Đề Xuất 3/2023 # Lãnh Cung Part 1 # Top 5 Like | Tobsill.com

Đề Xuất 3/2023 # Lãnh Cung Part 1 # Top 5 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Lãnh Cung Part 1 mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

LÃNH CUNG

Title: Lãnh cung.

Author: Inu hay Rie đều là ta tất.

Paring: YunJae

Rating: PG 15

Warning:

Những điều trong fic này không đúng với sự thật.

Category: hỗn hợp

Length: 0neshot

Sumary: Lãnh cung – nơi thâm sâu đen tối nhất của Hoàng cung nhưng có mấy ai ngờ được ở trong Lãnh cung đó đã diễn ra một mối tình sâu nặng khắc cốt ghi tâm.

Note: Không đem fic đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của Inu hoặc Miyu.

.

.

.

Part 1:

Câu chuyện của chúng ta được diễn ra vào triều đại Chosun thứ 18 – triều đại giàu mạnh nhất trong lịch sử Hàn Quốc. Dưới sự cai trị của Jung Đế Jung Yunho, vị hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Dù mới 22 tuổi nhưng Jung Yunho là vị vua anh minh, trí dũng song toàn, mưu lược nhất lúc bấy giờ khiến cho mọi người ai ai cũng kính nể, các nước lân bang có ý định nhòm ngó xâm lược cũng phải e dè vị vua này.

Lên ngôi vua lúc mới 15 tuổi nhưng Jung Đế Jung Yunho đã dẹp sạch bọn phản loạn trong nước chỉ trong vòng hai tháng. Đánh đuổi quân xâm lược với những chiến thuật, mưu lược không ai sánh kịp. Nói chung Vương triều Chosun dưới sự cai trị của Jung Đế là một thời kì thái bình. Bách tính được ấm no không bao giờ phải chịu đói khổ, quan lại quý tộc phải ra sức làm việc nếu không sẽ bị cắt giảm bổng lộc và nhiều những việc làm khác khiến cho bách tính ai cũng tung hô Jung Đế là một vị Thánh sống của đất nước.

.

.

Hoàng cung

“Hoàng Thượng, mùa lũ đã kéo về ở các vùng đồng bằng Gangwon-do. Mọi năm dù đã dự liệu trước nhưng vẫn xảy ra sạt lỡ đê điều khiến cho mùa màng bị phá hoại, bách tính ở những khu vực đó gặp nhiều đói khổ. Cúi xin Hoàng Thượng xem xét.”

Nghe bẩm báo của Hộ bộ thượng thư khiến cho Jung Đế nhíu mày. Jung Đế Jung Yunho dù tuổi còn trẻ nhưng trên người luôn có một bá khí cao ngạo của một bậc Đế Vương khiến cho ai ai nhìn vào cũng không khỏi không run sợ. Chỉ một cái nhíu mày của Jung Đế thôi cũng khiến cho các vị quan lại đang ngồi thượng triều không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Hiện ai đang là quan nhai ở Gangwon-do?” – giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đại điện – “Cắt chức kẻ đó ngay lập tức cho Trẫm. Hộ bộ thượng thư lập tức điều động người khác có năng lực hơn xuống đó thay thế. Đồng thời nhanh chóng xây dựng lại đê điều, đem lương thực xuống hỗ trợ cho bách tính trong mùa lũ.”

“Thần tuân chỉ.”

“Các khanh còn việc gì muốn bẩm báo còn không thì bãi triều.” – Jung Đế lạnh lùng lên tiếng.

“Thưa Hoàng Thượng, người nay cũng đã lên ngôi vua được bảy năm nhưng ngôi vị Hoàng Hậu vẫn còn để trống, người nối dõi cũng chưa có. Xin Hoàng Thượng hãy nhanh chống lập Hậu.” – Tả tướng suốt buổi thượng triều chỉ im lặng bây giờ đột ngột lên tiếng.

“XIN HOÀNG THƯỢNG NHANH CHỐNG LẬP HẬU!” – các đại thần khác cùng nhau lên tiếng.

Nghe đến vấn đề này Jung Yunho cảm thấy thật phiền phức. Không phải hắn không biết việc lập Hậu và có con nối dõi quan trọng thế nào nhưng hắn không muốn lựa chọn một cách tùy tiện. Hậu cung của hắn không phải không có người, có rất nhiều là khác và những người đó toàn là những mỹ nhân trong đất nước. Thế nhưng chẳng có nữ nhân nào trong số đó có thể khiến cho hắn động tâm.

“Trẫm sẽ suy nghĩ đến việc này. Bãi triều.”

.

.

.

.

.

Sau giờ thượng triều Jung Yunho đi dạo trong Ngự hoa viên. Jung Yunho hắn là một con người cầu toàn vì thế hắn muốn Hoàng Hậu của hắn cũng là một người thật xuất sắc. Hoàng hậu của hắn phải là người chia sẽ gánh nặng trong việc cai trị đất nước với hắn. Hoàng hậu của hắn cũng là một người thông minh mưu lược. Thế nhưng dù trong Hậu cung mấy trăm nữ nhân lẫn nam nhân nhưng hắn vẫn không thể kiếm được lấy một người vừa mắt. Thỉnh thoảng hắn cũng qua đêm với một vài phi tần rồi cũng tùy tiện sắc phong cho các phi tần ấy lên làm Quý phi nhưng muốn được lên ngôi Hoàng Hậu thì còn lâu. Có điều số phi tần hắn qua đêm vô cùng ít ỏi chỉ có vài ba người.

Hậu cung tranh đấu đáng sợ thế nào không phải hắn không biết. Những nữ nhân trong Hậu cung này đằng sau gương mặt hiền lành dịu dàng thì trong bụng toàn là những âm mưu toan tính độc ác. Bọn họ sẵn sàng giết người chỉ để được sủng ái. Mẫu hậu của hắn cũng vì những âm mưu nơi Hậu cung này mà qua đời.

“Yunnie, sau này khi làm Hoàng Thượng con tuyệt đối phải nhớ lấy những điều này. Hậu cung không được có quá nhiều người, con cái nối dõi cũng vậy. Có quá nhiều người sẽ chỉ dẫn đến tranh giành quyền lực mà thôi. Nếu sau này con có yêu ai đó thì con nhất định phải bảo vệ người đó cho đến cùng.”

Đó là những lời cuối cùng mà Mẫu hậu để lại cho hắn vì thế khi nhìn những nữ nhân chỉ biết tranh giành quyền lực trong Hậu cung này hắn không khỏi cảm thấy chán ghét. Những nữ nhân tầm thường thế này thì làm sao hắn có thể đưa lên làm Hoàng Hậu – mẫu nghi thiên hạ. Nghĩ vậy thôi làm hắn khẽ thở dài.

“Mẫu hậu, đến khi còn Hoàng nhi mới tìm được Hoàng hậu của mình đây?”

.                          

.

~Ting tang tính tang~

Tiếng đàn êm dịu đánh thức hắn dậy khỏi những suy nghĩ trong đầu. Nhìn quanh hắn đã rời khỏi Ngự hoa viên từ bao giờ và đi đến một nơi lạ trong cung. Trong lúc suy nghĩ hắn đã đi đến đâu đây?

~Tang tính tình tang~

Tiếng đàn lại vang lên một lần nữa. Là ai mà có thể đánh lên một khúc đàn hay như thế!? Hắn đã nghe rất nhiều danh tài đánh đàn nhưng chưa bao giờ nghe được một khúc nhạc hay đến vậy. Khúc nhạc êm dịu sâu lắng như đang bộc lộ một khao khát nào đó khiến cho hắn bị thu hút. Bước chân vô thức bước đến nơi phát ra tiếng đàn cho đến khi tiếng đàn kết thúc thì hắn đã đứng trước một cánh cổng cũ kĩ khắc hai chữ: “Lãnh cung”.

Khu điện cũ kĩ này là Lãnh cung sao? Jung Yunho dù sống ở Hoàng cung từ bé nhưng cũng chưa bao giờ đến nơi đây, đây là nơi sâu nhất của Hoàng cung. Lãnh cung là nơi giam giữ các phi tần bị thất sủng hoặc phạm tội. Nhưng từ nhiều năm trước nơi này đã không còn ai sống nữa. Hắn từ xưa đến nay rất ít khi quan tâm đến những việc diễn ra ở Hậu cung nên cũng không mấy hiểu biết.

“Tiếng đàn vừa rồi phát ra ở đây à?”

Khẽ tiến lên dùng thanh kiếm luôn đeo bên hông chém nát ổ khóa cổng, Jung Yunho dợm bước vào bên trong. Đi chưa được một bước tên thái giám đi bên cạnh lên tiếng.

“Hoàng Thượng, nơi Lãnh cung dơ bẩn này bậc Cửu ngũ chí tôn như Người không nên vào đâu ạ.”

Lập tức một ánh mắt lạnh băng đáng sợ nhìn vào tên thái giám khiến tên thái giám không khỏi cảm thấy rét lạnh dù đang giữa mùa hè.

“Trẫm đi đến đâu không đến lượt ngươi quản.” – Jung Yunho gằng giọng nói. Âm thanh như phát ra từ địa ngục khiến tên thái giảm đứng không vững lập tức quỳ xuống dập đầu xuống đất.

“Nô tài to gan. Xin Hoàng Thượng tha tội.” – tên thái giám vội vàng khúm núm chạy lên mở hai cánh cổng nặng nề ra.

Khẽ hừ một tiếng Jung Yunho lại bước vào bên trong Lãnh cung và hắn ngay lập tức kinh ngạc trước những gì hắn đang nhìn thấy. Gương mặt lúc nào cũng có một sắc thái biểu cảm duy nhất của hắn lần đầu tiên lộ ra vẽ kinh ngạc.

Lãnh cung mà hắn đang đứng không hề giống như những gì hắn đã tưởng tượng. Nào là cảnh hoang tàn dơ bẩn, nào là vang vọng tiếng khóc than ai oán. Tất cả nhựng điều đó đều không hề có. Nơi này tràn ngập các loại hoa, dù không phải là các loại hoa quý tuyệt đẹp được trồng trong Ngự hoa viên mà toàn là hoa dại nhưng lại không hề kém Ngự hoa viên là bao. Các bông hoa dại đều nở rộ tỏa ra một hương thơm ngào ngạt dễ chịu trong không gian. Các hồ nước trong đây đều trong vắt và có vài con cá chép nhỏ bơi lội trong đó. Các con đường đều được quét dọn sạch sẽ khiến cho mọi người lầm tưởng nơi này không phải Lãnh cung mà là cung của một phi tần nào đó.

“Không phải nơi này không có ai ở sao?” – mấy tên thái giám và cung nữ thốt lên kinh ngạc.

Jung Yunho lại bước tiếp tiến sâu hơn vào trong Chính điện của Lãnh cung. Nơi này dù hơi cũ kỉ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ chứng tỏ chắc chắn nơi đây có người sinh sống.

BỊCH BỊCH!

Bằng đôi tai của một người luyện võ lâu năm, Jung Yunho liền nhận ra có tiếng bước chân ở phía sau Chính điện. Nhanh chân bước đến nơi đó hắn mỉm một nụ cười lạnh lẽo. Người sinh sống ở Lãnh cung này làm cho hắn cảm thấy vô cùng tò mò và thú vị.

Ở phía sau Chính điện trước nay là một khu đất trống nhưng bây giờ đã trở thành một thửa ruộng trồng các loại rau. Ở đó có một dáng người đang cậm cụi bón phân cho cây, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó. Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại nhìn và Jung Đế Jung Yunho lại kinh ngạc một lần nữa. Người này đích thị là nam nhân nhưng trên thế gian này có một nam nhân đẹp đến thế sao? Nét đẹp của người này là sự kết hợp hoàn hảo của nữ nhân và nam nhân. Đẹp nhưng không hề yếu đuối như nữ nhi mà mang hơi hướng mạnh mẽ của các đấng nam nhi làm cho ai vừa nhìn vào cũng bị thu hút ngay lập tức. Mái tóc đen dài của cậu được búi lên gọn gàng. Trang phục trên người dù rách nát nhưng vẫn tôn lên được dáng người thanh mảnh cùng làn da trắng hồng. Nhất là đôi mắt, một đôi mắt đen trong veo như nước, vô cùng hút hồn.

Thấy có người lạ vào trong “Lãnh cung của mình” cậu thoáng sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẽ bất cần ung dung tự tại của mình lờ đi đám người lạ mặt kia tiếp tục đi bón phân. Jung Đế Jung Yunho trong lòng thầm đánh giá con người thú vị trước mặt hắn kia. Người đẹp như cậu mà lại bị nhốt trong Lãnh cung này không phải rất kì quặc sao?

Mấy tên thái giám và nô tì thấy thái độ của cậu không khỏi lạnh sống lưng. Trước giờ chưa có người nào dám tỏ thái độ như vậy với Jung Đế mà còn sống trên đời này cả. Thế mà cái tên tiện nhân kia lại không biết trời cao đất dày mà dám tỏ thái độ khi quân phạm thượng như vậy, không phải là muốn bị xử trảm sao?

“Tiện nhân to gan, thấy Đương kim Hoàng Thượng còn không mau quỳ xuống.” – một tên thái giám quát.

Cậu quay lại nhìn tên thái giám vừa lên tiếng kia chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn làm tên thái giám bất giác lùi lại phía sau. Liếc qua tên đang mặc Hoàng bào mà đang được xưng tụng là “Hoàng Thượng” kia một các xem thường.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” – cậu cúi người nói lý nhí trong miệng – “Như vậy đã được hay chưa?”

Dứt lời cậu lại tiếp tục làm công việc của mình, bộ là Hoàng Thượng thì ngon lắm sao, Kim Jaejoong cậu đây mặc kệ hắn là ai nhưng trong đây là Lãnh cung của cậu không đến lượt người khác lên tiếng quát mắng cậu đâu.

Tên thái giám thấy thế càng thêm tức giận, chạy tới tính đánh cậu nhưng chưa kịp chạm vào một cọng tóc của cậu đã bị phát hiện. Lách người qua một bên cậu cầm lấy cái gáo dội cho một gáo phân bón lên người tên thái giám kia.

“Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám đụng đến người ta.” – cậu tức giận quay sang mắng tên thái giám làm hắn sợ xanh mặt. Dù sao hắn cũng là thái giám của Hoàng Thượng, cũng là người có địa vị trong Hoàng cung là lại bị một tên tiện nhân này tạt phân bón lên người, còn bị chửi mắng vô cùng thậm tệ.

Jung Yunho nảy giờ chứng kiến những cảnh tượng này càng cảm thấy người kia thật thú vị. Xưa nay chưa có ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn, nói chuyện với hắn với thái độ láo sượt kia mà còn sống cả. Đằng này cậu lại còn dám mắng chửi thái giám của hắn ngay trước mặt hắn có phải đầu óc cậu có vấn đề hay không?

“Lui xuống.” – ra lệnh cho tên thái giám kia lui xuống, Jung Yunho bước lại gần cậu thanh niên kia.

“Ngươi là ai? Tại sao lại sống trong Lãnh cung này?” – hắn trầm giọng hỏi.

Nghe cậu đáp như thế những tùy tùng đi theo hầu Hoàng Thượng không khỏi một phen kinh hãi. Tên tiện nhân kia dám đáp như thế với Hoàng Thượng sao? Xem ra tên tiện nhân kia khó mà thoát khỏi nạn này. Trái lại với suy nghĩ Hoàng Thượng sẽ tức giận chém chết tên tiện nhân kia của bọn tùy tùng, Jung Yunho chỉ nở một nụ cười gian ác. Lạy trời đất, lần đầu tiên bọn họ thấy Jung Đế cười, mà đằng này lại cười vì một tên tiện nhân xem trời bằng vung nữa chứ. Thà có mưa máu còn dễ tin hơn.

“Thú vị thật. Xưa nay chưa có ai dám trả lời như thế với ta mà không rơi đầu đâu.” – Jung Yunho khẽ sờ lên má cậu.

“A! Da thật mịn.”

CHÁT!

Âm thanh khô khốc vang lên làm bọn tùy tùng khiếp đảm. Tên tiện nhân kia thế nào lại dám đánh Hoàng Thượng chứ. Mấy tên lính xông lên định tấn công cậu nhưng liền bị Jung Yunho ngăn cản.

“Lui xuống hết cho ta.”

“Nhưng Bệ hạ, tên tiện nhân kia dám đánh người, nhất định phải trị tội hắn.”

“Lui xuống, các ngươi dám kháng lại lệnh ta hay sao?” – Jung Yunho rít lên, bá khí đáng sợ phát ra ngùn ngụt khiến bọn lính không thể nào dám kháng lại, lập tức lui xuống.

Jaejoong chứng kiến cảnh tượng này cũng thầm đánh giá tên Hoàng Thượng kia. Dáng người cao lớn, gương mặt cương nghị cùng với bá khí kia nhìn thế nào cũng giống một vị thần cao ngạo. Người này trên danh nghĩa chính là “phu quân” của cậu sao? Cũng được đấy nhưng Kim Jaejoong cậu đây không hề thấy hứng thú với cuộc sống cung đình ngoài kia. Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn ở trong Lãnh cung này thôi.

“Hoàng Thượng, xin ngươi hãy Hồi cung đi. Nơi này không hợp với ngươi đâu. Mời ngươi về cho.” – nói xong cậu xách thùng phân bón bỏ đi để lại những người còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Thế nhưng Jung Yunho biết hắn đã thấy hứng thú với Jaejoong, con người này hắn thật sự tò mò về cậu.

.

.

.

.

.

Chiều ngày hôm đó, Jung Yunho lại một thân một mình đi tới Lãnh cung kia. Suốt cả buổi sáng sao khi về tẩm cung Jung Yunho vẫn không thể nào quên được nam nhân kì lạ kia. Cậu là ai mà khiến cho một người tưởng như mất hết cảm xúc như hắn lại thấy dao động chứ. Ở cậu hắn nhận ra được một sự mạnh mẽ kiên cường. Có phải vì như vậy mà cậu đã sống được Lãnh cung trong thời gian qua?

Khẽ bước vào Chính điện trong lãnh cung, mùi thức ăn ngào ngạt xông đến khoan mũi của hắn. Đi xuống gian bếp ở phía sau hắn thấy cậu đang bận bịu chế biến các món ăn. Tay thì xào, tay thì đảo vô cùng thuần thục. Mùi hương từ những món ăn lan tỏa làm hắn cảm thấy thật đói. Hắn là Đương kim Hoàng Thượng, một ngày được ăn bao nhiêu món ngon, cao lương mỹ vị nhưng không hiểu sao khi ngửi mùi vị của những món ăn của cậu nấu hắn lại cảm thấy thèm ăn. Hắn cứ tưởng từ lâu rồi việc ăn uống của hắn chỉ có một mục đích duy nhất là để hắn tồn tại. Vậy mà giờ đây hắn lại thèm ăn những món ăn kia, có phải kì lạ lắm chăng?

“Á! Sao ngươi lại ở đây?” – Jaejoong phát hiện thấy Jung Đế đang đứng ngay cửa thì kinh ngạc xém chút nữa là làm rớt dĩa rau xào trên tay.

“Hừ, ta muốn đi đâu ở đâu là chuyện của ta.” – Yunho lạnh lùng đáp. Liếc mắt qua dĩa rau xào thơm phức trên tay cậu, hắn thản nhiên bốc lên ăn thử mặc kệ gương mặt kinh ngạc đến sắp rớt hàm của cậu.

“Ngon thật!”

“Ya, sao ngươi dám tự tiện động vào thức ăn của ta?” – Jaejoong trừng mắt nhìn tên Hoàng Thượng vô lại trước mặt mình không khỏi tức giận quát, đem dĩa rau xào giấu sao lưng.

“Ta thích thì ta ăn.” – hắn vô sỉ đáp, còn tặng cho cậu một nụ cười hết sức gian ác. Hắn cười đấy, đây là lần thứ hai trong ngày Jung Đế Jung Yunho kẻ lạnh lùng nhất thiên hạ mỉm cười đấy!

“Vô sĩ!” – Jaejoong mắng rồi đẩy hắn ra bưng mâm thức ăn ra khỏi nhà bếp.

“Tức giận rồi! Đáng yêu thật!”

Jung Yunho ánh mắt tràng ngập ý cười thầm nghĩ trong đầu rồi cũng bước đi theo cậu. Thấy cậu ngồi vào bàn ăn hắn cũng không chờ sự cho phép của cậu mà thản nhiên ngồi xuống đối diện cậu. Trên chiếc bàn nhỏ bây giờ bày ra đầy những món ăn nóng hổi thơm phức trông rất ngon mắt. Hắn muốn thưởng thức những món ăn này dù cho nguyên liệu của những món này toàn là rau cải không hề có một tý thịt nào.

Jaejoong trừng mắt nhìn tên vô lại trước mắt cậu mà không khỏi tức giận. Hắn ta nghĩ hắn ta là ai chứ, là Hoàng Thượng thì có thể đến đây phá rối cậu sao. Kim Jaejoong cậu dù là Hoàng Thượng cũng không sợ, cậu đây từ lâu đã không còn sợ bất cứ điều gì nữa rồi kể cả cái chết.

“Hoàng Thượng đại nhân, người không định trở về hay sao?”

“Ngươi nhìn xem ta có vẽ gì là muốn trở về hay không?” – đáp lại câu hỏi của cậu hắn chỉ bình thản đáp, còn tiện tay giựt chén cơm nóng trên tay cậu chuẩn bị ăn cơm.

“Này, ngươi đừng có ỷ ngươi là Hoàng Thượng mà quá đáng nha. Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?” – cậu phát hỏa giựt lại chén cơm trên tay hắn.

“Ngươi nhìn mà không biết sao? Ta muốn ăn cơm.” – hắn giương mắt nhìn cậu rồi lại giựt lấy chén cơm thản nhiên ngồi ăn trước vẽ mặt ‘không thể tin nổi’ của Jaejoong.

“Không lẽ Hoàng cung hết gạo rồi hay sao mà một Hoàng Thượng như ngươi lại đến đây giành ăn với ta.” – Jaejoong kinh thường nhìn hắn.

“Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ ta muốn ăn cơm. Ngươi không ăn thì ta ăn hết đây.” – trái lại với vẽ giận dữ của cậu, Yunho chỉ bình thản ngồi dùng cơm. Thức ăn của cậu làm rất ngon, rất vừa miệng. Dù toàn là rau cải nhưng vẫn ngon hơn những món sơn hào hải vị của Ngự thiện phòng chế biến rất nhiều làm hắn không thể buông đũa. Xem ra sau này hắn sẽ còn tới kiếm chuyện với cậu dài dài.

Nhìn dáng vẽ nhất quyết ở đây dùng cơm của hắn khiến Jaejoong tức đến nổi chỉ muốn bay lại đạp cho hắn vài cước. Kiểu này chắc hẳn Hoàng cung đang thiếu gạo lắm rồi. Cuối cùng không đuổi được tên vô lại kia về cậu cũng đành phải bới chén cơm khác ngồi xuống ăn. Ngày mai nhất định cậu phải khóa chặt cửa cung để hắn khỏi vào đây quấy rối cậu mới được.

Yunho rất lâu rồi mới được ăn cơm ngon như thế nên ăn rất nhiều, một lát đã ăn sạch nồi cơm và toàn bộ thức ăn làm Jaejoong tức muốn thổ huyết. Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng là thức ăn do cậu nấu ra nhưng mà chỉ mới ăn được nữa chén cơm thì đã hết ráo. Trừng mắt nhìn tên vô lại ngồi đối diện cậu đang ra vẽ vô tội sao khi cướp hết thức ăn của cậu kia cậu thật sự chịu hết nổi rồi.

RẦM!             

“Tên khốn! Nhà ngươi dám ăn hết thức ăn của ta. Ngươi mau mau cút khỏi mắt ta nếu không ta nhất định dùng dao chém chết ngươi.” – Jaejoong đập tay lên bàn, chỉ tay vào mặt Jung Yunho quát.

“Ngày mai nhớ nấu nhiều hơn nữa.” – mặc kệ cậu đang chỉ tay vào hắn, còn mắng hắn là “tên khốn” Yunho đứng dậy bỏ đi ra ngoài cảm thấy thật thõa mãn khi được no bụng.

“Cái gì, tên khốn kia, ngày mai liệu hồn đừng quay lại đây. Nếu quay lại bổn thiếu gia nhất định chém chết ngươi.”

.

.

.

.

Sáng hôm sau thức dậy, nằm trên long sàn Jung Yunho suy nghĩ về cậu. Hắn chưa bao giờ biết được cảm giác trêu ghẹo một người lại có thể khiến hắn thoải mái đến thế. Từ khi mẫu thân hắn qua đời đây hẳn là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẽ đến như vậy, là vui vẽ thật sự. Hắn đã cho người điều tra thân thế của cậu. Cậu tên là Kim Jaejoong, là con của một quan viên nhỏ được trúng tuyển trong kì thi tuyển phi hai năm trước. Còn về việc tại sao cậu lại bị nhốt và sinh sống trong Lãnh cung thì hắn vẫn chưa điều tra ra. Nhưng mà đêm hôm qua hắn thật sự lần đầu tiên trong đời có giấc ngủ ngon đến như vậy, một giấc ngủ không mộng mị, không bị thức giấc lúc nửa đêm.

“Thật yên bình nha!” – Jaejoong cảm thán ngồi nhìn bầu trời trong vắt.

Nhớ lại lúc mới bị nhốt vào đây phải nói cuộc sống của cậu thật sự đen tối. Chỉ tại có gương mặt khả ái như thế này mà cậu bị một đám nữ nhân hãm hại bắt nhốt vào đây. Nhưng cậu từ nhỏ đã sống tự lập rất tốt nên chỉ cậu nhanh chóng hồi phục lại tinh thần bắt đầu tìm cách trốn thoát. Nhưng ở Lãnh cung này hàng rào vừa cao vừa cứng làm dù thế nào cậu cũng không thoát ra được. Cũng may trong mấy tháng ở cung cậu đã từng ra tay cứu một cung nữ nên nàng ta đã giúp cậu sống sót trong nhà lao mang tên “Lãnh cung” này. Cô cung nữ đó giúp cậu kiếm hạt giống để trồng rau, mỗi tháng cô sẽ đưa gạo và một vài gia vị, thuốc men cần thiết cho cậu. Có khi cô còn đem cho cậu vài bộ y phục mới bằng cách chuyền những vật đó qua một cái hốc nhỏ. Jaejoong cũng không ngờ việc mình ra tay cứu cô cung nữ vào lúc đó lại thay đổi cuộc đời cậu như thế này. Nếu không có cô chắc hẳn cậu đã chết từ hai năm trước chứ đâu thể nào xây dựng lại được một Lãnh cung tuyệt đẹp như ngày hôm nay. Mà thật ra bị nhốt ở đây cũng tốt, sống một cuộc sống yên bình không cần phải quan tâm lo sợ, sống trong bất an với bọn nữ nhân độc ác ngoài kia.

XOẠT!

Âm thanh từ phía sau vang lên kéo Jaejoong trở lại với hiện thực. Quay lại phía sau nhìn thấy người vừa xuất hiện cậu không khỏi tức giận. Không phải cậu đã chặn của cung lại rồi sao mà Hoàng Thượng khốn khiếp này còn mò vào đây được. Đứng phắc dậy cậu vớ tay lấy viên đá ngay đó ném tới Jung Yunho.

“Tên khốn, làm sao mà ngươi vào đây được?”

“Ta có võ công. Ngươi nghĩ sao?” – né viên đá một cách dễ dàng, Jung Yunho đột ngột áp sát lại Jaejoong. Cậu ngây thơ quá, tưởng chặn cửa cung lại thì hắn không vào đây được sao? Hắn dù gì cũng là Vua của một nước, có võ công cao cường là chuyện bình thường, bức tường kia dù cao cũng đâu làm khó dễ được hắn.

Jung Yunho áp sát lại Jaejoong với tốc độ cực nhanh làm cho cậu giật mình, chân khẽ lùi về phía sau nhưng lại bất cẩn vấp té ngồi bệt xuống hồ nước. Cậu quên mất là nảy giờ cậu vẫn còn đang đứng trong hồ nước. Nhìn cảnh tượng cậu bị vấp té kia không khỏi làm Yunho cảm thấy buồn cười. Hắn bật cười thật lớn làm cho Jaejoong ngượng tới chín mặt. Gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng trong thật đáng yêu làm Yunho ngẫn ngơ trong giây lát.

“Còn dám cười. Tất cả chỉ tại tên vô sĩ nhà ngươi.” – Jaejoong tạt nước về phía Yunho đang cười nghiêng ngã rồi đứng phắc dậy chạy về phía Chính điện.

Yunho thấy cảnh Jaejoong ướt sủng chạy đi, nhớ tới gương mặt đỏ bừng của cậu thì cảm thấy Jaejoong quá đáng yêu. Nếu biết trêu cậu vui thế này thì hắn đã tìm đến cậu sớm hơn rồi. Cậu là người duy nhất có thể làm hắn bật cười thành tiếng, mà còn cười nghiêng ngã nữa chứ. Đến cả Mẫu hậu – người hắn yêu thương nhất mà còn chưa làm hắn cười được như vậy mà cậu, người hắn chỉ mới quen biết lại có thể.

“Mẫu hậu, người nhìn thấy chứ. Hoàng nhi đã cười đấy.”

.

.              

.

Jaejoong vừa tắm vừa mắng cái tên Hoàng Thượng chết tiệt kia. Tên khốn đó mà là Hoàng Thượng sao, là một tên vô lại mặt dày thì có. Báo hại cậu cả người ướt như chuột, cậu nhất định sẽ trả thù tên cẩu Hoàng Thượng kia mới hả giận.

“Ngươi ở trong đó sao?” – Yunho ở ngoài đợi cậu khá lâu mà không thấy cậu đâu liền đi kiếm sẵn tiện tham quan nơi mà Jaejoong sống. Ai ngờ vừa bước vào cửa liền thấy cảnh tượng cậu đang tắm. Bốn mắt nhìn nhau, Jaejoong nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết trân mắt nhìn hắn, hắn cũng trân mắt nhìn cậu.

“Ya, tên cẩu Hoàng Thượng kia. Mau cút ra ngoài.”

“Ngươi ngượng sao, cùng là nam nhi thì có gì mà nháo.” – Yunho đáp, nhìn cậu cười thật gian.

“Tên khốn, mau cút ra ngoài cho ta.” – Jaejoong hét lên.

Bật cười thật to khi thấy Jaejoong sắp bốc hỏa, Yunho cũng không trêu chọc cậu nữa mà đóng cửa ra ngoài chờ. Kim Jaejoong, cậu thật thú vị.

Bước ra ngoài sao khi mặc y phục xong, Jaejoong nhìn tên vô lại kia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Chỉ mãi lo rủa tên Hoàng Thượng kìa trong bụng, Jaejoong không nhận ra trong ánh mắt của Yunho đang xao động khi nhìn thấy cậu. Jaejoong lúc này thật quyến rũ trong mắt hắn. Mái tóc đen dài suông mượt được thả ra càng làm tôn lên nước da trắng hồng của cậu. Hai má còn hơi hồng do khi nảy bị hắn trêu ghẹo. Bộ bạch y được thêu vài bông hoa dưới tà áo và tay áo ôm sát thân hình mảnh mai. Cả người cậu đang tỏa ra khí thế của một bậc vương thượng.

“Này, có tin ta móc mắt ngươi không tên khốn.” – Jaejoong quát lên khi thấy Yunho nhìn cậu chằm chằm.

“Xưa nay chắc chỉ có ngươi dám mắng ta là tên khốn mà còn sống đấy, Kim Jaejoong.” – dám mắng hắn là ‘tên khốn’, xem ra lá gan của cậu thật quá lớn đi. Có điều hắn cũng không có ý sẽ xử phạt cậu, nếu không hôm qua đã là ngày giổ của cậu rồi.

“Vậy sao, chắc ta phải cảm tạ ngươi vì cái ân huệ đó quá.” – nói xong cậu bỏ đi vào gian bếp. Mà tại sao hắn ta lại biết tên của cậu nhỉ!?

“Đi nấu ăn nhanh đi, ta đói rồi.” – hắn chống cằm nhìn cậu.

“Vô sĩ. Ta nhất định bỏ độc thuốc chết nhà ngươi.” – cậu dậm chân đùng đùng bỏ đi còn Yunho thì đang cười nghiêng ngã vì bộ dạng trẻ con của cậu.

.

.

.

Và cứ thế, ngày nào Jung Yunho cũng mò tới Lãnh cung để ăn cơm do Jaejoong nấu. Yunho thì khỏi nói, sống 22 năm trên đời nhưng chưa bao giờ hắn thấy hạnh phúc như vậy. Cậu đã cho hắn biết cái gì là hơi ấm, biết hạnh phúc là thế nào. Dù cậu toàn nói với hắn những lời khó nghe nhưng mà hắn biết cậu ngày nào cũng đợi hắn tới Lãnh cung, còn nấu cơm và thức ăn nhiều hơn nữa. Cậu thật sự làm hắn yêu thích, cậu rất thông minh, không biết cậu đã hiến cho hắn bao nhiêu kế sách để cai trị đất nước. Jung Yunho nghĩ, ngoài Kim Jaejoong ra thì thế gian này không có ai có đủ vị thế để ngồi lên vị trí Hoàng Hậu của hắn hết. Kim Jaejoong nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu của Vương triều Chosun này, trở thành Hoàng Hậu của Jung Đế Jung Yunho.

Còn về phần Jaejoong, thời gian đầu cậu còn tức giận mắng chửi hắn đủ điều, còn vác dao ra tấn công hắn nhưng thời gian sau này dường như cậu cũng quen với sự hiện diện của hắn trong Lãnh cung này. Cậu tự giác nấu cơm và làm thức ăn nhiều hơn, ngày nào cậu cũng chờ hắn đến rồi mới dùng cơm. Ngày nào Jung Yunho đến trể cậu đều ngồi chờ. Trong lòng cậu luôn có cảm giác mong nhớ hắn, dù ngoài miệng luôn ăn nói khó nghe với Yunho nhưng trong lòng Jaejoong biết cậu đã có tình cảm với tên khốn kia. Thế nhưng người ta là Đương Kim Hoàng Thượng còn cậu chỉ là một phi tần nhỏ bé bị nhốt trong Lãnh cung. Cho dù cậu có tình cảm với hắn nhưng đã chắc gì hắn cũng có tình cảm với cậu? Cậu không muốn bị tổn thương vì tình cảm này.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Đọc Part 3: Give Up??? (Từ Bỏ???)

“Jung Yoona, umma dạy con bao nhiêu lần rồi hả? thật thiếu lễ phép, mau gọi cô Yuri!” Bé con đảo mắt nhìn umma nó, cái miệng be bé chúm lại có vẻ cái đầu nhỏ của nó đang suy nghĩ điều gì đó cực kỳ hệ trọng, rồi nó quay sang nhìn cái người cao cao đang bế nó, miệng chu chu, ôm lấy cổ người đó, dụi dụi cái đầu nhỏ đã mệt nhọc do nãy giờ hoạt động quá sức vào cổ người đó. “Appa appa!!!” Yuri cười to khi nghe tiếng bé con gọi mình khiến cô nàng bên cạnh vừa thẹn vừa tức. Sau khi trao cục cưng tận tay cô giáo, Yuri đưa Jessica tới bệnh viện. “Cảm ơn Yuri đã đưa tôi đi làm nhưng Yuri không cần sáng nào cũng tới đâu. Tôi có thể tự đưa Yoongie đến nhà trẻ rồi đi làm được, nhà trẻ Yoongie rất gần nơi này mà.” Yuri đau đầu, vấn đề này diễn ra đều đặn mỗi sáng suốt 3 tháng nay. Cô không hiểu nổi cái đầu của cô ngốc này chứa thứ gì mà cứng như vậy. Sống trên đời 20 mấy năm, Yuri lần đầu tiên thừa nhận mình khổ sở vì một ai đó. Trước nay Yuri chưa từng đeo đuổi người khác như thế này, luôn luôn là người ta dâng tới miệng. Giờ thì Kwon Yuri nổi giận rồi đó.

“Em câm miệng cho tôi, em còn tiếp tục thì hôm nay em không ra khỏi chiếc xe này được đâu!”

Jessica vừa định nói tiếp thì nín bặt, từ khi biết Yuri đến giờ, trừ ngày đầu tiên Yuri đến nhà thì Yuri chưa bao giờ xưng tôi với cô. Và cô đủ thông minh để hiểu rằng Yuri xưng “tôi” với cô nghĩa là cô ấy đang nổi giận.

Cả hai đều im lặng cho đến khi Jessica có cảm tưởng mình sắp chết ngạt trước lãnh khí bức người từ người kia thì nghe thấy đối phương thở dài.

“Yuri nên làm thế nào với em đây, Jessica Jung?” Cô gái tóc đen vô lực khẽ nói, vẫn không nhìn Jessica, ánh mắt nhìn khoảng không bên ngoài.

Jessica lúng túng trước một Yuri yếu đuối thế này, trong mắt cô Yuri luôn cao ngạo, bá đạo như cách mà cô ấy cầu hôn cô và cả cách cô ấy tiếp nhận Yoongie. Một Yuri bất lực và mệt mỏi khiến Jessica sợ hãi, cô tự hỏi phải chăng đã đến lúc cô ấy ghét bỏ cô, ghét bỏ sự xa cách của cô, ghét bỏ sự do dự trong cô? Yuri sẽ rời xa cô?

“Em vào bệnh viện đi, tôi phải đi.” Yuri lãnh đạm cất tiếng. Và cho đến lúc Jessica nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của chiếc xe hơi xa hoa màu đen biến mất, cô vẫn không nhận được dù chỉ một cái liếc mắt từ Yuri.

“Kết thúc rồi sao?!” lời thì thầm tan vào trong những cơn gió mùa xuân ấm áp nhưng sao lòng cô cảm thấy lạnh lẽo quá.

Hôm đó, cô gái tóc nâu như kẻ mất hồn. Buổi chiều tan ca, bước chân cô vội vã tiến về nơi chiếc xe quen thuộc vẫn thường đỗ lại chờ cô trong 3 tháng qua nhưng rồi thất vọng vì Yuri không đến, thay vào đó là một người tài xế xa lạ.

# 1 Mổ Nội Soi Thai Ngoài Tử Cung Mất Bao Lâu?

Mổ nội soi thai ngoài tử cung mất bao lâu? Tùy từng trường hợp

Mổ nội soi thai ngoài tử cung là thủ thuật được tiến hành đối với những trường hợp mang thai ngoài dạ con nhưng chưa xoắn vỡ. Thủ thuật này nhằm đảm bảo an toàn sức khỏe cho chị em.

Mổ nội soi thai ngoài tử cung mất bao nhiêu thời gian tùy thuộc vào từng trường hợp. Đối với các trường hợp, kích thước phôi thai nhỏ, vị trí thai ngoài tử cung thuận lợi thì thời gian mổ nội soi sẽ ngắn hơn với những trường hợp thai có kích thước lớn, vị trí không thuận lợi.

Ngoài ra, độ phức tạp của ca phẫu thuật cũng như trình độ của phẫu thuật viên cũng ảnh hưởng tới thời gian tiến hành mổ nội soi thai ngoài tử cung. Cho nên, rất khó để kết luận chính xác thời gian thực hiện của ca mổ.

Tham khảo bài đọc sau: Mổ nội soi thai ngoài tử cung bao nhiêu tiền

Mổ nội soi thai ngoài tử cung mất bao lâu? Lưu ý sau khi mổ

Sau khi mổ nội soi thai ngoài tử cung, sức khỏe của chị em rất yếu vì thế cần được chăm sóc bởi một chế độ đặc biệt.

Ở tuần đầu sau khi mổ, chị em nên hạn chế vận động, nên ăn các thức ăn dễ tiêu hóa như: cháo, súp, sữa,…

Sau tuần đầu, chị em nên vận động nhẹ nhàng, rời khỏi giường để tăng cường lưu thông máu tới các khớp trong cơ thể, ngừa sản dịch tích tụ trong cơ thể.

Chị em lưu ý, sau khi mổ thai ngoài tử cung, vùng kín sẽ tiết dịch, có máu kèm theo. Vì thế, chị em nên chú ý giữ gìn thật sạch bộ phận sinh dục hàng ngày, vệ sinh nhẹ nhàng và nên sử dụng băng vệ sinh nếu dịch tiết nhiều.

Tuyệt đối không quan hệ tình dục trong ít nhất 6 tuần đầu để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và cơ quan sinh dục.

Những trường hợp lần đầu sinh hoạt tình dục trở lại cần sử dụng biện pháp tránh thai an toàn để tránh mang thai sớm, khi cơ quan sinh dục vẫn chưa hoạt động ổn định.

Tái khám theo chỉ dẫn từ bác sĩ và thường xuyên thăm khám phụ khoa định kỳ để tránh những bất thường xảy ra.

Bà Bầu “Lãnh Đủ” Vì Không Kiêng Cữ Sau Sinh

Tôi sinh bé đầu đã được 8 năm nhưng cứ nghĩ đến việc phải sinh đứa thứ 2 cho tròn nghĩa vụ là lại đau đầu vô cùng. Nói thật, nếu được lựa chọn, chắc tôi chỉ sinh một đứa. Người xưa nói, “sinh một đứa con, giảm 5 tuổi thọ” chẳng sai chút nào. Tôi đây mới sinh có một đứa mà sức khỏe như đã giảm đi đến 50%. Vì không tìm được bằng chứng khoa học chứng tỏ các quan niệm kiêng cữ sau sinh của các cụ là đúng nên hồi đó tôi đã không nghe theo lời mẹ chồng phải kiêng nước, kiêng gió… và giờ tôi “lãnh đủ”.

Tôi xin “than nghèo, kể khổ” những đau đớn tôi phải chịu đựng do không chịu kiêng cữ sau ngày sinh bé Chíp ra đây với hy vọng sẽ giúp chị em biết đường ở cữ đúng cách và không phải lãnh chịu hậu quả như tôi.

Thứ nhất là hậu quả do tôi không kiêng nước: Hồi đó, vì mẹ đẻ tôi bận nên tôi chỉ được mẹ chồng chăm sóc khi sinh nở. Vậy nhưng chị em cũng biết đó, mẹ chồng nàng dâu nên rất khó để nhờ vả mọi việc. Bà chỉ giúp tôi bế Chíp, còn tất cả mọi sinh hoạt cá nhân tôi đều phải tự làm hết từ việc vệ sinh “vùng kín” đến thay tã bỉm cho con. Mặc dù bà luôn miệng nhắc nhở là phải kiêng nước nhưng vì hồi đó đẻ xong tôi rất khỏe, hơn nữa không làm thì cũng chẳng ai làm cho. Thế nên tôi vẫn vô tư đụng vào nước. Một tuần sau sinh tôi đã tự tay rửa bình sữa, giặt đồ và tắm cho con. Tôi làm mọi việc rất bình thường và chẳng cảm thấy cò gì khác so với thời chưa sinh nở. Hồi đó tôi sinh vào mùa đông nên mỗi lần giặt đồ cho con xong là đôi tay lạnh cóng lại. Tôi phải vào chăn ủ một lúc mới dám bế con. Hậu quả do ngày đó chủ quan là bây giờ đôi tay tôi rất dễ bị tê cóng. Trời hơi lạnh một chút là tôi đã phải đi găng tay và tuyệt nhiên không dám đụng vào nước lạnh. Giờ mỗi lần giặt đồ hay nấu ăn tôi đều phải đeo găng tay cao su. Sợ nhất là những ngày mùa đông phải lái xe máy đi làm. Tới cơ quan là đôi tay tê cóng lại, lạnh đến thấu cả tim.

Cũng vì không tin quan niệm kiêng cữ của các cụ ngày xưa nên chỉ 7 ngày sau sinh là tôi tắm và gội đầu. Dù sinh vào mùa đông, nhưng do bà đẻ nực sữa nên lúc nào tôi cũng có cảm giác nóng và chảy mồ hôi. Kiêng được đến ngày thứ 7 thì tôi đi tắm. Lúc đó, cáu ghét bám đầy người, càng dội nước, càng kỳ cọ mạnh thì cáu bẩn càng ra nhiều. Thế là tôi ngồi trong nhà tắm đến nửa tiếng mới ra mặc dù trước khi đi tắm mẹ chồng và tôi đã mặt nặng mày nhẹ với nhau chỉ vì bà bảo tôi không được tắm, bà còn bảo tôi cứ cậy khỏe thế mai sau yếu đau đừng trách… Quả là lời mẹ chồng chẳng sai. Vì ngày đó tôi kỳ cọ nhiều nên bây giờ gân xanh nổi khắp người. Tôi cũng phát hiện ra mình bị chứng “sợ nước” từ ngày sau đẻ.

Thứ hai là hậu quả do tôi không kiêng lửa. Ngày sinh xong, chính mẹ đẻ tôi đã gọi điện lên nhắc nhở đủ mọi cái phải kiêng. Bà còn nhắc đi nhắc lại là không được nhìn vào ánh lửa, không được xem tivi, không được dùng điện thoại vì sợ hại đến mắt. Bà bảo ngày xưa bà không có người giúp đỡ nên đẻ xong 5 ngày đã phải nấu cơm bằng bếp lửa, thế nên bây giờ hai mắt hay chảy nước và kẻm nhẻm lắm, nhìn cái gì cũng hoa mắt.

Vì vậy mà chỉ 3 tháng sau sinh tôi bắt đầu bị đau lưng. Người ra bảo sau sinh thường bị đau lưng nhưng chỉ khoảng 5-7 tháng sau sẽ đỡ dần. Thế mà tôi đã 8 năm nay vẫn chẳng đỡ. Đặc biệt là những khi “trái gió trở trời”, lưng đau buốt đến nỗi không muốn làm bất cứ việc gì.

Không chỉ có những hậu quả trên, tôi còn thấy sức khỏe giảm sút đến một nửa so với thời con gái. Có lẽ vì chủ quan không kiêng nước, kiêng gió mà bây giờ tôi rất hay bị đau xương khớp. Cơ thể rất hay bị lạnh và thường xuyên phải đi tất mỗi khi trời trở lạnh. Đặc biệt là trí nhớ của tôi giảm sút trầm trọng. Nhiều khi người khác bất ngờ hỏi đến số điện thoại của chồng, tôi cũng phải ngẫm nghĩ một lúc.

Bây giờ, cả nhà chồng lại đang thúc giục sinh bé thứ 2. Tôi cũng muốn có thêm đứa con để Chíp có bạn có bè nhưng nghĩ đến những hậu quả sau sinh mà nản quá. Nếu sinh nở “tập 2” chắc chắn tôi sẽ phải kiêng khem tử tế để không phải chịu đựng thêm những hậu quả như lần đầu.

Nguồn: http://***********/ba-bau/lanh-du-vi…85a146231.html

Không biết sao nữa. Cái vụ kiêng cử với không kiêng cử có nhiều ý kiến trái chiều quá. Mình thì cứ so với các mẹ ở Tây. Mà thật ý, mình có con bạn ở HQ thôi, nó có kiêng cử gì đâu mà, sao nó chả làm sao nhỉ??? Hay tại môi trường, thời tiết, điều kiện…này kia

Các cụ vẫn nói, có thờ có thiêng, có kiêng có lành Ở nước mình cứ bảo phải kiêng cữ, có khi tới cả tháng ko được tắm gội, ko đánh răng…. hix hix mà ở nước ngoài thì… thấy ng ta ko kiêng, nhưng vẫn bt mà

Em nghĩ là cũng sẽ kiêng, nhưng chỉ là vừa phải thôi

*HÓng hóng* kinh nghiệm của các mẹ để sau này em có em bé còn biết hihi

Quan điểm kiêng cữ của mình rất tân tiến và mình chỉ tin vào những gì đã được khoa học chứng minh. Tất cả những quan điểm kiêng cữ không có tính thực tế mình đều không thực hiện theo cho dù rất nhiều lần mình đã làm phật ý mẹ chồng và chính mẹ đẻ của mình. Thế nhưng thực tế đã chứng minh bây giờ mình đã 37 tuổi, đã là mẹ của hai con gái rất đáng yêu mà mình vẫn khỏe mạnh bình thường, nếu không muốn nói là khỏe hơn cả thời con gái vì từ khi có gia đình mình ăn uống khoa học, đầy đủ dưỡng chất và có lối sống lành mạnh (chăm tập thể dục thể thao, ăn ngủ điều độ).

Theo mình nghĩ thì sinh nở cũng chỉ như một ca phẫu thuật bình thường. Khi ca sinh nở kết thúc thì mình chỉ cần kiêng một số việc cần thiết như không làm việc quá sức, không ăn đồ ôi thiu, không để cơ thể nhiễm lạnh, không ngâm nước và không khuân vác đồ nặng… Nếu cứ chăm chăm thực hiện theo quan niệm kiêng cữ của các cụ ngày xưa thì có nhiều điều rất phản khoa học.

Mình lấy ví dụ như chuyện kiêng tắm rửa ấy. Mình đã từng nghe khá nhiều mẹ nói rằng họ đã kiêng tắm sau sinh đến 1 tháng hay ít ra cũng phải 2 tuần. Chỉ nghe đến đó thôi mình đã nổi da gà. Người bình thường không tắm rửa 1 tuần đã hôi hám, nói gì đến bà đẻ, người lúc nào cũng nóng bức, mồ hôi dầm dề vì nực sữa. Ấy thế mà các mẹ kiêng tắm đến 1 tháng thì không hiểu chịu đựng thế nào. Không nói đến chuyện hôi hám, ngứa ngáy mà tác hại đầu tiên là ảnh hưởng đến chính con yêu. Mẹ bẩn thế thì sao con có thể bú ngon lành được, không khéo lại lây bệnh sang cả con nữa. Có những mẹ còn kiêng cả đánh răng, mình thấy mất vệ sinh quá đáng. Một ngày mình không đánh răng đã thấy khó chịu, vậy mà các mẹ ngày đêm âu yếm con yêu với cái miệng hôi xì hàng tháng, thật là khủng khiếp.

Một “bằng chứng sống” nữa là chị em có thấy các bà mẹ Tây không bao giờ kiêng cữ gì sau sinh mà họ vẫn khỏe mạnh đấy thôi. Mình có cô bạn sống ở Úc, bạn kể sau sinh 5 giờ là đã được tắm rửa và gội đầu bình thường. Nửa tháng sau sinh cô ấy đã đưa con đi siêu thị, đi dạo công viên, trong khi thời gian đó các mẹ đẻ Việt Nam còn đang nằm trong phòng kín, mặc quần áo dài tay và con thì được quấn chăn bông kỹ lưỡng…

Bạn đang đọc nội dung bài viết Lãnh Cung Part 1 trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!