Đề Xuất 3/2023 # Nhận Trợ Cấp Sinh Con Của Nhật Bản Khi Sinh Tại Nhật &Amp; Tại Việt Nam # Top 10 Like | Tobsill.com

Đề Xuất 3/2023 # Nhận Trợ Cấp Sinh Con Của Nhật Bản Khi Sinh Tại Nhật &Amp; Tại Việt Nam # Top 10 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Nhận Trợ Cấp Sinh Con Của Nhật Bản Khi Sinh Tại Nhật &Amp; Tại Việt Nam mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

  Nhật Bản vốn nổi tiếng vì điều kiện y tế và chăm sóc trẻ em rất tốt, với các chế độ trợ cấp và hỗ trợ cho người nước ngoài hầu như ko khác gì so với người dân Nhật. Một trong những khoản trợ cấp có giá trị lớn nhất chính là khoản tiền “trợ cấp sinh con” (出産育児一時金 しゅっさんいくじいちじきん)  với số tiền lên tới 42 vạn yên/bé (sinh đôi sẽ được 84 vạn yên).

TRỢ CẤP SINH CON (出産育児一時金) LÀ GÌ? 

  Khi mang thai và sinh con ở Nhật, bạn sẽ mất một khoản tiền khá lớn cho ca sinh nở nhưng lại không thể sử dụng các loại bảo hiểm sức khỏe – thương tật bình thường, vì “mang bầu & sinh con” không được coi là “bệnh”. Tuy vậy, để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho các cặp vợ chồng khi sinh em bé, bảo hiểm sẽ trích ra 1 khoản gọi là  出産育児一時金 hay còn gọi tắt là 出産一時金 (mà nhiều chị em ở Nhật vẫn quen gọi tắt là “khoản tiền 42man”) . 

    Điều kiện để nhận được khoản trợ cấp này là người mẹ phải tham gia đầy đủ bảo hiểm sức khoẻ quốc dân  (国民健康保険 ) hoặc bảo hiểm xã hội  (社会保険 ) và mang thai trên 85 ngày (tức là trong trường hợp chẳng may bạn bị sảy thai nhưng thời gian mang thai trên 85 ngày thì vẫn được nhận) .

 Có 3 cách để phía bảo hiểm chi trả số tiền trợ cấp 42 man này cho người mẹ, đó là thông chế độ chi trả trực tiếp (直接支払制度 ),  chế độ uỷ quyền nhận tiền ( 受取代理制度 ) hoặc yêu cầu chi trả sau sinh (直接請求)

Xem sự khác nhau giữa 社会保険 và 国民健康 tại:

ĐIỀU KIỆN ĐỂ NHẬN VÀ NƠI PHỤ TRÁCH CHI TRẢ: 

1. Người mẹ theo bảo hiểm sức khoẻ quốc dân (国民健康保険)

    Đây thường là trường hợp người mẹ là:  

Du học sinh nên độc lập tham gia bảo hiểm sức khoẻ quốc dân. 

Theo visa gia đình/ visa chồng người Nhật,…  nhưng do làm quá 130 man/năm nên bị tách khỏi bảo hiểm xã hội của chồng, tự mua bảo hiểm sức khoẻ quốc dân riêng.

Chồng vốn không tham gia bảo hiểm xã hội mà cũng tự mua bảo hiểm quốc dân do chồng làm tự mở công ty/quán kinh doanh, hoặc làm công ty haken mà công ty không hỗ trợ bảo hiểm xã hội,…

   Khi đó, quỹ bảo hiểm Quốc dân sẽ là nơi chi trả cho bạn khoản tiền này. Bạn cần nộp các giấy tờ cần thiết và làm thủ tục tại bộ phận phụ trách bảo hiểm ở toà thị chính thuộc địa phương bạn sinh sống(保険年金課 của 区役所). 

   Tùy theo mỗi địa phương sẽ có những quy định và chế độ khác nhau. Ví dụ nhìn chung các nơi đều quy định người mẹ phải có tư cách lưu trú trên 1 năm (在留期間が1年以上)mới chi trả, nhưng cũng có  trường hợp chấp nhận chi trả cho cả những người có tư cách lưu trú dưới 1 năm,…Cái này là tuỳ vào chính sách của từng địa phương, không nơi nào giống nơi nào, nên trong quá trình làm thủ tục, nếu có điểm gì chưa rõ, tốt nhất các bạn nên chủ động trao đổi với người phụ trách ở quận. 

2. Người mẹ theo bảo hiểm xã hội của chồng: 

   Khi đó, trợ cấp sẽ được trả theo như loại bảo hiểm mà chồng bạn đóng ở công ty đang làm việc, được gọi là 家族出産一時金 (かぞくしゅっさんいくじいちじきん) . Trong trường hợp này, các giấy tờ thủ tục cần thiết để xin trợ cấp sẽ không phải làm ở toà thị chính nữa, mà người chồng cần làm việc trực tiếp với bộ phận hành chính của công ty, hoặc với công ty bảo hiểm nơi mình có thẻ bảo hiểm để tiến hành các thủ tục. 

3. Người mẹ độc lập tham gia bảo hiểm xã hội: 

  Đây thường là trường hợp người mẹ cũng đi làm nhân viên chính thức tại các công ty và tham gia bảo hiểm xã hội theo công ty đó. Khi đó, các giấy tờ thủ tục cần thiết người mẹ cần liên hệ với bộ phận hành chính của công ty, hoặc với công ty bảo hiểm nơi mình có thẻ bảo hiểm. 

  ***Chú ý: Nếu người mẹ nghỉ việc sau khi sinh con thì vẫn có thể nhận được khoản trợ cập này sau khi sinh nếu thỏa mãn 4 điều kiện sau:

Mang thai trên 85 ngày

Tham gia bảo hiểm đầy đủ trong 1 năm hoặc lâu hơn tính đến ngày thôi việc (ngày mất tư cách đóng bảo hiểm xã hội).

Sinh con trong vòng 6 tháng kể từ ngày nghỉ việc.

CÓ ĐƯỢC NHẬN TRỢ CẤP KHI SINH Ở VIỆT NAM

    Câu trả lời là CÓ. Tuy nhiên, số tiền bạn nhận được sẽ không phải là 42 man, mà sẽ bị bớt đi một chút.

    Lý do là trong 42 man trợ cấp bạn nhận được khi sinh ở Nhật, thì có 1 khoản tiền dùng để chi trả cho việc sử dụng “chế độ hỗ trợ y tế sản khoa” (産科医療補償制度 さんかいりょうほしょうせいど) – hiểu đơn giản là nếu bạn sinh con tại các cơ sở y tế tại Nhật được chế độ này công nhận, mà trong quá trình sinh nở có xảy ra biến cố gì khiến bé bị tê liệt não,..thì chế độ này sẽ hỗ trợ các chi phí y tế (thường lên tới 3000 man) để điều trị cho bé. Trong trường hợp bé sinh ra khoẻ mạnh, thì phần tiền này sẽ được hoàn lại. Do đó, khi sinh con ở 1 quốc gia khác thì bạn sẽ không được nhận khoản này nữa, mà sẽ bị bớt đi một vài man tuỳ từng năm (do tiền để đóng cho chế độ này cũng điều chỉnh theo từng thời kì). 

CÁC LOẠI GIẤY TỜ CẦN CHUẨN BỊ TRONG TRƯỜNG HỢP SINH Ở VN

     1. 出産育児一時金申請書

       (しゅっさんいくじいちじきんしんせいしょ)

Giấy đăng kí nhận trợ cấp sinh con nhận tại toà thị chính/ công ty bảo hiểm 

     2. 医療機関で発行された出産費用を証明する書類(明細書・領収書。日本語訳添付)

       (めいさいしょ、りょうしゅうしょ)

Các giấy xác nhận viện phí, chi phí sinh tại cơ sở y tế nước sở tại kèm bản dịch tiếng Nhật.

     3. 出生証明書(領事館や医療機関で発行されたもの。日本語訳添付)

       (しゅっさんしょうめいしょ)

Giấy khai sinh do cơ sở y tế hoặc lãnh sự cấp, có kèm bản tiếng Nhật

     4. 世帯主の銀行口座(国内)が分かる通帳等

       (せたいぬしのぎんこうこうざ)

Sổ ngân hàng ở Nhật Bản của chủ hộ. Ví dụ như mình theo bảo hiểm của chồng thì bảo hiểm của mình có tên chồng mình, suy ra là nộp sổ ngân hàng của chồng.

     5. 印鑑

       (いんかん)

Con dấu cá nhân

     6.「被保険者(出産した人)」のパスポート

       (ひほけんじゃのぱすぽーと)

Hộ chiếu của người được nhận bảo hiểm (người sinh con).

     7. 母子手帳

       (ぼしてちょう)

Sổ tay mẹ con (nếu có)

  Sau khi chuẩn bị đủ các loại giấy tờ cần thiết này, bạn đem lên nộp cho văn phòng Quận, Thành phố nơi bạn đang sinh sống hoặc cho công ty bảo hiểm nơi mình theo bảo hiểm xã hội. Tuy theo mỗi quận sẽ có quy định khác nhau được đăng tải rõ ràng trên trang web của shi/ku nơi bạn đang sinh sống. 

  Nếu bạn muốn nhận số tiền này bằng tài khoản của người khác thì cần chuẩn bị thêm:

Giấy ủy quyền

Con dấu của người được ủy quyền

Sổ ngân hàng của người được ủy quyền.

(?) Vậy, chồng có thể nộp hồ sơ và nhận giúp vợ được không?

  Có thể!  

  Ngoài trường hợp theo bảo hiểm của chồng và tự đóng bảo hiểm đã nêu, sau khi chuẩn bị kĩ các giấy tờ cần thiết bạn có thể đưa chồng bạn nộp giúp và chồng bạn có thể lựa chọn trả vào tài khoản của bạn. Đương nhiên là bạn phải tham gia bảo hiểm đầy đủ và cùng địa chỉ với chồng.

  Mong rằng bài viết này sẽ giúp các bạn có thêm kinh nghiệm trong việc làm giấy tờ để nhận trợ cấp sinh con ở Nhật Bản.

Xin vui lòng liên hệ trước khi đăng lại hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh từ Tomoni.

Chi Phí Khám Thai Và Sinh Con Ở Nhật

1. Chi phí khám thai

Việc khám thai và sinh con ở Nhật (trừ những tình huống cần phải dùng thuốc hay chữa trị đặc biệt) thì không phải là đối tượng được bảo hiểm. Điều này có nghĩa là chi phí đi khám thai và sinh con ở Nhật toàn bộ do bạn tự chi trả chứ không phải được bảo hiểm trả 70% như việc đi khám chữa bệnh thông thường. (Cái này chắc nhiều bạn không biết và mình hồi đầu cũng cứ tưởng là được bảo hiểm cơ đấy). Trong suốt thai kỳ, tổng cộng số lần khám thông thường là 14 lần, phí khám lần đầu khoảng 10.000 yen, các lần khám định kỳ mất khoảng 5.000 yen/ lần và một số tuần phải làm thêm xét nghiệm cũng mất khoảng 10.000 yen. Như vậy tổng cộng chi phí khám thai từ lúc bắt đầu mang thai đến khi sinh là khoảng 100.000 yen. Một khoản tiền không nhỏ các bạn nhỉ?

Tuy nhiên sau khi khai báo việc mang thai với quận mà bạn đang sống, bạn sẽ nhận được sổ tay mẹ con (母子手帳: boshi techou) kèm theo một tập giấy trợ cấp khám thai có gồm 14 tờ (tương đương với 14 lần khám thai). Giấy này tiếng Nhật gọi là 妊婦健康診査受診票 (ninpu kenkou shinsa jushinhyou), được gọi tắt là 補助券 (hojoken). Mỗi lần khám sử dụng 1 tờ thì bạn sẽ được giảm một phần phí khám thai lần đó. Số tiền được giảm ở mỗi vùng là khác nhau nên bạn có thể lên website của quận để kiểm tra thông tin cụ thể về khoản tiền này. Ví dụ như mình thì mỗi lần khám, mình phải trả khoảng 2.000 yen, tức là được trợ cấp khoảng 60% chi phí khám.

Tổng cộng 14 lần khám thai thông thường theo lịch như sau: (một số bệnh viện có thể áp dụng lịch khác tuỳ thuộc vào tình trạng sức khoẻ của mẹ và thai nhi):

Từ lần khám đầu – tuần 23: Tổng cộng 4 lần (4 tuần 1 lần)

Từ tuần 24 – tuần 35: tổng cộng 6 lần (2 tuần 1 lần)

Từ tuần 36 – tuần 40: tổng cộng 4 lần (1 tuần 1 lần)

Trong trường hợp của mình thì lịch khám lại nhiều hơn, cụ thể như sau:

Từ lần khám đầu ~ tuần 12: 1-2 tuần 1 lần

Tuần 13 ~ tuần 21: 3-4 tuần 1 lần

Tuần 22 ~ tuần 35: 2 tuần 1 lần

Tuần 36 ~ tuần 40: 1 tuần 1 lần

Tuỳ theo lịch khám sẽ có người không dùng hết 14 tờ (khám đúng 14 lần nhưng sinh trước tuần 40) và có người bị thiếu (dùng hết 14 tờ trước khi sinh). Và nếu dùng hết 14 tờ trước khi sinh thì những lần khám sau bạn sẽ phải tự trả phí mà thường thì mấy tuần cuối phải làm nhiều xét nghiệm hơn nên phí thường đắt. Vì vậy các bạn nên xem kĩ lịch khám xem tổng cộng sẽ khám bao nhiêu lần, nội dung khám mỗi lần ra sao, có nhiều xét nghiệm không để cân nhắc sử dụng giấy trợ cấp cho hợp lí (nếu số lần khám nhiều hơn 14 lần thì để dành giấy lại cho những lần khám phải làm nhiều xét nghiệm hơn còn lần khám định kỳ thì tự chi trả). Như mình lúc trước không biết việc này nên lần nào khám cũng dùng 1 tờ, mà lịch khám của mình lại hơn 14 lần nên tuần 39 mình đã không còn tờ nào để dùng và phải tự trả hết 10.000 yen, đau hết cả lòng mề :((

Từ lần khám đầu đến tuần 12: Mỗi lần khám sẽ đo huyết áp, cân nặng và siêu âm đầu dò. Sau tuần 8 (sau khi bác sĩ xác nhận tim thai và thai phát triển bình thường) sẽ làm xét nghiệm máu và nước tiểu

Các lần khám thai định kỳ: Mỗi lần khám sẽ đo huyết áp, cân nặng, thử nước tiểu, đo vòng bụng, đáy tử cung, kiểm tra tình trạng sưng phù và siêu âm thai.

Từ tuần 28 đến tuần 31: Ngoài nội dung giống khám thai định kỳ, sẽ có xét nghiệm máu giữa thai kỳ.

Từ tuần 32 đến tuần 35: Ngoài nội dung giống khám thai định kỳ, sẽ có xét nghiệm dịch âm đạo.

Từ tuần 37 trở đi: Ngoài nội dung giống khám thai định kỳ, sẽ có thêm khám trong và đo sức khoẻ thai nhi NST (Non-Stress Test)

Chi phí sinh con ở Nhật thay đổi tuỳ thuộc vào nơi bạn đăng ký sinh con nhưng trung bình là từ 30 – 70 vạn yen. Một số bệnh viện sản tư nhân và bệnh viện quốc tế với những dịch vụ cao cấp thì chi phí có thể lên tới trên 100 vạn yen. Chi phí sinh mổ cũng khác nhau khi sinh ở viện khác nhau nhưng thường là nhiều hơn chi phí sinh thường khoảng trên dưới 10 vạn yen. Ví dụ như ở clinic mà mình đăng ký sinh thì chi phí sinh thường là 57 vạn yen còn sinh mổ là 65 vạn yen.

Sinh con ở Nhật bạn sẽ có các lựa chọn nơi sinh như sau:

① Bệnh viện sản tư nhân (bao gồm cả các clinic): Tổng chi phí trung bình từ 40 – 60 vạn yen, thường có thêm các dịch vụ chăm sóc sau sinh trong thời gian nằm viện như massage mặt và toàn thân, tiệc tối chúc mừng mẹ tròn con vuông, đồ ăn ngon và đẹp mắt, tặng quà lưu niệm khi xuất viện. Ở những bệnh viện này thì người nhà vào thăm cũng thoải mái và được ở lại thời gian lâu hơn. Người Việt mình thường cảm thấy không yên tâm với việc sinh con tại các phòng khám nhỏ (clinic) nhưng ở đây các phòng khám này lại khá phổ biến, dịch vụ chăm sóc còn sang chảnh hơn bệnh viện và lại không đông đúc như bệnh viện.

② Khoa sản của bệnh viện tổng hợp: Tổng chi phí trung bình từ 35 – 45 vạn yen, tiền phòng thường rẻ nhưng người nhà vào thăm không được ở lại lâu và thoải mái như bệnh viện tư nhân.

③ Bệnh viện quốc tế: Nghe tên đã thấy “đắt đỏ” nhỉ :)). Tổng chi phí thường từ 90 – 120 vạn yen và tất nhiên đi kèm là những dịch vụ như khách sạn 5 sao. Các bạn Tây sống ở Nhật thường hay chọn sinh ở bệnh viện quốc tế vì có bác sĩ giỏi tiếng Anh.

Ngoài 3 loại bệnh viện trên còn có dịch vụ sinh tại nhà với chi phí từ 25 – 40 vạn yen nhưng cũng không phổ biến lắm vì khá rủi ro. Các bạn Tây cũng hay chọn dịch vụ này.

*** Trợ cấp sinh con và nuôi con:

Nếu bạn có bảo hiểm ở Nhật thì khi sinh con bạn sẽ được nhận một khoản trợ cấp 42 vạn yen/ 1 em bé, tiếng Nhật gọi là 出産育児一時金(shussan ikuji ichiji kin). Đối tượng được nhận trợ cấp là phụ nữ sinh con khi thai được 85 ngày tuổi trở lên (tương đương thai 4 tháng tuổi). Nếu bị sảy thai hay lưu thai khi thai đã được hơn 85 ngày tuổi thì cũng được nhận trợ cấp này. Nếu chi phí sinh vượt quá 42 vạn yen thì bạn sẽ phải trả số tiền vượt quá trực tiếp cho bệnh viện vào ngày xuất viện. Nếu chi phí sinh ít hơn 42 vạn yen thì số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của bạn khoảng trong khoảng thời gian từ 1 – 2 tháng sau sinh.

→ Đâng ký nhận trợ cấp này như thế nào?

Có 2 chế độ đăng ký nhận trợ cấp và áp dụng chế độ nào tuỳ thuộc vào bệnh viện mà bạn đăng ký sinh.

① 直接支払制度 (chokusetsu shiharai seido): chế độ trả trực tiếp, tức là bệnh viện sẽ làm việc với công ty bảo hiểm để tiền hành các thủ tục cần thiết, sau đó công ty bảo hiểm sẽ trả tiền trực tiếp cho bệnh viện còn bạn thì không phải thực hiện thủ tục nào cả.

② 受取代理制度 (uketori dairi seido): chế độ trả thay, tức là bạn sẽ phải là người thực hiện các thủ tục cần thiết với công ty bảo hiểm để yêu cầu họ trả cho bệnh viện thay cho bạn. Chế độ này được áp dụng đối với những bệnh viện chưa đăng ký chế độ trả trực tiếp ở trên. Tuy không tiện như chế độ trả trực tiếp nhưng thủ tục cũng khá đơn giản. Bệnh viện sẽ hướng dẫn cho bạn những giấy tờ cần điền và nộp cho công ty bảo hiểm. Bạn điền xong các giấy tờ này rồi đi nộp là được. Một số bệnh viện sẽ yêu cầu bạn trả trược 1 khoản tiền như tiền đặt cọc khoảng vài vạn yen. Sau khi hoàn thành thủ tục nhận trợ cấp, số tiền này sẽ được hoàn trả lại cho bạn vào ngày xuất viện.

Đối với những bạn đóng bảo hiểm ở Nhật nhưng về Việt Nam sinh thì cũng được nhận trợ cấp này. Trong trường hợp này bạn hãy liên hệ với công ty bảo hiểm để chuẩn bị các giấy tờ cần thiết (như hoá đơn viện phí, giấy chứng sinh v.v) để sau khi quay lại Nhật, bạn nộp các giấy tờ này và sẽ nhận được tiền này qua tài khoản của bạn sau khoảng thời gian từ 2 tuần đến 2 tháng.

Ngoài khoản trợ cấp 42 vạn yen kể trên thì tuỳ nơi làm việc và công ty bảo hiểm mà bạn tham gia, bạn có thể được nhận thêm các trợ cấp khác. Ví dụ nếu mẹ đi làm thì trong thời gian nghỉ sinh có thể được nhận 2/3 tiền lương hàng tháng. Hay như trong trường hợp của mình (bảo hiểm phụ thuộc chồng, chồng làm nhân viên chính thức) mình được nhận 51 vạn yen.

Xin vui lòng không đăng lại nội dung trên trang này nếu không được phép của chúng tôi.

Mừng Sinh Nhật (Sulay) – Series #2

Author : Haku_san

Title : Mừng sinh nhật.

Pairings : SuLay – SuHo ft Lay (fandom EXO).

Disclaimer : Nhân vật thuộc về nhau, cốt truyện thuộc về tôi.

Category : General.

Rating : T

Warning : BoyLove – Shounen-ai.

Status : Oneshot Completed.

[A/N] Trước khi vào thẳng vấn  đề chính xin lải nhải đôi chút.

* Tất cả những sự kiện xảy ra trong fic đều là theo tưởng tượng của tôi, có thể tôi sẽ lấy ý tưởng từ fanacc, fancam, các show nhưng xin lưu ý là đa phần đều KHÔNG CÓ THẬT. (đừng mất công tìm kiếm làm gì T__T) Hãy đọc thật chậm !

* Cuối cùng, SuHo on top, đó là điều không bao giờ thay đổi. /vung tay múa/ Let’s enjoy!

“Anh có nhớ sinh nhật tôi là ngày nào không ?”

“Đương nhiên là anh nhớ.”

“Nhớ thì cũng để làm gì. Ngày đó anh định như thế nào?… Tặng hoa chúc mừng à? Hát vu vơ yêu yêu thương thương à? Hay có show thì chúc mừng trên show cùng cả nhóm cắt bánh sinh nhật cho tôi ?”

“…”

 “Chẳng cần gì cả, Kim Jun Myeon.” Zhang Yi Xing mệt mỏi lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

MỪNG SINH NHẬT

[ Cảm ơn em vì đã được sinh ra trên cõi đời này]

Sáng hôm ấy Jun Myeon thức dậy toàn thân đau ê ẩm. Ngó sang trái thấy bốn cái chân giường… anh bần thần. Đưa tay dụi dụi mắt lồm cồm bò dậy, Jun Myeon lười biếng trèo lên giường nhắm mắt định ru mình ngủ tiếp. Chỉ có điều…

Tối qua lơ mơ ngủ chẳng ngon, tệ hại hơn ngủ được một chút thì ác mộng. Trong cơn mơ ấy, Yi Xing rời bỏ anh. Cậu quay lưng đi đến nơi nào thật xa, cứ thế đi chẳng một lần nhìn lại. Bóng lưng cậu đổ dài trên con đường nhỏ lay lắt ánh đèn, giọng cười cô độc “đừng đi tìm tôi nữa.”

Cuối cùng chịu không nổi, anh bật dậy lê chân vào phòng tắm rửa mặt. Se Hun thằng bé đã dậy tự lúc nào, chỉ có anh thời gian gần đây dù chạy xô mệt nhưng vẫn không tài nào ngủ được yên. Dưới bọng mắt đã có quầng thâm, tự hỏi mình lại đoạt mất ngôi vị “gấu trúc” của ‘con trai’ sao? Anh lẳng lặng vốc nước hất lên mặt, nước lạnh tuột trôi, từng giọt từng giọt chảy từ trán xuống cằm… Lẫn trong tiếng nước xối xả là giọng cười cay đắng và xa cách ấy, không ngừng vang đi vang lại trong đầu như một nỗi ám ảnh. Đừng tìm tôi nữa. Yi Xing à? Anh đừng tìm tôi nữa.

“Chết tiệt !” Jun Myeon gầm lên, anh hất mạnh những ca nước được xếp ngay ngắn trên bệ rơi xuống đất. Tiếng đổ loảng xoảng như những mảnh tình cảm vỡ nát trong đầu. Jun Myeon thở dốc, tự trấn an. Rốt cuộc thì đấy cũng chỉ là mơ thôi. Là mơ phải không ?… Sự thật thì cậu vẫn ở đây bên anh, chúng ta là những thành viên của EXO, chúng ta là của nhau.

“Hyung, có chuyện gì sao?” Tiếng Se Hun vọng từ ngoài vào. Hẳn là thằng bé đã nghe được tiếng đổ vỡ trong phòng. “Hyung có ổn không ?”

“Không… không có gì.” Lại là nụ cười thường trực. Cứ như một phản xạ tự nhiên khi trước mặt các em anh luôn cười dịu dàng và đúng mực như một người anh lớn. “Lỡ tay thôi, hyung đánh rơi mấy cái ca.”

“Thật chứ ạ?” Giọng thằng bé có chút băn khoăn.

“Ừ…”

Dạo này Yi Xing có chút kỳ lạ, các thành viên đều có thể thấy vậy. Cậu ít ăn hơn, thỉnh thoảng lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại… Có khi lại bần thần ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ốm nghén à? Hay tương tư em nào?” Park Chan Yeol mở miệng hỏi không thèm suy nghĩ một giây, đặc biệt khuyến mãi thêm hai mươi mốt cái răng nhe ra tỏa sáng thật lấp lánh. Zhang Yi Xing từ JPG giờ nâng cấp lên thành JPEG, Baek Hyun thấy vậy nghiến răng nghiến lợi xách tai lôi hắn đi ra ngoài, nhường chỗ cho Lu Han vào phòng. Anh nhìn hai đứa một cao một thấp kéo nhau ra, đóng cửa cẩn thận rồi mới quay lại nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Yi Xing.

“Em thế này mọi người đều lo, có chuyện gì nói ca nghe.” Lu Han mỉm cười xoa lưng cho cậu.

“Xin lỗi… cũng chẳng có gì.” Cậu cười cười, lần này chỉ bần thần đôi chút đã bị người ta để ý.

“Mỏi ở đâu à?”

“Không phải…”

“…”

“Được rồi, rồi mà…” Yi Xing xua tay khi chịu không nổi cái nhìn chằm chằm của Lu Han. Cậu thở dài. “Ca… em muốn trở về, có được không ?”

Lu Han im lặng không nói, anh chỉ nhìn Yi Xing đang bối rối buồn bã cúi đầu. Muốn trở về, ý cậu thế là gì. Là muốn về nhà, về lại Trung Hoa… hay là có chuyện gì xảy ra khiến cho người ta phải hối hận, muốn quay lại những ngày chưa từng biết đến.

“Nhưng chúng ta đang trong giai đoạn quảng bá ở Hàn.” Anh dịu dàng bảo. “Sang tuần thì có thể, còn tùy công ty sắp xếp lịch trình.”

“Phải tháng sau cơ.” Cậu cười nhẹ tênh. “Hôm qua em đã hỏi anh quản lý.”

“…”

“Ca, có nhiều khi… em cảm thấy rất băn khoăn…” Yi Xing gạt nhẹ tay Lu Han ra khỏi lưng mình, cậu lại nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.

Qua tháng Chín trời bắt đầu trở lạnh, tủ quần áo của EXO từ áo cộc áo dây (?) quần đùi giờ xếp thêm một chặp nào áo len, áo thun dài, khăn ống… Jun Myeon khệ nệ ôm một nùi quần áo vừa phơi khô vào phòng, gạt mồ hôi chả hiểu sao đến đúng ngày hôm nay thì lại là phiên anh dọn dẹp. Nhìn đám trẻ đang cười phớ lớ chơi game trong phòng khách khi được buổi nghỉ hiếm hoi, anh cũng cười nhẹ an tâm mà tiếp tục. …Jun Myeon lách người vào phòng Yi Xing và Lu Han, tháo từng móc áo, cẩn thận treo vào tủ gỗ.

“Yi Xing. Đến khi nào em mới nhớ ra… em toàn để quên đồ trong túi quần thôi.” Treo lên móc, chạm tay phải vật gì cưng cứng trong túi quần bên cạnh, anh thở ra rồi lôi từ trong túi nào tai nghe, cardvisit, vỏ bim bim vỏ kẹo… Nhìn một đống nửa rác nửa đồ nằm dưới đất, Jun Myeon im lặng. Cuối cùng quyết định “lọc” hết cái gì không còn dùng đến trong túi Yi Xing để bỏ đi.

Lật sang chiếc áo khoác giữa tủ, vô tình là một mảnh giấy nhỏ đút hờ trong túi áo rơi ra. Là bức hình đã cũ, xoay vài vòng rồi đáp lên chân Jun Myeon. Anh bần thần. Để trong túi ngực hẳn là một vật vô cùng quan trọng, Jun Myeon cúi xuống nhặt lên… Tuy màu ảnh đã phai đi không ít, nhưng vẫn nhìn ra chụp cụ bà tóc bạc phơ và đứa trẻ nhỏ lên ba lên năm đang cầm quả bóng bay hồng hồng.

“…Xing ?…” Anh ngạc nhiên, nhìn không rời mắt vào đứa bé tóc đen má hồng cười ngây thơ năm ấy.

“Anh làm gì vậy ?” Giọng Yi Xing đột ngột vang lên. Jun Myeon giật mình quay lại, nhìn cậu đang đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt cau cau quả thật không vui vẻ gì. Nhanh chóng bước đến giật lấy tấm hình trên tay Jun Myeon rồi cất vào trong túi, Yi Xing gắt. “Tại sao lại lục đồ của em?”

“Lục đồ của em ? Anh đâu có ?” Rõ ràng là quần áo phơi khô đem đi cất. Mấy lần trước, đều là Yi Xing vì đãng trí nên cũng ì ra bảo anh có gì thì dọn dẹp giùm cậu luôn. Anh chỉ xếp đồ vào, lật sang áo khoác giữa tủ thì vô tình khiến tấm hình đó rơi ra…

“… Vậy thì tại sao lại lấy vật đó chứ ?” Cậu thiếu điều muốn quát lên nhưng rồi cố ghìm lại. Yi Xing thở sâu, trong đầu đếm từ 1 đến 10. “…Lần sau cũng không cần dọn đồ hộ em. Giờ đi ra đi.”

“Yi Xing anh…”

“Đi ra đi Jun Myeon.” Yi Xing uất ức nói, đưa tay túm áo kéo Jun Myeon rồi đẩy ra khỏi phòng.

Cánh cửa nhỏ sập lại, chính Jun Myeon còn chẳng tin nổi mắt mình.

Anh cứ đứng đần người ra đó, nhìn chằm chằm vào những vân gỗ chìm nổi màu nâu, rồi lại nhìn tấm bảng con đề tên Yi Xing.

Chuyện Yi Xing đang có tâm sự mọi người đều biết. Cậu trễ bữa, hay trầm mặc, nhưng bởi cậu vẫn nói chuyện vẫn cười rạng rỡ bình thường, mọi người đều nghĩ rằng không có gì to tát, phải chăng chỉ là sức khỏe hay do lo lắng vì album mới mà thôi. Jun Myeon có để ý, nhưng anh không biết nói gì. Nếu Yi Xing có tâm sự, hẳn cậu ấy sẽ nói với anh… Zhang Yi Xing mạnh mẽ, nhưng anh và cậu là người yêu.

Người yêu thì không có bí mật sao ?

Ý nghĩ xoẹt ngang qua khiến Jun Myeon giật mình.

Anh nhớ lại ánh nhìn của cậu ban nãy. Buồn bã và khó chịu. Cậu giận anh vì đã đụng vào đồ của cậu không lý do? Hay đơn giản chỉ vì bức hình kia?

Jun Myeon nhìn xuống giỏ quần áo, còn cất đồ chưa xong.

Show truyền hình AB lần này của Hàn Quốc có sự tham gia với tư cách người chơi của EXO. Cuối phần giao lưu giữa idol và khán giả trong trường quay, có một fan đã đứng lên hỏi, oppa các anh ở công ty có bị quản lý khắt khe không ?

Mọi người cười ồ lên, chỉ riêng cậu một mình im lặng.

Su Ho đỡ lấy mirco dịu dàng trả lời, rằng ở công ty được đối xử rất tốt, các tiền bối và giáo viên tuy nghiêm khắc nhưng thật lòng mẫn cán thương yêu. Anh hóm hỉnh chỉ quản lý ở đằng xa, bảo bạn xem hyung quản lý của chúng tôi “chịu chơi” như vậy, có khi nào “hành hạ” chúng tôi không.

Có fan lại hỏi tiếp, còn các oppa ở Trung Quốc hay xa nhà, thời gian này cũng như hồi luyện tập nhớ gia đình có được về thăm dù chỉ một chút ?

Chắc chắn sẽ bị cắt đi, Zhang Yi Xing cười nhạt nghĩ mà chua chát. Nhưng trên sân khấu bản thân Lay vẫn luôn mỉm cười. Đến lượt Kris trả lời, anh bảo công ty rất tạo điều kiện, cho chúng tôi về thăm gia đình ở Trung Hoa.

Kết thúc phần thu, EXO lui ra sau cánh gà, cậu hộc tốc chạy vào WC nôn thốc nôn tháo.

Chỉ mình Min Seok biết, anh vội vã chạy theo. Chuẩn bị khăn ướt cho cậu lau mặt, anh đưa Yi Xing viên thuốc dạ dày.

“Em đó, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.”

“…Hyung, không sao.” Cậu gượng cười, dạ dày đau quặn lại.

“Còn dám nói dối sao? Lu Han đã kể tôi nghe hết rồi !” Kim Min Seok hằng ngày trên TV hay làm aegyo gương mặt bầu bầu trẻ con, vậy nhưng trong nhóm chính anh đích thực là anh cả suy nghĩ chín chắn nhất, hết sức chu toàn. “Còn định giả ngây giả ngô đến bao giờ. Lo lắng rồi mất ngủ liên miên, cậu định tàn phá sức khỏe hay sao?”

“Nhưng em…”

“Không nói nhiều, uống đi.” Anh đưa Yi Xing viên thuốc, còn cẩn thận rót nước cho cậu. Nhìn Yi Xing uống viên thuốc khó nhọc, nhưng sau cái chau mày từ từ dãn ra… Min Seok mới cảm thấy thoải mái hơn. Tối hôm qua, Lu Han đã lặp đi lặp lại với anh rằng không cho Jun Myeon biết. Nhất định không được để Jun Myeon biết. Kìm lòng không được, Min Seok nhẹ nhàng hỏi.

“Sao lại giấu Jun Myeon?”

Nghe đến tên Jun Myeon, Yi Xing giật mình. Cậu bần thần rồi đặt cốc nước xuống bàn. “Không cần thiết.”

“Không cần thiết gì ?”

Min Seok định nói, chính sự thờ ơ giấu giếm của cậu mới làm Jun Myeon càng thêm khổ sở. Bản thân anh hôm ấy đã nhìn Jun Myeon bị Yi Xing đẩy ra khỏi phòng, đứng ngây ra như kẻ mất hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đóng im… Đứng hoài rồi đành cúi đầu ôm giỏ quần áo đi sang phòng khác, gương mặt tăm tối ủ ê đầy thất vọng. Nhưng Yi Xing so với Jun Myeon còn cứng đầu cứng cổ hơn gấp vạn lần, nhất thiết không chịu… Min Seok đành im lặng không nói, cứ đứng yên nhìn Yi Xing bần thần.

Bóc lịch, thoắt đã sang tháng Mười.

Trời ngày một lạnh hơn. Trong đống quà fan tặng cho EXO đã có cả khăn len, găng tay len… Yi Xing cúi đầu cảm ơn fan rồi thầm nhủ, mình dù thế nào cũng đâu thể dùng nhiều đến thế này, nghĩ bụng ngày nào đó sẽ mang về tặng cho lũ trẻ ở quê, khăn len đan tay cho người già trong họ…

Tháng Mười, EXO cùng ngồi ăn tối trong phòng, Jong In đếm ngày rồi lẩm bẩm. “Sắp đến sinh nhật Yi Xing hyung rồi phải không ?”

“Ừ nha? Nhiêu đó còn một tuần nữa.” Lu Han ngước mắt nhìn lịch rồi cũng quay xuống cười cười. “Trẻ nhỏ cho kẹo, cậu thích kẹo gì ca mua.” Anh cười đến là gian.

Yi Xing chỉ gật đầu hùa theo lời trêu chọc, cậu nhoẻn môi để lộ lúm đồng tiền nhìn cưng chiều đánh động trái tim của một kẻ khác. Jun Myeon nghĩ, sang tháng Mười mới đếm ngày sao, bản thân anh còn đếm từ 365 ngày trước đó Kim Jong In à. Anh cúi đầu ăn cơm cười tủm tỉm, bản mặt ngây ngốc làm ngứa mắt mười đứa còn lại trong phòng.

Trừ cậu.

Yi Xing ăn xong đứng dậy, hôm nay đến phiên Chan Yeol rửa bát rồi. Cậu đẩy ghế vào rồi lặng lẽ lên phòng riêng. Điện thoại sạc pin đang nhá sáng bảo rằng có người gọi đến, Yi Xing vội vã quơ lấy điện thoại áp lên tai mình, không quên sập cửa.

Giọng người đàn ông đầu dây bên kia trầm trầm, liên tục nói rằng, không sao đâu, không sao đâu.

Xing… à không phải, Lay, dù thế nào vẫn muốn nhìn Lay thật tỏa sáng.

Cậu nghẹn lại, đưa tay lên ôm mặt. Đoạn sờ vào trong túi quần, miếng giấy cứng đã sờn nhưng đầy hơi ấm. Trong đầu hiện lên hình ảnh năm xưa, những kỷ niệm một thời non dại ùa về…

Cúp máy xong, ngay sau đó là tiếng gõ cửa. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn cửa nhỏ đóng chặt, ngăn cách giữa cậu và anh.

Yi Xing biết người đứng chờ mình là ai.

“Anh vào đi.” Cậu cất điện thoại xuống gối, đoạn ngồi thẳng lưng, vuốt mặt như thể chẳng có chuyện gì. Cánh cửa gỗ hé mở, Jun Myeon bước vào phòng, anh xoa gáy nhìn cậu bối rối.

“Em đang bận sao?”

“Không.” Cậu mỉm cười.

Không rõ có phải Jun Myeon vừa mới thở phào, lần trước mặt nặng mày nhẹ đẩy anh ra khỏi phòng, đẩy xong lập tức thấy có lỗi… Cậu nhìn Jun Myeon biểu hiện hạnh phúc ngại ngần, thiết nghĩ không muốn anh phải buồn thêm. Jun Myeon cứ đứng trước mặt vừa cười vừa xoa gáy, thỉnh thoảng lại vân vê vạt áo sơ mi.

“… Em biết là sắp sinh nhật của em.” Không kiên nhẫn được, cậu mở miệng.

“A ?” Jun Myeon giật mình. “…Phải rồi.”

Phải rồi à? Vậy mục đích của anh vào đây làm gì vậy? Cậu trầm mặc.

Jun Myeon lúng túng không biết nói sao. Vốn định mở đầu văn hoa một tẹo, nhưng chưa nghĩ được cách gì thì đã bị cậu nhìn ra hết.

“Anh…”

“Anh có nhớ sinh nhật em là ngày nào không?” Cậu lặng lẽ hỏi.

Những cuộc gọi nối tiếp, hòa trong miền ký ức của những ngày này nhiều năm về trước… Yi Xing tự dưng thấy trống trải. Hằng năm, lặp đi lặp lại “thủ tục” chỉ có vậy… Cậu hẳn là mong chờ việc gì đây?

Điện thoại dưới gối hình như vừa nhá lên.

“Đương nhiên là anh nhớ.” Jun Myeon thành thực, không phải anh vừa nói rồi ? Anh muốn gặp cậu bây giờ cũng một phần vì việc đó. Anh không thể nào quên.

“Nhớ thì cũng để làm gì ? Anh định làm gì đây ?”

“…”

“Chúc mừng sinh nhật ? Hát những câu vu vơ yêu thương ? Đi mua quà ?… Hay nếu có show thì ở trên đó cùng với nhóm cắt bánh sinh nhật cho tôi ?” Càng nói tai Yi Xing càng nóng lên.

“Yi Xing à ?” Jun Myeon không hiểu sao tâm trạng phút chốc lại trở nên thế này. “Yi Xing ?”

“Tôi không cần gì cả…” Cậu thở dài. Anh có hiểu cậu cần gì không, trái tim Yi Xing trĩu nặng. Lật gối lên, nhìn những dòng chữ nhấp nháy trên màn hình điện thoại mà đau lòng, cậu đứng dậy gạt anh ra rồi bước khỏi phòng, sập cửa.

Kim Jun Myeon chính thức là sắp phát điên. Chuyện này xảy ra không phải chỉ một lần. Cậu lạnh nhạt, anh bối rối. Cậu có muộn phiền, có lo lắng… anh không giúp được gì mà lại khiến cậu càng buồn hơn. Xuống khỏi sân khấu, từ bỏ hình ảnh của một Su Ho, Jun Myeon chỉ dám từ đằng xa nhìn Yi Xing đang nói nói cười cười. Con người ta chẳng lẽ lúc nào cũng muốn đeo mặt nạ ? Giấu kín hết tâm tư vào lòng, phơi bày chữ “lạc” độc nhất ra cho thiên hạ nhìn mờ mịt.

Yi Xing miệng cười dìu dịu, nói chuyện huyên thuyên với ChanBaek, HunHan… Những ngón tay khẽ run, cậu chạm nhẹ vào phần hông trái, cố tỏ ra tự nhiên nhất… vậy mà vẫn không thoát được ánh nhìn tinh tường của Lu Han ngồi đối diện.

Chiều tối qua, ở lại phòng tập một mình tập luyện, Yi Xing đã trượt ngã rất mạnh… đụng phải vết thương ở hông lần trước.

Đau đến tê người, mặt cậu trắng bệch. Vừa may Lu Han xuất hiện vội vàng đưa cậu đi chườm đá, bôi thuốc vào vết thương.

Cậu hổn hển thở, nài nỉ anh, nhất định không được nói với Jun Myeon.

Lu Han mất kiên nhẫn, nói nếu cậu thương Jun Myeon như thế thì tại sao không nghĩ đến cảm giác bất lực của anh ? Nhìn cậu buồn cậu đau mà không làm gì được, có phải như thế không hả Yi Xing ? Cậu càng giấu càng khiến Jun Myeon đau lòng.

Yi Xing nhất quyết lắc đầu, đã giấu một lần, lần này tại sao không được. Lu Han chỉ còn cách im lặng.

Nhưng ngay lúc này nhìn những ngón tay run rẩy chạm vào vết thương đó mà ngoài môi vẫn phải tỏ ra nói nói cười cười, quay sang bên trái, là Jun Myeon ngồi trên ghế sopha tựa cằm vào tay buồn bã nhìn cậu không chớp mắt… Lu Han lập tức thấy hối hận về quyết định tối qua của bản thân.

Anh lôi Jun Myeon ra một góc hành lang.

Bóng lưng anh đổ dài trên phố về chiều, con ngõ nhỏ quanh co lòng vòng ngày một hẹp. Cậu chạy phía sau, nhìn thân ảnh nghiêng nghiêng đang bước trong im lặng mà không có ý định dừng… bước mãi rồi lạc lối. Yi Xing sợ bóng tối, sợ cả những không gian chật hẹp chẳng thể thoát ra ngoài… càng sợ hơn là ánh nhìn cay buốt của anh. Cậu gọi, Jun Myeon.

“Em muốn đi đâu? Em định đi đâu?” Anh nói giọng nghèn nghẹn. “Đừng im lặng.”

“Jun Myeon em…” Cậu ngây ngẩn nhìn, là Lu Han, hay là anh đã nghe được chuyện hôm đó cậu hỏi anh quản lý. “Chỉ là có chút việc mà thôi…”

“Không đúng! Đừng nói dối.” Jun Myeon gần như đang gắt mà không nhận ra mình ngày một hoang mang, có phải hay không chính là giấc mơ hôm trước làm anh ám ảnh. Trong cơn mơ ấy, một Yi Xing đã rời bỏ anh và lạnh lùng cười ‘đừng tìm tôi’. Những ngày qua, chính cậu đang đẩy anh ngày một xa mình. Lo lắng mất ngủ triền miên làm anh bị stress.

“Jun Myeon! Em không nói dối.” Cậu cũng gắt lên. “Không tin em sao? Anh đang nghĩ gì vậy hả?” Yi Xing giận dữ đẩy mạnh người Jun Myeon ra xa. Vết thương ở hông bị động nhói lên đau mờ mắt. Anh bước lùi lại, ánh mắt ngỡ ngàng mờ đi như bị một màn sương phủ lấy. “Được rồi. Bản thân tôi bây giờ vô cùng mệt mỏi. Có đi đâu thì cũng đừng tìm tôi!” Giọng cười cậu bi thương. “Dù có là thật hay dối thì cũng không cần biết !”

“Yi Xing! Anh…”

“Quên đi quên đi…” Sự nhẫn nhịn đã đi đến giới hạn, bao nhiêu lo lắng những ngày qua, dằn vặt mong muốn… những uất ức kìm nén không nói nổi thành lời… cả cái đau buốt thể xác phải giấu kín… Tất cả trong lúc này dồn lên tràn ra muốn vỡ tung. Cậu cứ ngỡ anh hiểu mình, chính lúc này anh lại không đặt niềm tin ở cậu. “Anh thì đâu cần phải lo gì cơ chứ ? Gia đình anh ở Hàn Quốc! Sung túc đầy đủ vô cùng! Anh có hiểu cho cảm giác của tôi lúc này hay không?”

Yi Xing gào thét đến mức tai và mũi đỏ cả lên. Đoạn cậu quay lưng, vùng chạy khỏi con ngõ. Ánh đèn đường lập lòe ẩn hiện, soi không tỏ từng bước chân cậu qua… Jun Myeon im sững một hồi như kẻ mộng du, anh giật mình rồi vội vàng đuổi theo cậu. Mất hút. Từng đoạn ngách nhỏ không bóng người… Phố về chiều vang tiếng lá khô xào xạo trên mặt đường, mà tuyệt nhiên không một âm thanh của cậu.

Wu Fan nổi giận thật sự, anh bặm bặm môi. Sáng mai phân nhóm EXO-M còn có buổi trò chuyện trên radio… chưa nói đến việc đấy vội, nếu Yi Xing bỏ đi thế này mà bị làm sao thì anh nhất định sẽ truy tận mặt Jun Myeon mà giết.

Lu Han trấn an, đưa cho Wu Fan xem di động, Yi Xing vừa nhắn lại rằng đêm nay cậu sẽ về.

Đi đâu mới được, Wu Fan lầm bầm.

Chỉ có Jun Myeon từ khi về phòng là khóa trái cửa. Se Hun không cách nào khuyên bảo được hyung nó, đành cắp gối sang phòng của Lu Han. Cửa đóng im ỉm, Jun Myeon ngồi im lặng dưới sàn phòng nhìn chằm chằm vào tay của mình. Vết hoen mờ đỏ ?… Từ khi nào?… Vết máu của cậu…?

Tại sao…

Nhìn lịch treo tường, mùng bảy đã là ngày mai… Sáng sẽ có buổi thu radio của phân nhóm EXO-M, còn hai ngày tiếp theo EXO trống lịch. Anh nhìn lên túi giấy trên giường mình, lại nhìn vào điện thoại. Từng lời từng chữ Lu Han nói với anh như những mũi dao đâm xuyên qua tim chảy máu. Cậu những ngày qua nhìn Yi Xing như thế mà vẫn lặng im để em ấy tự quyết theo ý mình ? Dù Yi Xing có cứng đầu thì cũng phải buộc em ấy nói ra kia chứ ! Cậu không thể nào mạnh mẽ hơn sao?

Nhưng em không biết Yi Xing cần gì nhất… Lu Han hyung…

Sau bữa tối, chơi bài game chat chán chê…các thành viên lục tục về phòng mình nghỉ ngơi, chỉ có Jun Myeon ngồi trong phòng khách kiên nhẫn đợi.

Đèn đóm tối om, hai giờ đêm, Yi Xing trở về.

Không nhìn thấy anh, cậu chầm chậm bước qua, rồi ngồi phịch xuống ghế sopha trước mặt. Yi Xing đưa tay ôm trán một hồi, cuối cùng thở dài thả người xuống.

Đèn vẫn tắt, cả căn phòng lặng im… chỉ có tiếng thở của cậu là dần trở nên ổn định.

Jun Myeon vẫn im lặng ngồi nhìn Yi Xing ngủ trên sopha. Vì mệt mỏi mà đã không cả nhìn ra anh đang ngồi ngay trước mặt, cũng không buồn bật điện. Lẳng lặng đứng dậy vào phòng mình lấy chăn ra đắp cho cậu, anh tháo giày, đoạn sờ trán cậu không thấy nóng hực mới tạm yên tâm. Gương mặt khi ngủ của Yi Xing dưới ánh sáng mập mờ hắt qua ô cửa sổ ẩn hiện, đầu mày vẫn khẽ chau… đôi lúc giật mình vô thức. Jun Myeon đau lòng nhìn khóe môi cậu giần giật từng đợt, đưa tay lên muốn chạm vào nhưng rồi sợ cậu tỉnh giấc lại thôi…

“Anh xin lỗi…” Jun Myeon thì thầm thật khẽ, run rẩy cúi xuống hôn lên trán Yi Xing.

Trượt điện thoại, chuyến bay ngày mai lúc 6 giờ.

“Lay JPG, chúc mừng sinh nhật !” MC Lee hô to, cả căn phòng vỡ òa ra vì những tiếng la hét của fan, tiếng vỗ tay… khi Lay cúi xuống thổi nến trên chiếc bánh to gắn 23 cây nến mừng sinh nhật. EXO-M hát vang bài Happy Birthday tiếng Hàn rồi lại tiếng Trung, video phát những đoạn băng mà fan đã thu lại gửi riêng cho cậu.

“Cảm ơn mọi người. Tôi vô cùng hạnh phúc. Cảm ơn rất nhiều.” Cậu cười rạng rỡ để lộ đôi má lúm, cúi đầu thật thấp cám ơn fan, đoạn quay sang ôm từng người anh em.

“Còn đau không?” Lu Han thì thầm thật khẽ, chạm tay lên eo cậu.

“Em đỡ rồi.” Yi Xing gật đầu nhỏ giọng, cậu mỉm cười nhìn anh. “Dù sao…”

Nơi này là stage tràn ngập ánh đèn, cậu chỉ có thể vươn cao ngày một tỏa sáng nhiều hơn, không thể biểu lộ đau đớn ngã gục. Bởi đây là ước mơ, cuộc sống, tương lai của cậu. Nơi này cậu là Lay.

“Tôi là EXO Lay! Chân thành cảm ơn.” Mạnh mẽ cười và một lần nữa, Lay cúi thấp đầu trước hàng ngàn fan hâm mộ.

Những lúc thế này…

Đến quá trưa chương trình kết thúc, cả hội mệt nhoài, bám víu leo lên ô tô về túc xá của công ty. Zi Tao và Wu Fan vẫn còn hơi mà cãi nhau rằng tối nay ăn mừng cái gì đây. Lu Han nhìn ra ngoài suy nghĩ vu vơ, Yi Xing hỏi thì anh quay lại bảo đang nghĩ mua kẹo gì cho cậu. Min Seok và Jong Dae tựa vai nhau ngủ ngon lành. Thật là bụng đói mà vẫn ngủ ngon như vậy được?

…Cứ thế cho tới khi về túc xá. Kyung Soo ra cổng đón, không quên kéo Lu Han lại thì thầm vài câu. Vào đến nơi ChanBaek, Se Hun, Jong In túm tụm ra gào lên Yi Xing hyung Yi Xing hyung chúc mừng sinh nhật, tiện kéo tay cậu vào bàn ăn đã được Kyung Soo chuẩn bị sẵn. Zi Tao, Wu Fan không khách khí. Jong Dae cười cười, lôi Min Seok vào phòng có chút việc riêng… Nhìn qua nhìn lại chỉ thấy thiếu Jun Myeon.

Yi Xing nghĩ đến anh lòng không vui, nhưng những lúc thế này…

Những lúc thế này…

“Jun Myeon đâu rồi?” Cậu ngước nhìn Jong In đang bận khoe răng hỏi.

“Cái gì ạ ? À Jun Myeon hyung…” Thằng nhỏ ấp úng. “Hyung ấy từ sáng sớm đã đi.”

“Đi đâu ?” Có phải vì hôm qua cậu ấm ức bỏ đi không ngoảnh lại nhìn mà Jun Myeon thành ra giận. Từ lúc ấy đến giờ chưa gặp… “Jun Myeon không nói gì à ?”

“Cái đó em không biết.” Thằng bé thành thật trả lời.

Yi Xing có chút băn khoăn, cậu vào phòng mình, linh cảm không hay khiến cậu vội vã tìm di động. Năm cuộc gọi nhỡ từ gia đình, cậu vội vội vàng vàng nhấn nút gọi lại. Tim đập thình thịch…Những tiếng tút dài như đánh vào tâm trí cắt phựt đi cái gọi là kiên nhẫn. Chuyện như này chưa từng xảy ra.

“Cha ! Có chuyện gì sao ?” Đầu dây mới có tiếng ‘alo’, Yi Xing đã gắt gao hỏi dồn. “Bà sao rồi ?”

“Bà bị ngã… nhưng mà… Jun Myeon—” [bippppppp bipppppp]

“Bà ngã ? Còn Jun Myeon sao cơ ? Alo? Cha ơi ? Cha ơi ???” Hai tin liền nhau như sét đánh ngang tai, Zhang Yi Xing gào vào điện thoại. Chuyện gì thế?? Sao thế này?? Cậu run rẩy nhấn nút gọi lại cho cha mình… Đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng thông báo không thể liên lạc được làm mắt cậu muốn nhòe đi. Bà đang bệnh lại bị ngã sao? Bà ơi! Còn Jun Myeon… anh đang ở Trung Hoa ư? Anh bị làm sao?

Yi Xing thiếu điều sụp xuống đất.

Những ngón tay run rẩy, bấm phím bấm trượt, cậu liên tục gọi lại nhưng chỉ nhận được một thông báo duy nhất không liên lạc được. Giờ chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, cậu vội vội vàng vàng lục tung đống  đồ đạc tìm ví và visa. Nhét bức ảnh chụp bà cháu vào sâu trong áo, cầm lấy khung ảnh trên bàn đút vội vào balo, Yi Xing hộc tốc tông cửa chạy ra ngoài.

“Yi Xing! Đi đâu thế, Yi Xing??!” Min Seok giật mình gọi ầm lên khi thấy cậu balo tư trang chạy vụt ra ngoài cửa. Lu Han hấp tấp chạy vào phòng chung của mình và cậu, đồ đạc lộn xộn, ngăn tủ để giấy tờ tùy thân của Yi Xing đã trống trơn.

“Cậu ấy về Trung Hoa!” Anh giật điếng người, nhưng ngay lập tức dằn nhịp thở bình ổn lại. Từ từ đã, lúc này phải bình tĩnh… vừa rồi Kyung Soo đã nói, sáng sớm nay Jun Myeon cũng đáp đến Trường Sa… Vừa may hai ngày tới EXO trống lịch.

Nhưng Yi Xing, đi thế có ổn không?

Lu Han vội vã bấm số gọi cho anh quản lý.

Sân bay ồn ào đông đúc, người qua lại dày như đóng nêm, Zhang Yi Xing mua vé đáp thẳng đến Trường Sa, cầm balo hòa vào dòng người.

Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại. Bà bị ngã… nhưng còn… Jun Myeon…

Tại làm sao tại làm sao tại làm sao ?

Cậu ngồi trên máy bay nóng ruột muốn phát điên. Vặn vẹo hai tay, đầu nhức nhối còn tim dộng bình bình trong lồng ngực. Tưởng chừng muốn xông vào khoang lái gào vào mặt phi công lái gì mà chậm như thế ? Là máy bay trên trời đâu còn vật cản mà còn bay đến mấy tiếng sao? Zhang Yi Xing ôm đầu đau đớn chực gào lên.

Bà của cậu… người cậu yêu thương nhất trong gia đình. Bà vẫn ít khi đau yếu… nhưng cả tháng nay trở trời xương khớp đau nhức, cảm bệnh liên miên… Yi Xing hay tin từ gia đình lúc nào cũng đầy tràn âu lo, chốc chốc lại nhìn điện thoại, chờ tin ở nhà. Người già trời lạnh hay viêm phổi, càng đọc báo xem tivi Yi Xing càng lo lắng.

Lại còn ngã ? Yi Xing nghe được chữ ngã, lòng muốn quặn lại… Bà đã già ngã vậy chịu nổi không?… Phải làm sao?

Nhưng cuộc điện thoại của cha còn có cả hai chữ “Jun Myeon”. Ruột gan quặn thắt, đến khi nghe được tên anh cả trái tim cậu cũng như rớt xuống vực sâu nghìn dặm. Kim Jun Myeon Kim Jun Myeon! Tại sao còn cả anh? Anh xuất hiện ở đó? Tại sao giọng của cha nói đến bà rồi sang anh càng thập phần âu lo? Tóm lại là anh làm sao vậy?

Anh bị điên à? Nếu tôi vì công việc không thể về thăm nhà, tôi chỉ cần anh…

Không cần quà cáp, chẳng cần hoa… bánh sinh nhật thì đã thấm gì? Tôi trân trọng giây phút được ở bên các anh em trong gia đình EXO đặc biệt là người tôi yêu nhất. Jun Myeon anh có hiểu không anh có hiểu được không? Tôi không cần gì cả ? Những lúc thế này… không phải chỉ cần anh sao ?…

Vậy mà anh rời bỏ tôi? Về nhà tôi… cùng với bà làm tôi lo sợ muốn chết thôi…

Yi Xing chạy thẳng vào nhà, mẹ và bà đang ngồi ở phòng khách. Chỉ thấy hai người vừa nhặt rau vừa nói chuyện, cười nhẹ nhàng thần sắc tươi tỉnh không vẻ gì là vừa xảy ra chuyện. Cậu buông thõng tay đánh rơi balo xuống bậc thềm. Cụ bà tóc bạc giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ còn minh mẫn… Môi Yi Xing run run… Mẹ cậu cũng vì tiếng động mà ngước nhìn, ngạc nhiên mở bừng mắt.

“Xing! Con…” Mẹ bật dậy lao đến ôm lấy Yi Xing. “Con trai? Sao lại về đây? EXO đã sang bên này rồi sao? Sao không nói…”

“Mẹ… còn bà? Bà sao rồi?” Cậu gật đầu ôm mẹ rồi lập tức lao đến quỳ xuống bên cụ bà tóc bạc phơ đang cười hiền hậu nhìn cháu trai trở về. Bà vẫn ổn mà, không phải sao. Chạm lên khuôn mặt già nhăn nheo nhưng cười đầy hạnh phúc, cậu đưa tay nắn bóp vai và chân tay bà… Cuối cùng chịu không nổi bật khóc, nước mắt ứa ra tràn xuống má.

“Cha nói trong điện thoại bà bị ngã… con… con…” Cậu nghẹn họng, ôm lấy thân hình già nua phúc hậu mà dụi đầu vào lòng bà chảy nước mắt. Không quan tâm là cha nói thật hay nói dối, quan trọng chỉ là bà cậu vẫn ở đây, yên ổn an toàn. Bệnh của bà nghe mẹ ngồi bên cạnh bảo mấy ngày rồi dùng thuốc cũng đã đỡ nhiều. Người già trời trở lạnh thì hay đau khớp, con đừng quá lo…

Vuốt ngực thở phào… Bà không sao cả, chỉ là, còn Jun Myeon…

Jun Myeon, Jun Myeon ! Cậu hỏi dồn dập, mẹ, anh ấy làm sao? Vừa rồi cha nói trong điện thoại bà bị ngã rồi Jun Myeon sao đó… còn chưa kịp nói hết câu thì…

Jun Myeon tầm trưa là đến được đây, vào nhà chào hỏi gia đình. Mẹ cậu chầm chầm thuật lại. Quá đường đột, mẹ vội vàng vào bếp pha trà, cha ngồi tiếp chuyện. Có bà từ trên lầu đi xuống, bước trên cầu thang vô tình trượt chân.

Cha ngồi quay lưng vào bà không nhìn thấy mà chỉ Jun Myeon kịp phản ứng. Anh vội lao đến, đỡ lấy bà nhưng chính mình lại mất đà ngã đập lưng xuống sàn, phần vai va phải thùng kim loại đặt ở góc nhà nên chảy máu. Mẹ vừa kể vừa run người. Không có cậu ấy, bà mà ngã không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Nhà này mang ơn Jun Myeon, chẳng thế còn khiến cậu ta máu chảy đầm đìa, thấm ướt cả áo sơ mi trắng.

Hồi tưởng lại, bà bật ra một tiếng xuýt xoa.

Yi Xing lặng lẽ nghe, nắm tay vô thức siết chặt. Cậu hướng mắt nhìn mẹ và bà… đáy mắt vừa tội lỗi, vừa bối rối không biết phải thế nào.

Cụ bà tóc đã bạc phơ cười hiền hậu. “Biết con vì lo cho ta mà về tận đây… ta không sao, cậu trai kia được cha con đưa vào viện X, hãy đi đi.”

Cậu chỉ còn biết gật đầu, cúi chào bà mẹ rồi tức tốc bắt xe đến bệnh viện.

Jun Myeon thấy mình đang đi lạc. Vẫn ngõ nhỏ quanh co, vẫn con đường rải sỏi… anh cứ đi lòng vòng một hồi rồi lại quay về chỗ cũ. Yi Xing buông tay anh, cậu chạy trước, chạy vào tâm ngõ tối đen. Đèn đóm đột nhiên tắt phụt. Anh cất tiếng gọi, Yi Xing, Yi Xing à, em có nghe được tiếng anh không. Jun Myeon cứ thế chạy mãi, chạy cho tới khi hai chân mỏi nhừ, những bức tường xung quanh mờ đi rồi tan biến, chỉ để lại dáng cậu một mình đằng xa. Gương mặt trắng thất thần… cậu nhìn anh im lặng rồi quay người bỏ đi.

“Yi Xing!!”

[ bộp ]

Cậu nghiến răng cầm quyển tạp chí trên bàn, đập cho anh vài phát vào đầu.

Kim Jun Myeon cay xè mở mắt ra, chớp chớp vài lần cho quen ánh điện. Anh im lặng, nhìn đồ đạc màu trắng vây quanh của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng, vai trái quấn băng… và người ngồi trước mặt là Yi Xing.

Mơ ? … Jun Myeon gượng người ngồi dậy, lại bị cậu đẩy tay nằm phịch xuống giường.

“Đau quá…” Khẽ cau mày khi phần vai bị đụng, anh ngạc nhiên khi thấy cậu hoảng hốt chạy sang bên trái giường, lật chăn lên xem vết thương của anh có bị làm sao không.

“Xing…” Jun Myeon ngây người.

“Đồ điên.” Cậu lầm bầm, kéo chăn ra rồi chạm lên phần vai quấn băng trắng xóa. Ruột gan lại quặn lên nhộn nhạo trong người.

Cả hai cứ thế một đứng một nằm nhìn nhau, không ai nói gì… chìm đắm trong ánh mắt của đối phương. Yi Xing cuối cùng chịu không nổi quay đi, dọn chỗ ngồi quay lưng xuống mé giường. Cậu siết nắm tay lại, vừa muốn đánh anh một trận tơi bời lại vừa muốn đưa tay ôm lấy thân hình của kẻ điên khùng trước mặt…

“Xing… anh xin lỗi.” Jun Myeon dịu dàng.

Anh định xin lỗi cái quái gì ? Có ai nhảm như anh không ? Tự dưng mò đến nhà người ta ? Phải rồi… anh đã đỡ bà tôi… tôi mang ơn nhiều lắm. Nhưng mà… Vừa nghĩ vừa xót xa, cậu mím môi nhất quyết quay mặt đi không nhìn anh đang cố gắng dựng người ngồi dậy. Jun Myeon thở dài, chạm tay lên phần eo của cậu. Yi Xing giật mình gạt tay anh ra, nhưng Jun Myeon đã nhanh hơn nắm chặt lấy cổ tay.

“Bỏ ra…”

“Vết thương này không là gì cả.”

“…”

“Dù không phải anh, bất cứ ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm vậy thôi…” Jun Myeon thì thầm. “Hơn nữa đối với em bà vô cùng quan trọng.”

“…”

“Thời gian qua vì bà bệnh nên em lo lắng đến mất ăn mất ngủ… Trong thời gian tập luyện hông bị thương rất nặng em cũng không nói một lời. Lần trước cũng vì anh buộc em phải chạy nên vết bầm cũ chảy cả máu… Anh xin lỗi, vết thương này của anh…”

“Ít ra anh cũng phải nghĩ cho tôi !”

Cậu vùng đứng dậy, nhưng nắm tay Jun Myeon cứng chắc nhất quyết không buông. Yi Xing đỏ mặt tía tai, cậu quát ầm lên dù đang ở trong bệnh viện. “Anh đột nhiên biến mất rồi lại được tin xuất hiện ở Trung Hoa. Sang đến nơi chưa kịp thở phào vì bà tôi ổn thì lại được tin anh đổ máu vào bệnh viện ! Anh coi tôi là thằng ngốc đấy à ? Anh không biết như thế này sẽ có người vì anh mà đau lòng hay sao ?”

“Anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cho em…” Jun Myeon lặng lẽ nói.

Cậu đứng ngây ra, nhìn ánh mắt anh buồn rầu.

“Xing… mừng sinh nhật. Cảm ơn em vì đã được sinh ra trên cõi đời này. Chúc mừng sinh nhật một người là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là anh, anh đột nhiên nghĩ… phải đến cảm ơn cha mẹ của em đầu tiên.”

“…”

“Để một đứa trẻ ra đời người cha người mẹ đã nâng niu chăm sóc, mang nặng sinh nở khó khăn, rồi giáo dưỡng cho em. Vì sự xuất hiện của em trên cõi đời này là món quà vô giá mà anh có được, đã gặp và yêu em, anh chỉ muốn, đến nói lời cảm ơn… với đấng sinh thành.”

“…….Kim Jun Myeon chết tiệt.” Cậu nghẹn lời.

“Anh đã không thể làm gì…” Jun Myeon nhẹ nhàng cười rồi nói tiếp, nhìn tai cậu đang vì xấu hổ mà đỏ lên. “… để gánh bớt âu lo cho em những ngày qua. Thậm chí anh còn không biết em đã cảm thấy thế nào. Đến cuối cùng cũng không biết em cần gì mà từ chối anh, lảng tránh anh. Cứ muốn đến gần lại thấy em cố gắng đẩy càng xa hơn… anh không biết. Cảm giác vô cùng bất lực. Xing à, anh xin lỗi.”

…Không thể làm gì khi thấy em buồn… chỉ dám nhìn từ xa, em có hiểu không ?

“Im đi. Im đi.” Cậu gắt khẽ, cô gắng không nhìn vào cặp mắt nâu sánh màu cà phê điềm tĩnh dịu dàng. Chuyện nhỏ của cậu không thể để ảnh hưởng đến cả đội, cậu chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

Bị anh dùng sức kéo, Yi Xing đành nghe theo ngồi phịch xuống giường. Jun Myeon lại cười, từ lúc tỉnh dậy anh chỉ buồn bã nói rồi lại cười khe khẽ. Yi Xing không vui, anh thực lòng không biết phải làm sao… Dù có chuẩn bị hoa, sum họp mười hai thành viên cùng chúc mừng sinh nhật, mua sắm những món quà đắt tiền… vậy mà dường như hạnh phúc chẳng hề đơn giản ?

“Tôi chỉ cần anh, không phải sao?” Cậu thì thầm, cúi mặt xuống để không phải thấy ánh mắt anh vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. “Tôi đã xin được về đây thăm bà tôi mấy lần nhưng không được, quản lý chưa xếp lịch… Một năm nữa trôi qua bên những người anh em, điều tôi cần nhất chỉ là mọi người ở bên tôi, đặc biệt là anh. Điều tôi mong muốn nhất là chúng ta được ở bên nhau ngày đó, không cãi vã, không buồn bực… Tôi vẫn nghĩ anh có thể xoa dịu nỗi nhớ nhà…”

“Anh…” Jun Myeon vô cùng bối rối. “Anh, điều đó…” Lắp bắp không nói được thành câu.

“Thế mà anh phải loăng quăng lo sợ nghĩ đến những việc đâu đâu ?” Chẳng lẽ lại quát lên vào mặt người đang bệnh lần nữa ? “Anh có im đi không?” Cậu nạt, dư dứ nắm đấm trên mũi người con trai đang vừa nhăn mày vừa cười ngây ngốc. Những lúc thế này…  bên anh… “Tôi bỏ anh đi chiều hôm ấy, hôm sau là anh lập tức ‘trả thù’ tôi sang tận bên này có phải không ? Chưa đủ đô, còn vào viện cho hoành tráng để khiến tôi đau lòng ?”

“Xing! Không phải mà, anh—“ Jun Myeon nghẹn lại.

Cậu đè anh xuống, nhắm mắt hôn lên môi anh. Bao nhiêu lo lắng ứ đầy, uất ức, đớn đau về trái tim và thể xác, cậu chất chồng chất chồng truyền đến nụ hôn này. Đặt tay lên ngực, tay kia vòng ra sau đầu nhấn nụ hôn vào thật sâu… chầm chậm… Yi Xing cắn mạnh lên môi dưới của Jun Myeon đến bật máu. Anh vẫn chiều cậu không bật ra một tiếng kêu, nằm im lặng đáp lại để cậu được thoải mái.

Cuối cùng thì, vẫn là Yi Xing lấy khăn tay ra thấm vệt máu trên môi anh. Cậu vừa tức vừa xấu hổ kéo vạt áo, anh ra vẻ nằm im để rồi như thế đấy à ? Yi Xing cau có đánh mạnh vào mu bàn tay Jun Myeon.

“Ối đau! ~”

“Nữa đi ? Tỉnh rồi thì ngồi im vờ vịt như ngoan hiền để tôi bảo cha làm thủ tục cho anh xuất viện !” Vết thương của Jun Myeon chỉ cần băng bó và tránh hoạt động mạnh trong một thời gian là ổn. Ngoài phần vai bị mảnh kim loại cắt cho chảy máu, vùng lưng đập xuống sàn may mắn không bị làm sao.

“Yi Xing.” Anh cất tiếng gọi, cậu đang mở cửa ra ngoài quay đầu lại. “Cái gì ?”

“…”

“Muốn nói gì thì—”

“Mừng sinh nhật.”

“…”

“Anh luôn, rất, yêu em.” Kim Jun Myeon mỉm cười, rồi quay đi, nhắm mắt lại.

Tối hôm ấy Yi Xing ngủ với bà, gần gũi hơi ấm đã xa cách quá lâu, anh nằm một mình trong phòng dành cho khách. Đã nói với cha mẹ cậu rằng sáng sớm mai sẽ lại đáp máy bay về Hàn Quốc, vì EXO chỉ được nghỉ có hai ngày mà thôi.

Ông bà Zhang đối đãi với anh vô cùng ấm áp thân thiện, anh còn được bà Yi Xing xoa đầu, làm cậu đứng bên cạnh hậm hực nhìn, bà thiên vị anh nha. Jun Myeon nhớ lại bản mặt cau có giận dỗi như muốn đấm anh mà bật cười, lại nhớ đến đứa bé má hồng cười ngây ngô với hai má lúm đồng tiền trong bức ảnh ngày xưa, buột miệng ra, “chẳng thay đổi gì hết.”

Có tiếng cộc cộc gõ cửa, anh đứng dậy định ra mở, thì chỉ nhìn thấy một tờ giấy gấp gọn đút qua khe hẹp dưới sàn, rồi ngay sau đó là tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy đi.

[ Myeonie đồ điên… :”) … Cảm ơn… và ngủ ngon… ]

..

.

[tạm end]

Nhưng đừng ai quên chuyện của mười tên còn lại ở Hàn !

Anh quản lý đùng đùng nổi giận, chỉ tay năm ngón, quát thét om tỏi cả khu kí túc, làm Jong In, Se Hun vội vã đưa tay bịt miệng, lũ còn lại van van xin xin, anh à hai người đó ngày mai sẽ lại về thôi !

“Nếu chuyến đi có bị làm sao hoặc sang đó có bị làm sao thì anh đây sẽ bị cắt đầu cắt đầu cắt đầu !!!!!!!!!” Quản lý Kim gào lên điên loạn, đoạn lướt ánh nhìn tàn khốc vào mười thần tượng trên stage hóa sói sáng ngời đẹp trai mà trước mặt anh co ro lụm cụm như mười con cún. “Cắt cắt cắt !!! Giao nộp ví trong vòng một tháng !!!”

“KHÔNGGGGGGGG!!!!!”

Tịch thu ví xong xuôi, Kim đại hiệp đẹp trai cười thỏa mãn quay lưng ra khỏi phòng, không quên ném lại một câu “mai hai đứa nó về thì đến gặp ngay tôi.” và còn “không được để cho ai trong công ty biết.”

“Tạm cho qua, dù sao thì cứ bảo Jun Myeon hyung quẹt thẻ cho tụi mình.” Trong giờ phút miếng ăn bị cắt cụt cuối cùng vẫn còn một tên minh mẫn, Kim Jong Dae nói thản nhiên. “Ngoài ra còn phí tổn thất tinh thần, tiền công chúng ta đã xin xỏ cho ảnh, tiền đề bù đống trang trí sinh nhật mới mua còn chưa kịp dùng.”

Cả mười người nhìn thùng các-tông hoa lá đựng xốp màu, dây kim tuyến thở dài ra. Jun Myeon hyung. Chuẩn bị kỹ lưỡng vào đi. Rốt cuộc bỏ lại bọn tôi để anh đi du lịch với người yêu nhân ngày sinh nhật ?

Lu Han bảo, “mong mọi chuyện sẽ êm đẹp.”

“Rồi sẽ êm đẹp. Kim Jun Myeon cơ mà, có phải là hyung đâu ?” Se Hun liếc qua, chỉ hai người trong phòng nhìn ra được thâm ý.

“…”

“…”

“Đi ngủ nào.” Quyết định để lại tàn dư cho cặp kia dọn dẹp, Min Seok phủi cả đám về phòng, đi được một đoạn anh quay lại lật úp cái thùng lên để đồ đạc trang trí các thứ đổ lung tung.

“Mai dọn dẹp vui vẻ, ngủ ngon Myeon, Xing.” Anh cười khẽ, nối bước Jong Dae vào phòng.

Ngày 07 tháng 10, chúc mừng sinh nhật !

.

.

.

~[ end ]~

BGG, 030913

Mừng sinh nhật một người quan trọng nữa ^^

=============/.

Có lần tôi đọc được fanacc của một Etic. Chị ấy nói khi ở sân bay, Tao hay bày trò, Kris bước đi bản mặt lạnh lùng,… chỉ có Lay là luôn mỉm cười.

Cả trên stage, cả ở sân bay lẫn những khi xuất hiện trước đám đông, Yi Xing cậu ấy vẫn giữ một nụ cười trên môi như thế. Gương mặt ngơ ngác, ánh mắt dịu dàng. Vậy là tôi bắt đầu nghĩ về những điều ẩn sau nụ cười mà mọi người vẫn ngắm của Yi Xing.

Yi Xing cậu ấy cũng là người bình thường mà thôi. Trên stage là Lay, trước mặt fan cũng là Lay, nhưng khi về nhà, về với những người thân yêu, khi không còn ngẩng đầu dưới ánh đèn rạng ngời của sân khấu, cậu là Yi Xing, là Zhang Yi Xing với những nỗi niềm chôn giấu. Con người ta hỉ nộ ai lạc, người thì tất cả phô bày, kẻ lại giấu kín nỗi lòng tâm tư. Cũng biết đau biết buồn biết giận, nhưng chỉ để lộ chữ “lạc” cho người đời nhìn mờ mịt. Điều đấy không phải là giả tạo, chỉ là sự kìm chế của cảm xúc, để có thể làm như mạnh mẽ hơn lên.

Vậy nên, Những lúc thế này…

Những lúc thế này là như thế nào ? Là những lúc trái tim cảm thấy đau, thấy trống trải cô đơn. Trái tim vì lo lắng cho người quan trọng ở quê đang bệnh mà quặn thắt. Cũng là lúc vì áp lực tập luyện, những chấn thương phủ lên. Cũng là lúc ngỏ ý muốn được về quê thăm gia đình mà bị ngăn cấm, cay đắng khi vấn đề nhạy cảm fan đả động đến trên show sẽ bị edit và cắt phụt. …Chất chồng những lo nghĩ tâm tư rối như tơ vò mà miệng vẫn luôn nở nụ cười. Nụ cười càng nhìn càng thấy đắng. Những lúc như thế… Trong thâm tâm Yi Xing hay lặp đi lặp lại câu “những lúc thế này”, là cậu đang mong đợi, dù xa gia đình nhưng bên cậu vẫn còn đủ đầy yêu thương, những người anh em, và quan trọng là Anh.

Kim Jun Myeon. Tôi ship Kim Jun Myeon với Zhang Yi Xing không có lý do.

Tôi chỉ thích nhìn thấy hai người đứng ở cạnh nhau, Jun Myeon dịu dàng cười đặt tay lên vai Yi Xing như che chở, yêu thương nhìn cậu. So với những thành viên khác của EXO, điều kiện của Jun Myeon khá hơn rất nhiều ? Nhưng đấy không phải điều quan trọng. Bản thân tình cảm không mua được bằng tiền. Dù một bên hay hoạt động ở Hàn, một bên ở Trung nhưng mỗi khi hợp lại, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi tôi cũng cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cậu ấy. Jun Myeon giống như bà cô hay lo lắng cho các thành viên khác. Anh quan tâm chăm sóc dịu dàng ân cần nhường nhịn. Thiết nghĩ, bên cạnh cậu ấy cần một người như anh. Đủ chu toàn để mang đồ cậu để quên, đủ chin chắn bù đắp cho cậu những phút giây ngơ ngác. Bà cô thì sao ? Quan trọng không thế ? Chính vì “bà cô” nên anh dù vụng về trong tình cảm nhưng thật sự hết sức chu toàn, là con người đĩnh đạc đúng mực, có trước có sau.

Có người bảo, couple SuLay mờ mờ nhạt nhạt không có mấy moment. Ừ thì hai giai không thường skinship, cũng không có nhiều thời gian ở gần gũi nhau……… Nhưng chính vì thế tôi mới cảm nhận được sự chân thật. Bởi không phải tình cảm nào cũng dễ dàng phô ra cho thiên hạ! Nhất là những kẻ khờ thích giấu tâm tư trong lòng.

-Haku.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Chia Sẻ Về Quá Trình Mang Thai Tại Nhật

Thử thai

Để xác định có thai hay không bạn cần mua que thử thai (妊娠検査薬 – ninshinkensayaku) ngoài hiệu thuốc (drug store), có rất nhiều hãng để bạn lựa chọn tùy vào giá cả và sở thích của bạn, còn về cách dùng thì không có gì khác biệt. Tính chính xác của que thử thai cũng phụ thuộc vào thời điểm thử nước tiểu, tốt nhất là vào buổi sáng sau khi vừa ngủ dậy.

Còn với mình thì vừa kịp đến thời gian khám sức khỏe định kỳ nên mình đi khám luôn. Kết quả là mang thai chính xác 100%. Tuy nhiên, lúc đó thai nhi vẫn chưa vào tử cung nên bác sĩ hẹn 2 tuần sau quay lại kiểm tra.

Khám thai lần đầu

Nếu như bạn thử thai tại nhà mà que báo 2 vạch thì bạn phải tới phòng khám để kiểm tra. Sản phụ khoa tiếng Nhật là 産婦人科 (sanfujinka), bạn nên tìm phòng khám/bệnh viện nào gần nhà và được đánh giá tốt một chút thì sau này quá trình đi khám sẽ dễ dàng hơn. Thường sẽ khám vào tuần thai thứ 5 để biết được thai nhi đã di chuyển vào tử cung hay chưa.

Sẽ có khá nhiều câu hỏi mà bạn phải điền vào tờ phiếu khám lần đầu (初診問診票 – shoshin monshinhyo), mình đã phải tra từ điển rất nhiều kết hợp với hỏi nhân viên phòng khám mãi mới điền xong đấy. Hiện nay, khá nhiều phòng khám đã áp dụng đặt lịch online, điền phiếu khám online. Nếu bạn biết tra trước và đặt lịch trước thì bạn sẽ tiết kiệm được thời gian chờ đợi. Hơn nữa, khi tra trước như vậy, vốn từ vựng của bạn cũng tự nhiên được nạp thêm, khi trao đổi với bác sĩ cũng dễ dàng hơn.

Thủ tục hành chính cần làm khi mang thai

Bạn mang giấy tờ tùy thân và Giấy thông báo mang thai của phòng khám tới kuyakusho/shiyakusho (cơ sở hành chính). Tại đây họ sẽ hướng dẫn bạn điền thông tin cần thiết.

Bạn sẽ được phát những giấy tờ như sau:

Sổ tay sức khỏe của mẹ và con (母子健康手帳 – boshi kenko techo) hay gọi tắt là Sổ tay mẹ con

Sổ hỗ trợ chi phí khám thai gồm 14 phiếu tương đương 14 lần khám. Tiếng Nhật sổ này là 妊産婦健康診査費用補助券 (ninshinpu kenko shinsa hiyo hojoken). Vì khám thai không được bảo hiểm nên Bộ Phúc lợi, Y tế và Lao Động đã đưa ra chính sách hỗ trợ này. Tùy vào nội dung mỗi lần khám mà nhân viên phòng khám sẽ dùng phiếu sao cho phù hợp.

Mẫu sổ ở thành phố Kawasaki

Sổ tay mẹ con và Sổ hỗ trợ chi phí khám thai có 1 mã số khớp nhau và được thống nhất trên toàn quốc nên dù bạn có chuyển nhà sang thành phố khác thì vẫn có thể dùng được Sổ tay mẹ con. Tuy nhiên, do chính sách hỗ trợ chi phí khám thai của mỗi thành phố sẽ không giống nhau nên khi ấy bạn cần ra văn phòng hành chính quận để làm thủ tục đổi Sổ hỗ trợ phí khám thai. Theo mình, đây là 2 quyển sổ quan trọng bất ly thân trong quá trình thai kì. Sổ tay mẹ con sẽ ghi lại toàn bộ thông tin về sức khỏe của mẹ và sau này, khi em bé ra đời cũng vẫn dùng để lưu lại thông tin của em bé mỗi khi đi khám, đi tiêm phòng…

Lịch khám và nội dung khám

Đây là lịch khám cơ bản để bạn tham khảo, còn tùy tình hình cụ thể của mỗi người khám bác sĩ sẽ có dặn dò riêng.

Nội dung khám

– Thăm khám sức khỏe mẹ

– Kiểm tra chung: đo chiều dài tử cung, vòng bụng, huyết áp, cân nặng, tình trạng phù nề, xét nghiệm nước tiểu (đường – đạm)

– Siêu âm kiểm tra tình trạng phát triển của thai nhi, đo nhịp tim thai nhi

– Trao đổi, tư vấn về dinh dưỡng/cách sinh hoạt thường ngày/nghén/nguy cơ thiếu máu/nguy cơ sinh non… hay chế độ phúc lợi phù hợp

Nội dung xét nghiệm

– Xét nghiệm máu (01 lần vào lần đầu tiên): nhóm máu, Rh+/Rh-, công thức máu, đường máu, viêm gan B/C, HIV, giang mai, xét nghiệm kháng thể virus rubella)

– Xét nghiệm ung thư cổ tử cung (01 lần vào lần đầu tiên)

– Xét nghiệm máu (01 lần trong kỳ): công thức máu, đường máu

– Xét nghiệm vi khuẩn Streptococcus nhóm B

– Xét nghiệm máu: công thức máu (01 lần trong kỳ)

– Xét nghiệm máu (01 lần trước tuần 30): Xét nghiệm kháng thể virus HTLV-1 (Siêu vi trùng bạch cầu T loại 1 ở người)

– Chlamydia (01 lần trước tuần 30)

Sinh em bé

Gần đến kì sinh, vào khoảng tuần 33 – 34, bác sĩ sẽ dựa trên tình trạng sức khỏe mẹ và ngôi thai để đưa ra lời khuyên nên sinh thường hay mổ. Tuy mình đã đề đạt nguyện vọng sinh thường ngay từ đầu nhưng do ngôi thai không thuận, chờ 2 tuần thai nhi vẫn không chịu quay đầu nên bác sĩ buộc phải chỉ định mổ.

Với sinh thường, các bạn phải nắm chắc các dấu hiệu chuyển dạ để chủ động nhập viện:

Kinh nghiệm tham gia lớp học tiền sản

Mình đã tham gia 2 lớp học tiền sản, phí cũng không cao chỉ khoảng 1.000 yên/người. Phải đăng ký khá sớm để đảm bảo chất lượng nên họ giới hạn số lượng học viên. Mình đã bị lỡ mất 2 lần và phải đăng ký tới lần thứ 3 mới được.

Ở đây, mình được biết thêm rất nhiều thông tin như thế nào là sinh non? Như nào là tiền sản giật? Quá trình từ khi chuyển dạ đến khi sinh như thế nào?

Rồi chúng mình còn được luyện tập tắm, mặc quần áo cho em bé. Mặc dù là thực hành với búp bê thôi, nhưng lần đầu tiên cũng lóng ngóng lắm các bạn ạ ^^

Ngoài ra, người nam trong khóa học còn được tham gia hoạt động trải nghiệm cảm giác mang bầu bằng cách mặc chiếc áo với thiết kế đặc biệt. Hầu như ai cũng phải thốt lên rằng: “Hừm, nặng thật đấy! Đi lại cũng không phải dễ dàng gì, đặc biệt là lên/xuống cầu thang”. Thế mới biết các mẹ mang thai vất vả như thế nào chứ!!!

* Bài viết thuộc bản quyền của LOCOBEE. Vui lòng không sao chép hoặc sử dụng khi chưa có sự đồng ý chính thức của LOCOBEE.

Bạn đang đọc nội dung bài viết Nhận Trợ Cấp Sinh Con Của Nhật Bản Khi Sinh Tại Nhật &Amp; Tại Việt Nam trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!