Cập nhật nội dung chi tiết về Hoàng Bách: Có Nên ‘Quan Hệ’ Khi Vợ Đang Mang Thai? mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Xuất hiện cùng nam ca sĩ là MC Cát Tường, chuyên gia tâm lý Linh Trang, bác sĩ Lan Hải; cùng vợ chồng khán giả Trần Đặng – Hồng Ngọc được BTC mời tham gia ghi hình.
Mở đầu câu chuyện, Cát Tường nhanh chóng đặt vấn đề: “Từ xưa nhiều quan điểm cho rằng phải kiêng cử khi vợ mang thai vì ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng có nhiều thông tin khoa học hiện tại cho biết chuyện “quan hệ” không ảnh hưởng gì cả mà còn tốt cho đứa trẻ. Vậy quan điểm như thế nòa mới là đúng?”
Vợ chồng khán giả Trần Đặng – Hồng Ngọc.
Bất ngờ trước chia sẻ thẳng thắn của mọi người, Cát Tường hào hứng cho biết: “Đây là cuộc nói chuyện lý thú khi người trong cuộc cởi mở rất nhiều. Trên thực tế, có hiện trạng những ông chồng quá lo lắng nên tự kiêng nhem việc quan hệ với vợ khiến vợ bức xúc. Hoặc vợ chồng ở chung với bố mẹ, vợ vừa mang thai là mẹ canh chừng gắt gao, bắt ra ngủ riêng.”
Chuyên gia tâm lý Linh Trang và ca sĩ Hoàng Bách.
Trong hôn nhân, “quan hệ vợ chồng” là chuyện rât quan trọng vì giữ lửa cho tình yêu đôi lứa, khiến gia đình hạnh phúc và bền chặt. Phần lớn các cặp khi vợ mang thai đều rơi vào thế bị động vì không chuẩn bị trước. Nhất là những lo lắng về sức khỏe thai phụ và thai nhi. Quan hệ, tình cảm vợ chồng có thể xấu đi khi vợ đang mang thai.
Chia sẻ vấn đề dưới góc nhìn khoa học, bác sĩ Lan Hải cho biết: “Vẫn còn đó 1 lượng các bà bầu bị cấm hoặc tự cấm bản thân. Các bạn rất băn khoăn vì sợ xảy thai, động thai, và kết luận là … kiêng tuyệt đối cho nó lành. Có những cặp vợ chồng thừa kiến thức nhưng ngộ nhận, đẫn đến tự gò bó và nghĩ rằng như thế tốt cho con.”
Bác sĩ Lan Hải.
Đã từng lập gia đình và có 1 cô con gái đáng yêu, MC Cát Tường cũng từng trải qua giai đoạn mang thai. Cô chia sẻ: “Tâm lý người phụ nữ thay đổi, sợ mình xuất hiện xấu trước mặt chồng, tự ti về ngoại hình. Chính tâm lý này ngăn cản ham muốn sex rất nhiều; không chỉ giai đoạn mang bầu mà còn sau khi sinh nữa. Chị em phụ nữ thấy mình xồ xề, da dẻ, dáng đi chậm chạp. Dẫn đến tâm lý ức chế và không được ham muốn. Ngoài ra còn mang tâm lý sợ ảnh hưởng đến bé.”
Ca sĩ Hoàng Bách chân thành chia sẻ: “Vợ mang thai là khoảng thời gian rất đẹp của đời sống vợ chồng. Cần phải có cái nhìn khoa học về vấn đề này vì nếu kiêng nhem không đúng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Đầu tiên là mất khoảng thời gian vợ chồng yêu thương, gần gũi nhau hơn. Hậu quả thứ hai về mặt tâm lý người phụ nữ; giai đoạn nhạy cảm này dễ có nhiều tư tưởng tiêu cực nảy sinh, ví dụ tự ti về bản thân, cho rằng chồng chỉ yêu hình dáng bên ngoài của vợ, dẫn đến 2 vợ chồng ngày càng xa nhau.”
“Nghìn Lẻ Một Chuyện” nơi bàn luận một cách thẳng thắn và đa chiều xoay quanh các khía cạnh của tình yêu, hôn nhân, gia đình. Chương trình ghi nhận những câu chuyện từ chính những khán giả tham gia ghi hình; đồng thời giải đáp các thắc mắc “không biết hỏi ai” trong thực tế cuộc sống.
“Nghìn Lẻ Một Chuyện” phát sóng vào 23 giờ 00 chủ nhật hàng tuần, kênh HTV7. Khán giả có thể xem lại các tập tại kênh Youtube chương trình – https://www.youtube.com/channel/UCf-pGBru0gu77gMXzs2OBLA
Lăng Lợi (wshowbiz.com)
Bí Quyết Sinh Đôi Con Gái “Bách Phát Bách Trúng”
Bí quyết tăng cơ hội sinh đôi tự nhiên
Để tăng khả năng mang song thai một cách tự nhiên, không cần can thiệp của bất kỳ liệu pháp nào, bố mẹ có thể thực hiện những cách sau:
Sữa và các sản phẩm từ sữa: Một số nghiên cứu đã cho thấy đây là cách hỗ trợ rất tốt trong việc mang đa thai. Theo đó, phụ nữ uống nhiều sữa được cải thiện khả năng mang thai gấp 5 lần so với phụ nữ không dùng sữa. Các nhà khoa học cũng đã chỉ ra những sản phẩm từ sữa có chứa hormone tăng trưởng sẽ giúp tăng tỉ lệ mang song thai.
Người chồng ăn thực phẩm giàu kẽm: Các loại rau có màu xanh như cải bó xôi, tôm, hàu,… cùng một số loại hạt chứa kẽm sẽ giúp thúc đẩy việc sản xuất tinh trùng ở nam giới. Từ đó, khả năng sinh đôi sẽ được nâng cao.
Ăn nhiều khoai lang: Loại thực phẩm quen thuộc này sẽ có tác dụng kích thích buồng trứng, làm nhiều trứng rụng cùng một lúc, giúp tăng tỉ lệ mang thai đôi. Theo một số khảo sát, phụ nữ châu Phi có khả năng sinh đôi cao vì khoai lang chính là lương thực chủ yếu của họ.
Hạt macca: Theo thống kê từ hơn 100 mẹ khác nhau, loại hạt này có lợi cho cả nam và nữ đang gặp vấn đề sinh sản.
Ngoài ra, các thực phẩm chứa axit folic như bơ, rau bina, bông cải xanh, măng tây,… hay chứa carbohydrate phức tạp như các loại đậu, ngũ cốc,… cũng nâng cao khả năng song thai, đồng thời còn giúp ngăn ngừa dị tật bẩm sinh ở trẻ.
Các tư thế quan hệ
Bên cạnh chế độ dinh dưỡng hằng ngày, vợ chồng còn cần lưu ý về các tư thế quan hệ. Dù chỉ đóng vai trò nhỏ, nhưng một số tư thế sau đây có thể giúp quá trình thụ thai song sinh được dễ dàng hơn:
Truyền thống: Người nữ nằm dưới và người nam nằm trên. Với tư thế này, tinh trùng sẽ bơi đến tử cung một cánh nhanh chóng.
Quan hệ từ phía sau: Tư thế này sẽ giúp nữ giới dễ mang thai đôi hơn do tinh trùng dễ tiếp cận với cổ tử cung.
Úp thìa: Người nữ nằm nghiêng phía trước, người nam nằm nghiêng ép phía sau. Khi đó, tinh trùng sẽ bơi nhanh hơn vào tử cung.
Mặt khác, để có thể mang song thai, chị em cần lưu ý ngưng sử dụng thuốc tránh thai để cơ thể có thời gian trở lại với nhịp độ tự nhiên. Điều này sẽ giúp cơ thể sản sinh ra lượng hormone nhiều hơn bình thường. Thụ thai trong thời điểm này, khả năng song sinh sẽ cao hơn.
Muốn sinh đôi con gái phải làm sao?
Thời điểm quan hệ
Quan hệ đúng cách
Trong quá trình quan hệ, người chồng cần tránh “thâm nhập” quá sâu để tinh trùng Y không có cơ hội vào sâu bên trong âm đạo, từ đó tình trùng X có khả năng sống sót và được thụ tinh với trứng cao hơn.
Thêm vào đó, bạn nên kiềm chế không “lên đỉnh” khi quan hệ. Vì khi đó, tính kiềm trong âm đạo sẽ tăng lên, tạo môi trường lý tưởng cho tinh trùng Y hoạt động và làm giảm khả năng thụ thai con gái.
Môi trường âm đạo
Nên tạo môi trường axit trong âm đạo để loại bỏ bớt các tinh trùng Y, đồng thời tạo điều kiện thuận lợi cho tinh trùng X bơi vào tử cung. Để thực hiện phương pháp này, chị em có thể thụt rửa âm đạo bằng dung dịch nước cốt chanh pha với một ít nước ấm 2h trước thời gian giao hợp.
Người chồng tắm nước ấm
Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Tác giả: bloodyrose@winglin
Người dịch: Kunnie@Lạc Thủy Linh Động
Nhân vật: YunJae, YooSu, KiMin
Rating: NC-17 (MA)
Thể loại: Funny, romantic, drama yaoi story.
Độ dài: 48 chap
Tình trạng: Completed
A/N: Đây là fanfic yaoi, có nội dung đề cập đến boy x boy. Nếu bạn không thích thì có thể không đọc. Các nhân vật trong fic không thuộc về au và trans. Nội dung là tưởng tượng, không hề có trong thực tế.^^
Tóm tắt:
Câu chuyện nói về Kim Jaejoong – một chàng trai giàu có nhưng quyết định sống tự lập như những người bình thường khác, anh muốn được giống như mọi người, có những người bạn và thậm chí có thể yêu một người đặc biệt nào đó. Nhưng cuộc sống không giống như trong những cuốn sách mà anh đã đọc… điều gì sẽ xảy ra nếu Jaejoong mắc phải những sai lầm? Người chủ gia đình kỳ lạ là ai? Nhiệm vụ của Yunho là gì? Bạn cần phải đọc để biết cuộc sống bình thường của một hoàng tử sẽ như thế nào …
Năm Jaejoong lên bốn tuổi, lần đầu tiên cậu được ba nắm tay thật chặt dẫn tới trường mẫu giáo. Jaejoong nhìn quanh, cậu nhận thấy những đứa trẻ khác đều được mẹ nắm tay, còn cậu chỉ có ba. Cậu ngước nhìn lên: “Ba ơi…”.
Bố của Jaejoong dừng lại, ông quỳ xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt cậu và nhẹ nhàng trả lời: “Gì vậy con yêu?”.
Jaejoong nhìn ba mình, buồn bã hỏi: “Mẹ của con đâu ạ?”
Người cha thở dài buồn bã: “Mẹ của con… bà ấy… hhmm… tối nay ba sẽ nói với con được không?”
Jaejoong mỉm cười và gật đầu, cậu hạnh phúc khi nghĩ đến tối nay sẽ được gặp mẹ của mình. Ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo, trong suy nghĩ của cậu không có gì khác ngoài việc được gặp mẹ – người mà cậu chưa từng được nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói của bà… Cậu luôn cảm thấy ghen tị với những đứa trẻ khác vì chúng có mẹ, nhưng bù lại, cậu có một người anh trai (hyung) rất chu đáo và người cha yêu thương cậu hết mực, đủ để thay thế một người mẹ và mang đến niềm hạnh phúc mà Jaejoong cần.
Lúc đó vào giờ nghỉ, Jaejoong đang ngồi chơi một mình trong góc sân với một hộp cát nhỏ. Một bóng đen xuất hiện trước mặt cậu, Jaejoong ngước lên và thấy một cậu bé đang đứng trước mặt: “Bọn tớ muốn chơi. Ra chỗ khác đi!”.
Jaejoong nhìn cậu bé ấy và ngây thơ trả lời: “Chúng ta chơi cùng nhau được không?”
Cậu bé đó đột nhiên đẩy ngã Jaejoong: “KHÔNG! Mẹ tớ bảo phải tránh xa cậu vì cậu không có mẹ…! Mẹ cậu đã bỏ cậu đi rồi. Bọn tớ không muốn chơi với cậu”.
Jaejoong nhìn xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt. Cậu là một thằng bé tồi sao? Nhưng cậu luôn làm theo những gì mình đã nói, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả…
Jaejoong chạy ra xa và quay về lớp học, cậu bắt đầu khóc nhiều hơn, khóc không ngừng nghỉ kể cả khi cô giáo đã cố gắng dùng kẹo để dỗ dành, cuối cùng, họ đành phải gọi ba cậu tới đón…
Về tới nhà, Jaejoong không nói lời nào với bất cứ ai, cậu cũng không ăn uống gì cả… Hai giờ sau, Jin Ho đi học về, cậu đi ngang qua phòng Jaejoong như thường lệ. Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em trai mình, cậu vội vã chạy lại và ôm chầm lấy Jaejoong: “Jae à, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”.
Jaejoong nói: “Jae là một cậu bé hư … vì thế nên mẹ mới bỏ Jae… vì Jae hư.”
Jin Ho ôm Jaejoong chặt hơn: “Không phải thế đâu Jaejoong, đi với anh.”
Cậu đưa Jaejoong tới phòng của ba, chỉ cho cậu thấy bức tranh lớn được treo phía trên lò sưởi, Jin Ho nhìn Jaejoong và nói: “Đây là mẹ của chúng ta, Jaejoong à!”
Jaejoong nhìn vào bức tranh: “Ở đâu cơ?”
“Mẹ đi rồi Jae ạ, mẹ đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời kia kìa” “Một ngôi sao ạ?” “Phải … em nhớ chúng ta đã luôn ngắm các ngôi sao lấp lánh vào ban đêm chứ?”
Jaejoong gật đầu.
“Mẹ chúng ta đã qua đời… khi em được sinh ra và bây giờ mẹ đã trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh và luôn dõi theo em đấy!”
Jaejoong khẽ mỉm cười: “Thật ạ?”
Jaejoong gật đầu, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau họ: “Jae, con lại đây”
Jaejoong chạy về phía cha mình và ôm chầm lấy, ông mỉm cười và đưa cho cậu một mặt dây chuyền, Mở nắp chiếc đồng hồ, ông chỉ cho Jaejoong thấy một bức ảnh nhỏ: “Như thế này mẹ con sẽ luôn ở bên con”
Jaejoong mỉm cười và ôm chặt lấy cha mình.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Jaejoong biết mẹ cậu đã qua đời khi sinh cậu. Ban đầu, Jaejoong luôn tự trách mình, nhưng cha và anh trai đã an ủi rằng đó không phải lỗi của cậu…
Nhưng thật sự, Jaejoong luôn cảm thấy cô đơn, cậu muốn có một người bạn, người sẽ yêu cậu thật sự chứ không phải vì sự giàu có của gia đình cậu! Jaejoong muốn có một cuộc sống bình thường, được đi học bình thường…
Jaejoong luôn cầu xin cha cho cậu được phép đi học, nhưng cha cậu chưa bao giờ đồng ý điều đó! Thậm chí dù ông chưa bao giờ nói “Không!” với Jaejoong vì bất cứ điều gì, luôn chiều theo những gì cậu muốn. Nhưng để gửi Jaejoong đến học tại một trường công lập là điều không thể được. Quá mạo hiểm và nguy hiểm!
3 năm sau, khi Jaejoong gần 17 tuổi:
Một lần, khi đi ngang qua văn phòng của cha, Jaejoong tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và anh trai cậu, họ đang nói về một người nào đó được gọi là chủ gia đình… Anh ta là người quyền lực nhất trong gia đình và không ai dám từ chối anh, bất cứ điều gì anh ta nói đều phải được thực hiện!
Jaejoong mỉm cười khi nghe được điều này! Cậu quyết định sẽ đi gặp người chủ gia đình và cầu xin anh ta giúp ước mơ của cậu trở thành sự thật – đó là có một cuộc sống bình thường dù chỉ trong vòng một năm!
Danh sách các chapter đã hoàn thành
Đọc Sủng Vật Của Hoàng Đế [Oneshot
Description Sủng vật của hoàng đế. chúng tôi (Nhạc Thiên Thiên)DBSK (cụ thể là YunHo và JaeJoong) không thuộc về ta, và ta viết với mục đích phi lợi nhuận.Cổ trang, hơi ngược, cường công và mỹ nhược thụ. *Cùng series với “Em và chàng, không duyên không phận”*.MA
Trịnh Duẫn Hạo x Kim Tại Trung (hay Jung YunHo x Kim JaeJoong)
1/ Cảnh hot. Tuy không nhiều nhưng mờ vẫn cảnh báo vậy. Chẳng qua chỉ là có duy nhất 2 cảnh ya nhạt thôi.2/ Các bạn hoàn toàn có quyền mở hội “Anti Tiểu Thiên dở hơi vì cái fic độc ác, tàn bạo” nhưng làm ơn đừng mở hội Anti bất cứ nhân vật nào trong đây. Mình không có thói quen lấy người thật làm vai phản diện, cho nên cho dù là nhân vật hư cấu thì cũng đừng quá nóng, nó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.
Y yêu hắn, yêu lắm, yêu rất nhiều…Hắn cũng yêu y, yêu thật, yêu thật bằng cả con tim…
Nhưng tìm cảm cháy bỏng lại bị chính chủ vùi dập không thương tiếc, ngay sau cái ngày mà y dành trọn tất cả những thứ y có cho hắn.
Hắn phụ y. Hắn phủi sạch quan hệ mà y và hắn đã có, phủi sạch những kí ức của đêm hôm đó.
Không. Tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Hận, yêu, yêu, hận, chung quy ra chỉ là một loại cảm xúc của con người, nhưng sao lại làm cho người ta đau đớn đến thế, thống khổ đến thế?
[ONESHOT]
Có lẽ mùa xuân cũng đã đến rồi. Ta vừa nhìn thấy hoa đào nở rộ hồng cả một góc vườn đằng kia. Vậy là đã tháng thứ ba rồi. Tháng thứ ba chàng giam ta ở đây, ròng rã ngày này qua tháng nọ, ta phải tập chấp nhận rằng chàng đã thực sự phụ ta.
Nửa năm trước, ta gặp chàng trong yến tiệc của Hoàng Thái Hậu. Chàng là vị vua đức cao vọng trọng, uy thế ngất trời. Còn ta, ta chẳng qua chỉ là một nam nhân nhỏ bé được Hoàng Thái Hậu ân sủng, đặc cách cho ở trong cung gảy đàn ca hát. Chưa bao giờ, ta tự ý ra ngoài, cho nên mãi đến hôm đó, ta mới gặp được chàng, Trịnh Duẫn Hạo.
Ta, Kim Tại Trung, đã biết yêu kể từ ngày hôm đó.
Ta vốn là hoàng tử dị quốc, nhưng chẳng qua chỉ là một hoàng tử bị ruồng bỏ, bị phụ hoàng bán đi sang nước khác cầu bình an, một thế thân xinh đẹp thay cho đại ca Thái Tử của ta. Ta, một thứ dơ bẩn bị mọi người xa lánh. Một vị hoàng tử được sinh ra bởi một ca kỹ.
Sở hữu gương mặt thanh tú của mẹ, khả năng đàn hát ca múa cũng là mẹ dạy ta, nếu ta không được phụ hoàng đem về hoàng cung, thì chắc chắn khi mười sáu tuổi, ta cũng sẽ trở thành một tiểu quan mặc cho vạn người cưỡi, nghìn người đè.
Lại nói, hơn nửa năm trước…
Hoàng Thái Hậu yêu thương gọi đến đàn hát cho người nghe, hôm nay tâm trạng của Thái Hậu dường như đặc biệt vui. Ngồi mãi đến cuối cùng, người lại dặn: “Vạn nhất có chuyện gì cũng đừng tự ý rời khỏi Tử Ninh Cung, đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết là như thế thôi, hiểu không? Tại Tại à, ai gia cũng chỉ là yêu thương ngươi nên mới như thế!”
Ta lúc ấy cũng chỉ mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Nhưng đến tối, Tiểu Nhu – bạn cùng phòng với ta – đột nhiên ho rất nhiều máu, ta quá lo lắng nên cũng quên béng lời dặn của người. Tự ý rời Tử Ninh Cung, đến Thái y viện xin thuốc.
“Tiểu Nhu, đợi ta một chút, ta đi xin thuốc cho ngươi.”
“Tại Tại, đi nhanh về nhanh.”
“Ừ, được rồi!”
Ta không khoác áo, chạy vội ra ngoài.
Vừa đi ngang vườn Thượng Uyển, xa xa, ta nhìn thấy có bóng người đi tới.
“Hoàng… hoàng thượng! Nô tài tham kiến hoàng thượng!”
“Miễn lễ. Ngươi là người cung nào? Ta dường như chưa bao giờ nhìn thấy ngươi!” Chàng cao cao tại thượng, liếc nhìn ta khẽ hỏi.
“Nô tài… là người Tử Ninh Cung, hôm nay có chuyện phải đi ra ngoài!”
Chàng bước đến, giẫm lên vạt áo xám xám của ta, nâng mặt ta lên nhìn. Khoảnh khắc bàn tay chai sần vì đao kiếm của chàng chạm tới, tim ta dường như hẫng đi một nhịp.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ ta được nhìn thấy ai anh tuấn tiêu sái như chàng.
“Khả ái, khả ái lắm! Ngươi làm việc gì ở cung Thái Hậu?”
Ánh mắt sắc như dao của chàng làm ta lúng túng. “Nô… nô tài là… tiểu quan đàn hát mua vui cho người!”
“Vậy…” Chàng xốc ta đứng dậy, “đi trổ tài cho ta xem!”
Bước chân của chàng khá dài, ta ở phía sau vừa đi vừa chạy cũng khó mà theo kịp.
Nhác thấy ta gian nan đi theo, chàng mỉm cười nắm lấy cổ tay ta, kéo đi. Bước chân chàng tự nhiên cũng có chậm đi đôi chút.
Đi một thôi một hồi, ta phát hiện ta đang ở trong một căn phòng.
Chàng nhẹ giọng căn dặn hạ nhân cái gì đó, cuối cùng quay sang ta, hạ lệnh: “Thay y phục xong thì theo nàng ta đến yến tiệc. Người của Thái Hậu đương nhiên phải đàn hát cho người nghe vào ngày vui của người chứ!”
Ta mơ mơ hồ hồ cũng không hiểu. Chỉ nghe bên tai tiếng tim đập thình thình.
Nữ tử kia bảo ta thay đồ, ta thay đồ.
Nữ tử kia bảo ta thoa son, ta thoa son.
Sau, nàng lại dẫn ta đến yến tiệc của Thái Hậu. Người nhìn thấy ta cũng hơi ngạc nhiên, thoắt cái ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng cười bảo:
“Tại Tại, ngươi đến đấy à. Tới đây, đàn cho ai gia nghe một bản đi nào!”
Hạ nhân mang đàn tới, ta ngồi xuống theo lời Thái Hậu, đàn một khúc nhạc. Tiếng đàn như bay như múa, đem không khí làm cho chộn rộn, vui vẻ hẳn lên. Nhưng từng nốt nhạc ấy lại như tiễn xuyên vào tim Hoàng Thái Hậu. Bởi người biết, sau chuyện này, Kim Tại Trung sẽ trở thành sủng vật của con trai bà. Sủng vật ấy, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Quả nhiên, yến tiệc kết thúc đã nhận được lời nhắn của hoàng thượng, chàng là muốn hạ nhân của bà nên đã chưa xin phép mà đưa ta đi.
Quãng thời gian một tháng sau đó, ta cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian.
Chàng cưng chiều ta, mua cho ta rất nhiều quần áo, trang sức. Chàng dẫn ta đi chơi khắp nơi, cho ta rất nhiều kì trân dị bảo. Đêm đến lại cùng ta đầu ấp tay gối, cẩn cẩn dực dực ôm ta vào lòng, nâng niu như báu vật.
Chàng tuyệt nhiên không cần bất cứ gì từ ta. Ta chỉ cần làm một ái nhân ngoan ngoãn, nghe lời, nhu thuận ở bên cạnh đàn hát mua vui cho chàng. Dâng chàng xem những điệu múa đẹp nhất.
Bên ngoài, văn võ bá quan bọn họ nổi lên lời đồn, rằng ta chính là sủng phi mới của hoàng thượng. Nhưng cũng rất nhanh thôi, ta sẽ bị vứt bỏ như món đồ chơi nhàm chán.
Ta yêu chàng, yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Đây là người anh tuấn nhất mà ta từng gặp, chàng, ngoại trừ Thái Hậu ra, cũng là người yêu thương ta nhất.
Chàng cũng yêu ta, ta biết. Chàng cưng chiều, nâng niu ta. Chỉ cần là thứ ta muốn, chàng nhất định sẽ cho.
Bởi vì ta không có bất cứ danh hiệu nào nên cũng không được ban cung riêng, chàng chỉ có thể cho ta một gian phòng ngay trong tẩm cung của chàng, để chàng chỉ cần liếc mắt qua liền có thể nhìn thấy ta. Để chàng đêm đêm thức khuya phê duyệt tấu chương, cũng liền có thể nhìn thấy ta say ngủ bên trong rèm trướng.
Nhưng chẳng may, biến cố đã xảy ra ngay sau đó. Sinh thần của chàng, ta dâng tặng cho chàng lần đầu tiên của ta.
Ta nhảy cho chàng xem điệu múa mà năm xưa mẫu thân đã múa cho phụ thân xem. Đó cũng là điệu múa mà chỉ duy nhất người mẫu thân yêu mới được nhìn thấy. Giờ, ta cũng chỉ múa nó cho người mà ta yêu xem.
Ta cùng chàng vừa uống rượu vừa đàn hát, ta ngả vào lòng chàng cười ngất ngây, chàng cũng ôm ghì ta vào trong lòng, cất cao chất giọng trầm ấm hát lại đoạn nhạc ta vừa múa.
Đột nhiên chàng cúi xuống hôn ta, hôn rất sâu.
Trời đất lúc ấy là một mảng quay cuồng màu hồng tươi đẹp. Ta bị chàng hôn đến mức ngạt thở, đỏ bừng mặt si ngốc nhìn chàng.
Đến khi bừng tỉnh thì y phục đã bị cởi bỏ từ khi nào. Chàng rất nhẹ nhàng, như thể sợ mạnh tay một chút ta sẽ như thủy tinh, vỡ tan thành nghìn mảnh nhỏ.
“Ân…”
Phía sau như vừa mới có gì đó trườn vào, rất trướng, rất khó chịu. Ta hơi chau mày một chút liền cảm thấy vật đó từ từ đi ra. Để lại một chút trống rỗng, nhưng một lát lại thấy ngứa ngáy, thèm khát một vật khác to lớn hơn đi vào trong ma sát.
“A… Hạo… Hạo… nhanh đi vào…”
“Nhẫn một chút, Tại Tại!”
Ta ngứa ngáy vặn vẹo thắt lưng, chỉ nhìn thấy chàng gấp rút cởi bỏ vướng víu. Một lát sau lập tức có dị vật cực kì to lớn chui vào.
Ta nhịn không được thét dài một tiếng. Từ phía sau truyền tới cảm giác đau đớn như bị xé rách.
“Hạo… Đau quá… Đau… Ta đau quá!!!”
Chàng dường như không nghe thấy lời ta, tiếp tục trừu động. Ta đau đến mức ngất đi tỉnh lại.
Nhưng một chốc sau đó, lại ào đến cảm giác sảng khoái.
“Ân… A…”
“Thoải mái không, Tại Tại?”
Ta không còn hơi trả lời, chỉ dồn sức liên tục gật đầu.
“Ân… ân… a…”
Trừu động liên tục, ta không kìm được sảng khoái bắn ra. Mà ngay sau đó chàng cũng ở bên trong trao cho ta tinh túy của chàng.
Vừa mệt vừa hạnh phúc, ta ngả vào lồng ngực chàng, thiêm thiếp ngủ đi. Loáng thoáng bên tai nghe chất giọng trầm thấp của chàng, chàng nói gì đó nhưng ta lại nghe không rõ lắm. Quá mệt, nên cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời lên quá đỉnh đầu. Ta mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khác, không phải là tẩm cung của chàng. Chợt thắc mắc: đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Đưa tay sờ xuống phía sau, nơi ấy vẫn chậm rãi chảy ra vết tích chàng lưu lại, ở ngoài còn có vết khô lại của thứ ấy. Ta chợt thoáng đỏ mặt khi nghĩ đến đêm qua.
Nghĩ ngợi một chút lại muốn gặp chàng, ta khoác y phục mở cửa đi ra ngoài.
Ra tới ngoài mới phát hiện nơi ta đang ở là một biệt viện trong góc hoàng cung. Đó là một gian nhà nhỏ với khoảng sân hơi rộng. Trồng hoa anh đào xung quanh. Phía trước là hồ sen quanh năm nở rộ, tỏa hương ngào ngạt.
Ánh mặt trời trên đầu tỏa sáng rực rỡ, nhìn ra bên ngoài là một mảng màu sắc tươi sáng. Ta không kìm được bước tới mấy bước, xác định phương hướng để đi về tẩm cung của chàng.
Ta chỉ vừa ra khỏi sân liền bị ngự lâm quân ngăn lại.
“Kim đại nhân, mời ngài vào trong phòng. Ngài cần thứ gì thì mở miệng sai bảo chúng tôi là được.”
“Nhưng ta muốn đi tìm hoàng thượng!”
“Hoàng thượng có dặn, người chỉ cần ở yên đây, mấy hôm nữa hoàng thượng sẽ tới!”
“Vậy… vậy ư?”
Ta hơi ngỡ ngàng nhìn hai người bọn họ một lát, sau đó không kìm được lại hỏi tiếp:
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại ở đây?”
“Nô tài không biết, đại nhân, ngài cứ ở yên đây là được!”
“Vậy sao? Ta hiểu rồi!”
Ta quay lưng đi vào nhà, ta vốn biết rằng phía sau bọn họ đang phóng ánh nhìn khinh thường xỉa tới, thì thầm với nhau rằng ta đã thất sủng rồi.
Mỹ nam nhân của hoàng đế, đồ chơi mới của hoàng đế, cuối cùng cũng đã thất sủng.
Ta nghe thấy bọn họ đồn đại như thế.
Nhưng ta không tin đâu. Chàng yêu ta như thế, cưng chiều ta như thế, sao lại có thể bỏ rơi ta được! Không thể nào đâu.
Ta là người của chàng, chỉ là của riêng chàng thôi. Chàng sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi ta đâu.
Một ngày, hai ngày…
Một tháng, hai tháng…
Ta kiên nhẫn chờ chàng từ cuối mùa thu, cho đến bây giờ đã là mùa xuân rồi. Anh đào trước hiên nở rộ sắc hồng thắm. Còn chàng, chàng đã đi đâu mất rồi?
Mỗi ngày ta xin bọn họ cho ta ra ngoài thủy đình đối diện để hóng mát, ngồi được một lát lại quay trở vào. Không gian của ta dần biến thành góc biệt viện nhỏ xíu này. Chỉ có ta, gian nhà, thủy đình và những gốc anh đào xinh đẹp.
Biệt viện chính là lãnh cung. Mà ta lại chính là phi tần duy nhất bị ruồng bỏ ở đó.
Đã nhiều lần chợt nghĩ rằng sẽ đem cái chết đến để giải thoát bản thân, nhưng rồi chợt nghĩ biết đâu chàng vẫn còn yêu ta? Chàng chỉ là bận việc quốc sự, không thể đến gặp ta mà thôi.
Kiên nhẫn chờ đợi, kết quả mỹ mãn sẽ đến.
Nhưng ba tháng rồi, chàng đã phụ ta rồi ư?
Cho đến một ngày, ta gặp hoàng hậu nương nương, chính cung thê tử của chàng ta mới bàng hoàng nhận ra, thì ra nàng ta là lý do khiến ta bị chàng bỏ rơi. Ta quên mất, chàng vốn là hoàng đế. Ta đã quên người ta yêu là một quân vương, ngoài ta ra, chàng còn có hậu cung ba nghìn người kia nữa.
Ta đã quên.
Ta bình thản cầm ấm trà nóng tới, rót một ly đặt trước mặt nàng.
“Hoàng hậu nương nương bỏ công tới đây không biết là có chuyện gì?”
“Thật ra chẳng có gì cả, ta chỉ muốn đến xem quý nhân của hoàng thượng trông như thế nào mà khiến chàng say đắm như thế thôi.”
Hoàng hậu nương nương nâng cốc trà, khẽ nhấp môi một cái.
“Chàng bỏ rơi ta rồi, ta không còn là quý nhân được chàng sủng ái nữa!”
Hoàng hậu khẽ che miệng cười.
“Chàng không sủng ngươi, thật ra là có nguyên do.”
Ta chưa vội đáp, chỉ nhìn chòng chọc vào nàng.
“Ta đã hoài thai con của chàng, long huyết của chàng… đang ở trong người ta! Ngươi không thể làm được điều đó!”
Ta chết điếng khi nghe nàng nói câu ấy. Từng câu, từng chữ như xé vụn tim ta ra thành trăm mảnh. Chàng ruồng bỏ ta chỉ vì ta không thể hoài thai như nữ nhân ư?
Thì ra là như vậy.
Ta mơ mơ hồ hồ đứng dậy về giường nằm nghỉ. Mắt nhắm nhưng trong lòng rối ren vô cùng. Chàng yêu thương ta như vậy, cuối cùng chỉ vì một hài nhi mà nhẫn tâm bỏ rơi ta.
Đêm ấy là một đêm đầy rẫy những giấc mộng kì lạ.
Ta mơ thấy một người phụ nữ có cánh ôm lấy ta, nói rằng ta vốn là hoàng tử thiên cung, chịu khổ tình kiếp mới tới đây. Người dặn ta rất nhiều điều, rất nhiều.
Nhưng tới sáng hôm sau, một chút ta cũng không nhớ ra nổi.
Ầm!
Bên tai ta vang lên tiếng cửa gỗ bị đạp bung ra, ánh sáng đột nhiên soi vào khiến ta nhất thời chói mắt, vô thức đưa tay lên che lại.
Đây là lần đầu ta gặp lại chàng trong suốt ba tháng qua.
“Hạo Hạo, là chàng sao?… Á!”
Chàng thô bạo bước tới, nện lên mặt ta một bạt tai bỏng rát.
“Hạo Hạo, chàng sao thế?”
“Câm miệng, cởi y phục ra!”
“Hạo…AAAAA”
Ta vốn định gọi tên chàng một lần nữa, nhưng lại bị chàng túm lấy tóc. Y phục bị một cước của chàng xé rách tơi tả.
“Hạo… Đừng…”
“Kêu lớn lên, kêu cho to vào. Cho ngươi biết nỗi đau của ta bây giờ. Chết tiệt! Dám bỏ thuốc phá thai vào trà của hoàng hậu. To gan lắm, ngươi to gan lắm!”
Chàng nói phá thai gì cơ? Ta nghe sao chẳng hiểu gì cả!
“Ta không hiểu… Ân… A… Ta không hiểu gì cả!!!”
“Giả vờ!”
Chàng điên cuồng ra vào từ phía sau. Nhanh đến mức ta không bắt kịp nhịp độ của chàng, nơi riêng tư phía sau liên tục đau nhức, đau đến mức nước mắt tự động chảy ra.
“Hạo… Ta đau lắm… A… A… A!”
Hạo Hạo không nói gì, tiếp tục trừu động. Ta đau đến mức ngất đi rồi tỉnh lại, bàn tay bấu xuống nệm giường đã sớm làm nhăn nhúm tấm nệm.
Chàng phẫn nộ thúc vào trong, tới khi đạt tới cực hạn, chàng bắn mọi tinh túy của chàng trực tiếp vào bên trong ta. Ta đau đến mức cắn môi bật máu, khóe miệng đã sớm tanh nồng vị máu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại chờ chàng dừng lại.
“Ta không… có bỏ thuốc vào trà! AA!”
Chàng thô bạo cắn lên nhũ tiêm của ta, thô bạo hệt như muốn cắn đứt lìa nó ra vậy.
“Từ ngày mai, không cần phải ở trong gian nhà thoáng mát thế này nữa. Cứ trực tiếp ở trong ngục cũng tốt rồi. Ta đã mong chờ đứa bé ấy nhiều tháng như thế, mà chỉ cần một chén trà của ngươi liền biến hi vọng của ta mất hết!”
Nói xong, chàng lại khoác y phục vào, nhanh chóng rời khỏi.
Đêm ấy lại là một đêm mộng mị triền miên.
Sáng hôm sau, như lời chàng nói, có kẻ đem ta bắt giam vào nhà lao.
Phòng giam của ta có một chiếc cửa sổ nhỏ, có thể nhìn ra ngoài trời. Đây là lần đầu tiên ta để ý thấy bầu trời xanh và đẹp như thế.
Huyệt động phía sau không ngừng rỉ ra hỗn hợp máu cùng tinh túy của chàng. Chậm rãi chảy ra ngoài, mang theo cơn đau nhức không chịu nổi. Ta đau đớn cắn bờ môi đã sớm túa máu, khiến cho vết thương vừa đóng vảy lại liền toác ra.
Ta khẽ nhếch miệng cười. Chàng quả nhiên đã quay lưng lại với ta, quả nhiên đã ruồng rẫy ta. Ta không có bỏ thuốc vào trà của nàng ta, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra hoàn toàn là do nàng ta giở trò. Đúng là một nữ nhân ác độc.
Không tìm hiểu nguyên nhân, chàng cũng thật vô tâm. Ta hận chàng, hận chàng đến chết!
Bây giờ chắc là buổi trưa, bầu trời bên ngoài rạng rỡ với ánh dương quang rọi thẳng vào trong ngục. Đôi chim xanh ngoài kia, lắm khi cũng thấy nó thật đẹp, thật tự do.
“Cạch!”
Cánh cổng phòng giam ta bị mở ra, có bóng người đang bước vào.
Là chàng ư?
Phía sau chàng còn có hai người, bọn họ chế trụ tay ta, đem ta lôi tới hình phòng. Nơi này chủ yếu là để hành hạ phạm nhân, ta biết, ta được đưa tới đây hiển nhiên chẳng phải để xem trò vui.
Bọn họ trói ta vào chiếc bàn. Một đống hơn trăm hình cụ ấy, từng món, từng món đều được lần lượt dùng trên cơ thể ta.
“Chết tiệt, ngươi chỉ cần nhận lỗi một tiếng, ngươi sẽ không sao. Tại sao ngươi không nhận?”
Ta không đáp câu hỏi ấy của chàng, chỉ khẽ mỉm cười, xuyên qua kẽ hở của bọn nam nhân đang vây lấy ta, cười với chàng.
“Mẹ kiếp, còn có thể cười sao?”
Mấy cái tát liên tục đáp lên gương mặt ta. Má đã sưng lên, bỏng rát và phát đau. Ta vẫn chỉ có thể cười.
Hiện tại ta chỉ mong mình sớm được chết đi. Như thế sẽ không đau khổ gì nữa.
Mười ngón tay ta bị hình cụ kẹp cho đến mức run rẩy, không kiểm soát được cử động của bản thân. Chỉ còn cách liên tục run run chảy máu. Bọn họ lại lôi ta đem nhốt vào phòng giam cũ.
Ta mệt mỏi lắm rồi. Thật sự rất mệt mỏi.
Lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều có người tới lôi ta đi, hành hạ triền miên liên tục mấy canh giờ. Rồi lại đem trở về chỗ này. Hơn một tuần lễ đã trôi qua, trên người ta đã chi chít vết thương.
Dường như chàng chưa có ý định buông ta cho ta.
“Cạch”
Chén cơm trắng nguội lạnh được đưa tới. Đặt ngay song cửa. Đợi bọn họ đi khuất, ta nhẹ nhàng đập vỡ chén, đem mảnh sành từng nhát từng nhát rạch lên cổ tay.
Mất máu đến chết cũng xem là một cách chết hay ho.
Ta lại cười, lê thân đến cạnh song cửa, cười đến ngây ngốc. Máu trên tay vẫn chảy, thậm chí đã chảy thành một vũng lớn.
Cửa sổ đã sớm bị chàng niêm phong lại. Chỉ tại ta mỗi ngày đều ngơ ngẩn nhìn ra ngoài. Nhưng không sao, niêm phong thì niêm phong, ta vẫn có thể cảm nhận được bầu trời xanh ngoài kia.
Chàng đến. Nhìn thấy ta lại ngồi cạnh cửa sổ, chàng chỉ hơi nhíu mày.
“Hạo Hạo, ngươi xem, đôi chim kia thật đẹp, cũng thật tự do tự tại.”
Cái nhíu mày càng thêm sâu khi nhìn thấy cánh tay rướm máu của ta. Gương mặt điển trai ấy xanh đi, có vẻ như chàng đang hốt hoảng. Chàng hốt hoảng gì chứ?
“Người đâu, mở cửa!”
Chàng lao vào trong ôm ghì lấy ta. Gấp rút hét toáng lên:
“Ngự y, gọi ngự y.”
Ta bị chàng ôm lấy, chỉ tiếp tục cười đến xán lạn:
“Ngươi nhìn bầu trời kia, thật xanh, thật đẹp!”
“Đừng nói nữa Tại Trung! Chó chết, ngự y đâu?!!!!”
Ta dần dần chìm vào hôn mê.
“Tại Trung, mở mắt ra, không cho phép ngươi ngủ! Mau mở mắt ra!!!!!!!”
…
Đến khi ta tỉnh dậy đã là chuyện của mấy ngày hôm sau. Mơ mơ màng màng nhìn thấy, a, ta đã trở lại tẩm cung quen thuộc của ta và chàng rồi.
Có tiếng cửa mở, chàng đang đến ư?
Ta nhìn thấy chàng đến liền ngồi dậy, tự động cởi y phục của bản thân. Chẳng phải chàng đến để tiếp tục trừng phạt ta sao?
Chàng nhìn thấy liền ngạc nhiên, lao tới giữ ta lại. Bị chàng giữ ta càng thêm mạnh tay cởi y phục, làm cho vết thương đã được băng bó ở tay tiếp tục chảy máu, thấm ra ngoài lớp băng gạc.
“DỪNG LẠI! Ngươi làm gì vậy Tại Trung?”
Ta tiếp tục cười, vừa cười vừa thuận tay kéo y phục
Bạn đang đọc nội dung bài viết Hoàng Bách: Có Nên ‘Quan Hệ’ Khi Vợ Đang Mang Thai? trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!