốt bốn năm. Tình đơn phương mà có thể kéo dài vậy ư? Đã thế, giờ chị ấy lại đột nhiên về nước thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây?…

Chiều tan học, Thuý Nga lo lắng hỏi: “Bồ có chuyện gì hả? Cả ngày nay lạ lắm.”

Tôi lắc đầu, đeo cặp lên vai rồi rời phòng. Thuý Nga cũng đi theo. Nó không nói gì ngoài việc chốc chốc lại nhìn gương mặt buồn bã của tôi và cau mày khó hiểu. Vừa bước ra đến cổng trường thì tôi sực tỉnh khi thình lình nghe Thuý Nga kêu lên ngạc nhiên:

“Í! Ai như cái chị Trân Châu chiều qua kìa. Kế bên hình như là Chan Chan.”

Mau chóng, tôi liền hướng mắt về phía trước. Quả đúng là cô chị Trân Châu với Chan Chan đang đứng nói chuyện trước cổng trường. Gì chứ? Sao người chị đó lại đến đây nữa? Lý nào, từ bây giờ cả hai sẽ gặp nhau mỗi ngày ư? Tôi đứng bất động cùng với ánh mắt thất thần. Bất chợt, tôi thấy Chan Chan nhìn về phía mình. Cậu ta liền nhanh chóng chạy lại gần.

Cái nhìn của tôi thất thần hơn. Đầu óc thì trống rỗng. Bên cạnh, Thuý Nga bảo ngay:

“Sao cậu lại bỏ Min Min ở lại một mình? Cậu ấy là vợ chưa cưới của cậu mà.”

“Đằng này đâu có bỏ Min Min, chỉ vì có việc đột xuất thôi.” – Chan Chan quay qua tôi – “Đằng ấy ráng chờ, đừng đi về một mình. Nhất định, đằng này sẽ trở lại trường đón.”

Mỉm cười xong, Chan Chan xoay lưng chạy đi. Dõi theo bóng dáng tên cool boy ấy từ từ xa dần mà lòng tôi chưa bao giờ buồn da diết đến thế.

Trời bắt đầu âm u. Chắc sắp mưa. Tôi đang ở trong quán trà sữa gần trường. Dĩ nhiên là vì đợi Chan Chan. Ban nãy, Thuý Nga tức giận và bảo tôi đừng chờ cậu ta. Tôi cũng định sẽ tự về nhà một mình nhưng lòng cứ muốn ở lại chờ. Thuý Nga mắng tôi ngốc. Ừm, cũng không sai đâu nhỉ. Biết vậy mà vẫn cứ làm khác đi. Chỉ là, tôi thích được về chung với tên Chan Chan đáng ghét đó, thích được ngồi phía sau nhìn tấm lưng rộng ấy. Giật mình vì có ai đụng mạnh từ phía sau, tôi ngã nhào về trước. Tôi nhăn mặt bởi cú chạm đất bằng mông khá mạnh của mình. Chưa hết, vẻ như chân cũng bị trắc rồi. Tên nào đi đứng mà chẳng nhìn trước ngó sau gì hết. Bực bội toan ngước lên mắng cho hắn vài câu thì tôi liền nghe giọng nói quen thuộc: “Min Min, là em sao?” Mau chóng ngẩng mặt, tôi ngạc nhiên khi thấy chị Trang.

Dìu tôi lại chiếc bàn gần cửa sổ, chị Trang không ngừng xuýt xoa nói xin lỗi. Tôi bảo:

“Không sao. Chỉ là sự cố thôi mà. Chân em cũng bị nhẹ thôi.”

“Tại chị mãi suy nghĩ nên bước hụt chân. Thật sự là xin lỗi em đấy.”

“Mà sao chị lại ở đây?” – Tôi muốn kết thúc cái màn xin lỗi liên hồi kia.

“Chị hẹn với bạn. Hồi trước còn đi học chị vẫn hay ghé quán này lắm. Còn em?”

“Em cũng chờ bạn. Bạn chị làm nghề gì?”

“Nghề ngỗng gì, tụi nó còn học lớp 12 kia kìa. Chị mới 18 mà. Em không biết hả?”

“À, chị Hồng Anh có nói mà em quên mất. Mới 18 tuổi đã có chồng có con chắc mệt lắm. Em cũng nghe chị Hồng Anh kể về việc chị mang thai ngoài ý muốn nên đành cưới sớm.”

Chị Trang thở dài. Đưa ly nước lên uống một hơi xong chị liền bắt đầu kể về quá khứ:

Lắng nghe chị Trang kể chuyện ngày xưa mà tôi nản, chỉ biết giấu tiếng thở dài. Giờ tôi có khuyên gì cũng đâu ích lợi. Những lúc thế này thì lời nói trở nên vô nghĩa, đâu tát cạn được nỗi buồn và càng không giúp người ta thoát khỏi bế tắc đang bủa vây.

“Em hiểu rồi.” – Tự dưng tôi buột miệng nói duy nhất ba từ.

Tôi thấy chị Trang nhìn mình không chớp mắt. Tiếp theo, chị nắm tay tôi mỉm cười:

“Cám ơn em. Nãy giờ toàn nói chuyện của chị thôi. Chuyện em và Chan Chan là sao vậy?”

“Dạ, em thì khác chị nhiều lắm. Em với Chan Chan không có yêu nhau gì cả, còn ghét nhau nữa là đằng khác. Chỉ vì uống nhầm rượu nho nên hai đứa quan hệ. Sau đó em dính bầu và giờ thì phải về nhà cậu ta làm dâu. Em mới 17 tuổi mà sắp làm mẹ.”

“Trời! Trớ trêu vậy? Hai đứa uống rượu chi để cho khổ thế?”

“Bọn em đâu có biết đó là rượu. Lúc phát hiện ra thì đã quá trễ. Em không dám phá thai.”

“Ừ, đừng phá. Dù gì đứa bé cũng là máu mủ của em, thất đức lắm. Với phá thai rất nguy hiểm, báo chí mạng mùng nói hoài vụ này. Giờ nhiều đứa cỡ em làm mẹ rồi. Nhưng, em đang mang thai mà vẫn đi học sao? Can đảm thế? Không sợ người ta dị nghị à?”

“Bụng em xẹp lép, đố ai biết đang mang thai. Em định học hết năm nay rồi chờ sinh con.”

Chị Trang gật đầu. Tiếp, tôi và chị ấy im lặng, không ai nói gì nữa. Bên ngoài, trời đổ mưa lúc nào chẳng hay. Tiết trời bây giờ của miền Nam mà mưa lớn thì hiếm thật. Hai chị em cứ ngồi ngắm mưa và buồn với nỗi buồn của chính bản thân. Không ai giúp được ngoài chính những người trong cuộc. Nhưng khổ nỗi, kẻ ở trong cuộc thì lại đang bế tắc. Giọng chị Trang cất lên vừa đủ nghe, hoà lẫn với tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài kia.

“Giờ ước giá được quay lại quá khứ, chị sẽ biết sống vững vàng hơn để không tự làm khổ mình khổ con. Sinh con ra mà thấy không đủ sức lo cho nó, đau khổ lắm. Nhưng giờ lẽ nào lại cho người khác. Làm mẹ không nỡ vậy. Mà chị cũng ước anh Thông giống hồi trước, dịu dàng đối xử tốt với chị. Thời gian khiến người ta thay đổi hoặc do người ta giấu diếm bản tính thật quá tài khiến mình nhẹ dạ cả tin. Tóm lại thì mọi thứ đã xảy ra, không thể một hai câu ước mà quay về được. Quá khứ càng tươi đẹp thì càng khiến mình muốn từ bỏ hiện tại.”

Tôi bất động. Quá khứ và hiện tại? Đối với Chan Chan, tôi và chị Trân Châu cũng thế. Một người là trước kia, một kẻ là bây giờ. Có thật, nếu quá khứ tươi đẹp thì người ta sẽ không cần hiện tại? Nếu Chan Chan vẫn thích chị Trân Châu thì tôi phải làm gì đây? Tôi sợ. Bất giác tôi sợ cơn mưa lớn này sẽ không tạnh và Chan Chan cũng không quay lại đón mình.

“Thôi, chị phải về. Em ở lại chơi chờ bạn. Mà chân em có thật là không sao chứ?”

“Không sao thật đấy. Chắc ngồi chút rồi sẽ đi lại bình thường.”

Chị Trang cười, đứng dậy rời bàn. Trông bóng dáng nhỏ con núp dưới chiếc ô dù cũ của chị ấy mà lòng tôi buồn quá. Thấy tội ghê. Nhìn lại bản thân mình cũng chẳng thua gì. Nếu cơn mưa này không dứt và tên Chan Chan kia bỏ quên tôi lại đây thì tôi không biết phải về bằng cách nào. Trời nắng chang chang thì ai nghĩ đến việc đem dù hay áo mưa chi… Nhưng may ghê, lát sau trời tạnh mưa dần. Tuy còn lất phất nhưng không sao. Đưa mắt nhìn đồng hồ trong quán, kém bảy giờ rồi. Biết ngay, thằng cool boy đó cho tôi leo cây. Nghĩ đến việc gọi điện nhưng chả biết sao lại thôi. Vì chán. Tự về cho xong, không muốn hành ai cả. Mau chóng đứng dậy, tôi rời bàn đi cà nhắc. Cú ngã khi nãy hơi mạnh. Dù thế cũng sẽ cố gắng lết về nhà. Ra khỏi quán, tôi bước chậm chậm trên vỉa hè dọc theo bên phải. Đường trơn trợt cộng thêm cái chân cà khịa nên đi khó khăn. Đang lầm rầm chửi rủa tên Chan Chan thì bất chợt tiếng thắng xe kêu két vang lên bên cạnh. Quay qua, tôi ngạc nhiên khi thấy cái kẻ mà mình ngồi mất ba tiếng đồng hồ chỉ để chờ đợi. Vừa thở, Chan Chan vừa hỏi ngay:

“Đã bảo đằng ấy chờ trong quán trà sữa mà sao không nghe? Làm đằng này đạp sút quần, đuổi theo muốn chết. May là kịp! Trời lại đang mưa, bộ định dầm mưa về à?”

“Bảy giờ rồi thưa cool boy. Sao biết cậu có quay lại đón hay không, lỡ quên mất thì sao. Trời đang dần tạnh mưa, phải tranh thủ về nhà chứ.”

“Thế điện thoại làm gì?”

“Không thích. Tự dưng tốn tiền gọi cho cái kẻ không nhớ đến mình làm chi.”

“Đằng ấy nói gì thế? Ai không nhớ đằng ấy? Nhà chị Trân Châu xa tuốt luốt, chạy đi chạy về cộng thêm mớ kẹt xe nên mất nhiều thời gian. Đằng này cũng phóng như bay chứ bộ.”

“Nếu mất công như vậy thì cậu về nhà luôn đi. Rõ dở hơi! Tự nhiên bắt người ta phải chờ trong quán để quay lại chở về nhà. Cậu rảnh nhỉ?”

Thấy Chan Chan nhìn chằm chằm, tôi hỏi: “Gì nữa? Kiếm chuyện hả? Đây mệt lắm rồi nha.”

“Chân đằng ấy bị gì mà cà nhắc cà nhắc thế?”

“Té ngã, trặc giò.”

“Trời mưa còn chân bị trặc thế mà đằng ấy thà đi bộ về chứ không chịu ngồi chờ. Lên xe đi, bước nhiều hồi đau hơn cho coi.”

“Chả thèm, đây tự về được. Không muốn mắc nợ người khác.”

“Què giò còn tự ái. Mau lên xe, đằng này chở về nhà kẻo trời mưa lớn.”

Bỏ mặc, tôi tiếp tục bước đi. Nhưng được đoạn thì tôi nghe Chan Chan cất giọng, nghe rõ to:

“Có biết vì sao đằng này nhất định bảo đằng ấy chờ không? Vì đằng này muốn về chung với đằng ấy, muốn nói chuyện và muốn được đằng ấy ôm từ phía sau đó.”

Ngừng bước. Tôi thoáng bất động. Chan Chan vừa nói gì vậy… Cậu ta một hai bắt tôi chờ trong quán là vì những lý do đó ư? Thế nghĩa là, cậu ta không hề quên tôi. Lẽ nào, Chan Chan muốn được chở tôi về đến vậy sao? Tự dưng tôi thấy lòng mình thật kỳ lạ. Vui.

“Đúng thật ngốc ơi là ngốc.”

Tôi xoay qua vì tiếng Chan Chan ngay kế bên. Bất ngờ, một chiếc áo khoác choàng lên người tôi. Là của Chan Chan. Tôi tròn xoe mắt. Cậu ta nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, bảo:

“Lên đi nào vợ, chồng chở về. Chồng thích vợ ngồi phía sau nói cười và ôm chồng ấy.”

Tôi nhìn Chan Chan kinh ngạc. Tên này hâm hấp rồi hay sao mà xưng hô kỳ cục vậy trời? Nhưng rồi tôi cũng leo lên xe. Chan Chan liền cầm lấy hai tay tôi vòng qua hông cậu ta.

“Chồng sẽ chạy đua với trời mưa, vợ ôm cho chặt kẻo ngã là vô bệnh viện cấp cứu.”

Tôi đánh nhẹ vào bụng Chan Chan. Cậu ta cười hắc hắc rồi phóng xe chạy như bay. Ngồi lặng thinh ở yên sau, tôi mỉm cười vì lại được thấy tấm lưng rộng lớn đó trên đường về nhà. Giờ thì tôi cám ơn vì trời đã mưa để mình về trễ và Chan Chan kịp đuổi theo. Khẽ khàng, tôi áp mặt vào lưng Chan Chan, nhắm mắt lại cảm nhận những giọt mưa rơi xuống ướt làn da, để lắng nghe tim mình vẫn đập và thấy bình yên. Dù trời đêm mưa rơi và gió thổi lạnh đấy nhưng chỉ cần có áo khoác của tên cool boy ấy là tôi đủ ấm rồi. Hehe~

Bạn đang đọc nội dung bài viết Nhật Ký Mang Thai Của Mẹ Việt Ở Séc trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!