Đề Xuất 6/2023 # Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full # Top 14 Like | Tobsill.com

Đề Xuất 6/2023 # Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full # Top 14 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

“Vâng!” Lặng lẽ thu lại con diều, dáng tươi cười vẫn như cũ, chỉ là đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Khó khăn bò lên bờ sông, đến cuối cũng vẫn không buông con diều trong tay ra, cho dù nó đã không được thiếu gia bọn họ cần nữa rồi.Bàn tay nhỏ xoa nắn đôi chân cứng ngắc, hi vọng có thể không lạnh như vậy. Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện y phục của mình đã ướt một mảng lớn.

“Nhanh lên!” Nơi không xa là tiếng kêu gào của Thái tử điện hạ.

“Vâng! Vâng!”

Vội vàng tìm kiếm giày của mình, lại phát hiện không biết lúc nào, cậu đã chỉ còn lại một chiếc trơ trọi. Vẫn nắm lấy con diều mà không ai cần đó, chậm rãi mà đem nó thả vào dòng sông, trôi đi theo con sóng.

Cầm lấy chiếc giày duy nhất bên cạnh, vội vội vàng vàng hướng về chỗ đoàn người chạy đến, tuy hai chân vẫn rất đau.

Mọi thứ giống như không có gì xảy ra, chỉ là một con diều được chủ nhân yêu thích bị ruồng bỏ rồi, ai cũng sẽ không chú ý đến tên tiểu phó vì chủ nhân mà trong ngày đông xuống sông nhặt diều – Tại Trung.

Đuổi theo thân ảnh của thiếu gia, ai cũng sẽ không để ý đến cậu tiểu phó gầy yếu này.

Tại Trung, một người từ lúc ra đời đã bị vứt bỏ tại khu bình dân thấp hèn nhất của Long Triều quốc, ai cũng không biết cậu tên gì, cậu là con của ai, bèn gọi là Tại Trung.

Năm 6 tuổi bị bọn buôn người bán vào Tể tướng phủ, từ đó liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình 1 tuổi.

Tại Trung không có sự tuấn mỹ của thiếu gia, có được chỉ là thân thể gầy yếu, còn có khuôn mặt không được coi là xinh đẹp, duy nhất có thể được người khen ngợi lại là một mái tóc đen nhánh.

Có người từng hỏi qua Tại Trung, có hay không ghen tỵ với Hy Triệt thiếu gia mãi mãi ở phía trước mình, Tại Trung chỉ là cười cười, “Ai cũng có mệnh của riêng mình, Tại Trung chỉ là một hạ nhân, không có quyền so với thiếu gia. Huống chi, Tại Trung có thể viết chữ xem sách, đều là thiếu gia cho, Tại Trung không tham!”

Tại Trung xác thực không tham, không tham tài, không tham lạc, chỉ vì giấc mộng trong tim mà sống…

Chỉ là, về sau, Tại Trung đã có tên mới mới biết, giấc mộng của mình rất xa vời, xa đến cả bản thân cũng đang cảm thán, si nhân nói mộng. Người si mãi mãi đang nói mộng!

.

Nơi có được ánh sáng mặt trời đến cuối cùng vẫn có góc âm u!

“Long thần của ta, ngươi có nhớ lời nguyền của ta, ta sẽ khiến con trai ngươi lên trời không lối, xuống đất không xong, đây là báo ứng của ngươi với ta……..xoẹt……..!”

Mọi thứ đều là mờ tối, không có đầy đủ dương quang, chỉ có không khí âm lạnh và lời nguyền dơ bẩn!

Cái gì là tình yêu?

Không biết.

Tại sao lại yêu?

Không hiểu.

Yêu hắn cái gì?

Không rõ.

Cái gì đáng để ngươi yêu?

Tình yêu cho ngươi có được những gì?

Ngươi muốn tình yêu cho ngươi những gì?

Không biết, không hiểu, không rõ, có thêm nhiều vấn đề thì vẫn là phủ định, nếu như có thể cho được câu trả lời chính xác, đó có lẽ vốn không phải tình yêu!

Vậy tình yêu rốt cuộc là cái gì?

Ai cũng không biết, ai cũng không hiểu!

Lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ trông coi, không muốn đi tranh đoạt tình yêu của ngài, không kì vọng trong lòng của ngài sẽ có hình bóng của mình, chỉ là muốn ở một góc nhìn ngài cười, nhìn ngài vui vẻ.

Chỉ là mọi thứ đều đang thay đổi, thay đổi đến khó mà kiểm soát, thay đổi đến vô lực để phản kháng!

Ngày đông năm đó, không có tiếng cầm của thiếu gia, vì thiếu gia cùng con gái của Thượng thư đại nhân đi du ngoạn rồi!

Đêm tĩnh lặng, trong viện vốn không nên có ai xuất hiện, một người lại đến!

“Điện hạ!” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo say bí tỉ, trên khuôn mặt trắng bệch một mạt đỏ ửng.

“Cậu ấy đâu?” Ánh mắt bén nhọn, trên gương mặt tuấn mỹ là một mảng tiêu sát!

“Hy Triệt thiếu gia đi, đi……..bồi Hồng tiểu thư rồi!” Lúng túng khép lại quần áo đơn bạc.

“Haha~ Cậu ấy đi bồi nữ nhân đó rồi! Vậy ngươi bồi ta đi!”Không có báo trước mà ôm lấy Tại Trung, điên cuồng đột kích người hầu vô tội.

Bản năng muốn giãy giụa, cơ thể gầy yếu hoàn toàn không có chỗ phản kháng!

Từ bỏ giãy giụa, suy sụp mặc ý nam nhân trên thân đoạt lấy mọi thứ.

“Ta yêu ngươi!”

Khi ngài nói ra ái ý đối với mình, khi ngài dịu dàng hôn cơ thể mình, khi ngài gắt gao ôm lấy mình, là phải chăng có thể kì vọng, ngài là yêu ta!?

“Hy Triệt, ta sẽ không đem cậu cho người khác! Cậu là Long thần của ta!”

Không, ta không có nghe thấy. Phải, ngài là yêu ta, ngài vốn không có đem ta làm thế thân của thiếu gia, không có, ngài hiện giờ ôm là ta, không phải Hy Triệt thiếu gia!

Giả vờ không nghe thấy, phải, ngài không có nói ra câu đó!

Lừa mình dối người nói với bản thân nam nhân trên người mình này là yêu mình.

Cho nên Tại Trung cười rồi, cười đến rực rỡ như thế, rực rỡ lóe lên lệ quang!

Hạnh phúc không?

Hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc giống như hạt sương rạng sáng, không thể nhìn thấy mặt trời sau khi trời sáng.

Mặt trời hiện ra rồi, ngài là chói mắt đến vậy, đến mức khiến người cảm giác được đau khổ!

“Bốp~!”

Cái đau kịch liệt khiến Tại Trung từ trong giấc mộng của cậu tỉnh dậy, nhìn thấy là sự kinh ngạc của thiếu gia, cái trừng mắt của điện hạ, sự miệt thị của lão gia và hạ nhân.

“Đây chính là tình yêu của ngài?” Khinh miệt mà nói ra, thiếu gia cao cao tại thượng, đối diện với điện hạ vẫn cao cao tại thượng.

“Không, không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Đúng á, không phải như ta nghĩ, nhưng lại là ta nhìn thấy.”

Thái tử chật vật, vô lực giải thích.

“Là hắn câu dẫn ta, là hắn, là hắn kéo ta đã say rượu lên giường!” Phẫn nộ muốn tìm lấy cơ hội, đem Tại Trung vẫn còn đang trong sự kinh sợ lôi xuống giường, “Ai cho ngươi ngủ trên giường, tiện nhân dơ bẩn! Ta làm sao có thể yêu một tiện nhân!”

Nhìn giường cao cao, người cao cao, mọi vật cao cao, thì ra mình cả giường của chủ nhân cũng không thể chạm, thì ra mình ti tiện như vậy. Chẳng trách bản thân nằm thấy giấc mộng đẹp, vì bản thân ti tiện lên giường của chủ nhân.

Tại Trung quần áo tả tơi lẳng lặng quỳ trên mặt đất âm lạnh. Lạnh? Không! Không bằng tâm lạnh! Đau? Không! Không bằng tâm đau!

Hờ hững tiếp nhận an bài của chủ nhân, lảo đảo rời đi, có lẽ là nhân từ của thiếu gia, không có đem mình trục xuất khỏi cửa, chỉ là để mình đóng cửa suy ngẫm.

Phải chăng có hạnh phúc rồi mới biết thất vọng đáng sợ thế nào?

Phải chăng đến thiên đường rồi mới biết địa ngục sâu như thế nào?

Phải chăng có tâm rồi mới biết đau khổ của tan nát lòng?

Long ấn? Vuốt ve long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta là Long vương, ta là con trai của đương triều Long vương, ta không phải nô bộc ti tiện, ta có huyết mạch cao quý? Ta là người cao quý, không phải tiện nhân! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn ta, ta là Long vương!

Lao ra đại môn vừa mới hợp lại, ta không phải tiện nhân, Thái tử ôm là ta, là ta, ta là Long vương!

Hưng phấn xông đến trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn thấy ấn kí ngân sắc mỹ lệ trước ngực, đó là ấn kí của Long vương! Chương 3:

“Dẫn ấn!”

“Dẫn ấn!”

Không, là long ấn, kì lạ nhìn những người sắc mặt đại biến trước mắt, cúi đầu nhìn nhìn dấu ấn trước ngực.

Màu đen!

Màu đen của sự dữ tợn!

Giống như con giun dơ bẩn vướng víu trước khuôn ngực tuyết trắng!

Không, không đúng, nó nên là ngân sắc xinh đẹp, nó không là màu đen, không nên!

Bối rối nhìn điện hạ trước thân, nam nhân mình yêu sâu đậm.

“Điện hạ, điện hạ, nó là ngân sắc, nó thật sự là ngân sắc!”

Muốn đi kéo vạt áo của ngài, lại bị đôi chân cao quý đó giẫm trên mặt đất, “Ngươi là Dẫn nô?” Sự câm hận xông ra khỏi môi, “Ta cư nhiên lại cùng một dẫn nô lên giường!”

Không, không, không phải đâu, không phải đâu!

Điên cuồng lắc đầu, ta không phải là Dẫn nô, không phải!

Tại Trung muốn đem bàn tay bị giẫm thật xuống đất rút ra, nhưng góc đó rất dùng sức, gần như muốn đem bàn tay này giẫm nát.

Trên lưng là côn gậy không ngừng truyền đến, đau nhức giày vò Tại Trung, muốn trốn chạy, nhưng tay bị nam nhân đó giẫm. Dùng sức rút lấy bàn tay vẫn ở dưới chân kia, tận lực ẩn trốn như mưa rơi xuống, đau khổ muốn giải thích, muốn nói gì đó!

Tay giải phóng rồi, chỉ là đã huyết nhục lẫn lộn.

Không còn sức giãy giụa nữa, có lẽ chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn thấy ngài dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần lấy thân phận Dẫn nô sống trên đời!

“Đừng đánh nữa, thả hắn đi!”

Vẫn là nam nhân như thần tiên đó, cậu hẳn là Long thần, cậu là Long thần trong lòng điện hạ!

Tại Trung xụi lơ nằm trên đất mỉm cười, cười sự đáng cười của mình, cư nhiên lại cho rằng mình là Long thần, lại cho rằng mình có dòng máu thần thánh, lại kì vọng mình là cao quý.

Bị kéo ra khỏi Tể tướng phủ, bị vứt trên con phố âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ còn lại quần áo rách rưới và Dẫn ấn của sự dữ tợn!

Nhìn lên phồn tinh (sao dày đặc) cao cao tại thượng, bầu trời đen kịt thổi xuống đóa hoa tuyết, phải chăng được tuyết trắng bao trùm thì sẽ không có cơ thể dơ bẩn.

Lặng lẽ nhắm mắt lại, để hoa tuyết rơi lên người, lên đầu, lên chân, ngực, hoa tuyết hóa thành hạt sương trong suốt!

Trên đường, một Dẫn nô hèn mọn nằm trong góc đường âm u, đó là nước mắt của cậu, hay là tuyết đã tan? Chương 4:

Nếu ta là Long vương thật sự, các người phải chăng sẽ vì cái chết của ta mà khóc!

Nếu ta vẫn là người tên Tại Trung, các người phải chăng sẽ vì đau khổ của ta mà cảm thương!

Nhưng ta là Dẫn nô hèn mọn, các người nhất định sẽ vì cái chết của ta mà vui mừng!

Tại Trung không chết, sống như kì tích, chỉ là sốt cao, không ai biết vì sao cậu ấy còn không chết, không có người quan tâm cậu ấy phải chăng sẽ bệnh chết, thậm chí không có người để ý đến người đáng thương này.

Trên phố thêm một tên ăn mày ti tiện, chỉ là cậu vĩnh viễn cuộn mình ở trong góc đường đen tối, si si nhìn mọi thứ trước thân, không có dũng khí ngẩng đầu, vì cuộc sống của cậu, thân phận của cậu thấp kém như con sâu con kiến.

Từng thử qua tự sát, từ bỏ tất cả, nhưng mà, bất luận tự sát thế nào, bất luận ra sao, cậu đến cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, duy nhất chứng minh cậu từng muốn chết, là từng vết từng vết sẹo thương đó.

Trời xanh, vì sao không thể kết thúc cuộc sống thế này, vì sao cả chết cũng phải trở thành bố thí!

Dấu ấn trước ngực, không thời không khắc nào mà không đang chứng minh sự thấp hèn của bản thân, không dám ưỡn ngực, vì nó nặng trĩu như thế!

Lặng lẽ chờ đợi cái chết đến, bản thân mấy ngày không ăn, vì sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ thật sự chứng minh câu nói nhất xú (hôi thối) vạn niên sao!

Tiếng xôn xao của chung quanh, náo nhiệt của chung quanh, không truyền vào tai Tại Trung, vì một người ngoan đạo chờ đợi cái chết, mọi thứ trên đời đều không quan trọng nữa rồi!

Trước khi bóng tối đến, một đôi giày tinh xảo xuất hiện trong mắt, Tại Trung yếu ớt nở nụ cười, trời xanh, kiếp sau để ta làm một đôi giày đi, một đôi giày không có tình cảm!

Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng mọi cảm giác, mọi cảm xúc, tất cả mọi thứ, bao gồm tình yêu đối với người đó!

“Nó là con của ta!”Bình tĩnh nhìn hài tử mình mang về, đau lòng vuốt ve hài tử trong hôn mê, nhìn từng vết thương trên người cậu, Long vương là không thể tự sát, vì Long vương là thần thú, thượng thiên không cho phép thần thú tự tiện rời khỏi thế gian.

Con chịu khổ rồi, con của ta. Tại sao con lại lưu lạc ở góc phố? Nếu ta không cảm ứng được sự tồn tại của con, phải chăng con sẽ tiếp tục cuộc sống chán nản như vậy? Phải chăng con sẽ tiếp tục thử lấy cái chết?

“Tuyết Tinh, ngươi xác định cậu ấy phải chứ? Cậu ấy là tóc đen!”Sau lưng là Long triều thiên tử, Văn [Trịnh] Hách.

“Nó là ta mang thai 5 năm sinh ra, ta biết! Nó phải!”Long vương bình tĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn đương triều thiên tử.

Không có sự lạnh tĩnh trước kia, không có sự thanh lãnh trước kia, chỉ có sự đau lòng, phẫn nộ với cảnh ngộ của con!

“Đừng kích động!” Bất lực nhìn Long vương của mình phẫn nộ, biết rõ vị Long vương lấy lãnh tĩnh làm đầu này đang trong cơn tức giận, hảo tính khí mà khuyên, “Đừng kích động, ngươi nói phải thì phải, ngươi xem trước, ta đi để Duẫn Hạo đến xem Long vương tương lai của nó!”

Thức thời rút khỏi sương phòng, ngài mới không muốn làm pháo hôi (bia đỡ đạn) đâu. Tuy tính khí của Tuyết Tinh ôn hòa, nhưng dù sao cũng là một con thần long có thể ngao du trong vân hải, nếu không phải vận mệnh khiến cậu ấy trở thành Long vương, cậu ấy sẽ là một thần vật ngạo thị mọi thứ.

Tại sao bọn họ muốn đem con từ bên cạnh ta đoạt đi, thậm chí ta còn không kịp đem con từ trong trứng ấp nở, không có nhìn thấy con xuất thân đầu tiên, không có vuốt ve qua cơ thể thuần khiết của con.

Tại sao con lại biến thành thế này, tại sao trước ngực con lại có Dẫn ấn dơ bẩn, tại sao con lại có mái tóc đen, cho dù nó vẫn mỹ lệ!

Nhưng, mọi thứ này không quan trọng, vì con về rồi, con của ta, con sẽ là Long vương các hạ cao quý trong lòng nhân dân!

Vén mở trường sam tuyết trắng, trước ngực Tuyết Tinh xuất hiện một hạt châu trong sáng, nó phát ra hào quang khác thường, rực rỡ mà không chói mắt, mỹ lệ mà không xa hoa, vì nó chính là Long châu hộ thể của Thần long!

Hào quang quét qua ngực của Tại Trung, Dẫn ấn của sự hung ác biến thành Long ấn xinh đẹp; quét qua thân thể đã thiên sang (lỡ loét) bách khổng (lỗ), vết thương loang lỗ mờ dần rồi biến mất, lướt qua trường phát đen nhánh, trường phát đen nhánh hồi phục màu ngân bạch thuần khiết.

Con của ta, con là Long vương duy nhất của thế giới này!

Đem Long châu thu về trong cơ thể, nhìn tuấn mỹ dung nhan vẫn ngủ say, vui sướng nhận về con biến thành lo lắng mơ hồ, vì sao muốn đem con của ngài trộm đi, tại vì sao lại để ngài dễ dàng tìm về nó như vậy!

Phục hồi sự thanh lãnh như trước, từ từ rời khỏi phòng, chỉ là bắt đầu từ bước chân ra khỏi phòng, Tuyết Tinh biến trở về là Long vương cao cao tại thượng, mà không phải một phụ thân mất đi con nhiều năm, trên người mơ hồ toát ra hơi lạnh!

Hiện tại ngài là Long vương, cao cao tại thượng, ngạo thú của thần thánh không quỳ với ai!

.

Đau khổ trong bóng tối biến mất sau khi nhìn thấy những hào quang đó, cơ thể nặng trĩu trở nên nhẹ nhõm, cảm giác khó thở ở ngực đã biến mất, lưu lại từng cơn thanh hương, rất thoải mái!

Bản thân phải chăng đã chết rồi, thì ra chết thì có thể như vậy!

Lẳng lặng nằm, nhìn quanh mọi thứ trước mắt. Gian phòng phồn hoa, trang hoàng hoa lệ, công nghệ (thủ công mỹ nghệ) tinh xảo, mọi đồ vật gần như trên trời mới có.

Cảm giác như mộng như ảo, thì ra hèn mọn như

Đọc Truyện Nhật Ký Mang Thai Khi 17 Tuổi Full

Một câu truyện teen giản dị nhưng rất đậm chất nhân văn trong tình yêu và cuộc sống. Tác giả Võ Anh Thơ đã mang đến cho người đọc một cái nhìn sâu sắc hơn về sự sẻ chia, đợi chờ, nỗi nhớ mong mỏi, khát vọng trong tình yêu của lớp trẻ ở thế kỷ 21.

Truyện nhật ký mang thai khi 17 – một tác phẩm được sáng tác dưới dạng nhật ký tự sự. Do cô bé Min Min vừa bước qua lứa tuổi 17 viết lại cuộc sống của bản thân khi thình lình mang thai. Là những trò trả đũa dai và rung động đầu đời với Chan Chan, chồng chưa cưới đồng thời cũng là cha đứa bé.

Là những xúc cảm vui buồn, hờn giận, thậm chí cả suy nghĩ ích kỷ ghen tỵ với cô chị Trân Châu, mối tình đầu của Chan Chan. Là sự sẻ chia cảm nghĩ về các mối quan hệ gia đình, những bí mật, câu chuyện từ bạn bè thầy cô trong trường lớp lẫn ngoài xã hội. Và trên hết, đây là tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật. …..

Ông bà vẫn thường nói câu: “Hãy là hoa nhưng chớ nên là trái, hoa nồng hương còn trái lắm khi chua.” Một tình yêu lầm lỡ ở tuổi thơ ngây đôi khi giết chết hạnh phúc tương lai của một người. Mang trong mình đứa con khi tuổi còn nhỏ đó là điều khó khăn và không hề dễ dàng. Bạn đủ dũ cảm vượt qua mọi thứ…?

Từng dòng văn, câu chữ cứ khiến tôi phải hồi hộp, hồi hộp chăm chú đọc truyện chỉ vì sợ sót vài chi tiết, hòa mình vào nhân vật khiến cho nỗi nhớ của 2 người cũng khiến tôi day dứt… Tôi là một người rất yêu thích nhà văn Võ Anh Thơ, ông truyền tải cho tôi những cái nhìn sâu sắc về tình yêu , về con người và cuộc sống , ông cho tôi những trải nghiệm qua từng chương truyện.

Tác giả bài viết : Tạ Hồng Bản

Đọc Truyện Nỗi Đau

Bạch Hiền kêu gào trong nước mắt nhưng cậu không mở mắt, Bạch Hiền khóc không thành tiếng. Liền sau đó cõng cậu trên lưng chạy đi tìm taxi đến bệnh viện.

Bệnh Viện Seoul.

Lộc Hàm được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó, một mảng áo trên ngực đã thấm đẫm màu đỏ của máu, Bạch Hiền chạy theo khuôn mặt tèm nhem nước mắt. Nó bây giờ đang cực kì sợ hãi, chẳng phải năm năm trước anh nó đã khỏi bệnh rồi sao, sao bây giờ còn chảy máu mũi. Nó đau đớn nhớ về kí ức của nhiều năm trước, lúc đó nó mới chỉ mới là đứa nhóc không hiểu chuyện, hằng ngày luôn tìm cậu và anh hai đi chơi. Nhưng mỗi lần nó muốn rủ cậu đi chơi cả nhà đều không cho, lúc đó tưởng rằng mọi người ghét mình mà Bạch Hiền một trận ủy khuất chạy lại ôm Lộc Hàm mà khóc. Không ngờ rằng chưa ôm Lộc Hàm được bao lâu, cậu lập tức ngã đè lên người nó, máu từ mũi chảy ra không ngừng mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao. Chuyện đó đến bây giờ vẫn ám ảnh Bạch Hiền không thôi, ngày đưa Lộc Hàm đi điều trị tại Mỹ, Bạch Hiền cũng ở đó, thân thể của cậu phải chịu bao nhiêu đau đớn nó biết rõ hơn ai hết. Đối với một thằng nhóc chưa hiểu chuyện như nó, thì đó là một cực hình lớn nhất, mỗi lần Lộc Hàm hóa trị liệu để tế bào ung thư trong cơ thể di căn chậm hơn là một lần nó thấy Lộc Hàm đau đớn tột cùng, thân thể yếu đuối không còn chút sức lực. Bạch Hiền thực sự rất sợ, sợ phải thấy cái qúa khứ kinh khủng đó lặp lại lần nữa. Điều nó sợ hơn hết thảy đó là sợ mất cậu, mất đi người anh mang lại cuộc sống tươi đẹp cho nó, sợ anh không từ mà biệt.

Miên man trong dòng tâm trạng, Bạch Hiền bị kéo về thực tại khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ tóc muối tiêu mang tâm trạng mệt mỏi cùng những nếp nhăn khắc khổ theo thời gian xô lại với nhau. Nhìn thấy Bạch Hiền gương mặt tèm lem nước mắt lo lắng chạy lại, ông chỉ có thể thở dài, đợi câu hỏi từ nó. Bạch Hiền đến trước mặt bác sĩ, cố gắng đè nén lo sợ trong lòng mà hỏi:

“Bác sĩ, anh tôi có sao không?”

“Cậu ấy…..ừm bị suy nhược cơ thể trầm trọng, trên người có rất nhiều vết thương, mong người nhà để ý nhất là trong thời kỳ đầu của giai đoạn mang thai”_Bác sĩ đang còn định nói thêm điều gì đó nhưng rồi thôi, ông có nỗi khổ tâm của mình.

“Mang…mang thai sao,…bác sĩ có nhầm không ạ”_Bạch Hiền một trận run rẩy nói…

“Tôi đã kiểm tra rất kĩ, mong người nhà có thể giúp cậu ấy giữ gìn sức khỏe.”_ nói rồi, bác sĩ dứt áo ra đi để lại một Bạch Hiền ngơ ngơ ngác ngác không kịp phản ứng với mấy thông tin nó vừa mới nghe. Sau khi phát hiện mình đã ngẩn ra một lúc, Bạch Hiền vội vội vàng vàng chạy vào phòng hồi sức của Lộc Hàm, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt nó. Lộc Hàm đứng trước cửa sổ, bóng lưng gầy gò yếu đuối, làn da xanh xao, mái tóc xơ xác bay bay trong gió. Khuôn mặt hốc hác đón những làn gió lạnh táp thẳng vào mặt, đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm, nó giật mình khi nhận ra tay Lộc Hàm đang đặt lên bụng-nơi đang có sự tồn tại của một sinh linh nhỏ bé.

“Huynh”_Bạch Hiền lên tiếng gọi

“Tiểu Hiền a~, huynh mang thai rồi, phải là mang thai, con của huynh và Thế Huân. Em sắp làm cậu rồi.”_Lộc Hàm nói, từng từ từng chữ một đều mang ngữ điệu hạnh phúc, mong chờ nhưng ẩn sau đó lại là một nỗi đau không tả được…

“Huynh có thai rồi, phải an an ổn ổn chăm sóc sức khỏe được không, cùng em về Lộc gia, em sẽ không để ai thương tổn huynh được không?”_ Bạch Hiền đau lòng nói, nó biết Lộc Hàm rất mong chờ vào đứa con này nhưng là liệu Ngô Thế Huân có để anh mình sinh con cho hắn, có thể nào bình an vô sự mẹ tròn con vuông. Lộc Hàm liệu có được chăm sóc, yên bình thanh tĩnh để dưỡng thai chờ đến ngày đón tiểu bảo bối hay không? Hay phải chịu hành hạ cộng với những lời vũ nhục của hắn cùng ả tình nhân. Nó nhất định sẽ không để chuyện tồi tệ đó xảy ra ít nhất là trong lúc này. Như hiểu được sự lo lắng của Bạch Hiền dành cho mình, cậu chỉ có thể để vào một góc trong tim giữ lại thật lâu, nhớ thật kĩ:

“Huynh biết em lo cho huynh, nhưng em đừng quá lo lắng, huynh sẽ bảo vệ bảo bảo nhất định không để ai tổn hại đến con của huynh”_Lộc Hàm giọng chắc nịch nói với Bạch Hiền như để khẳng định lòng tin cho Bạch Hiền nhưng có ai biết tâm can cậu lúc đó đang kịch liệt run rẩy.

“Hảo, huynh em tin huynh, em sẽ cùng huynh hảo hảo chăm sóc, bảo vệ bảo bảo trong bụng huynh” _ Bạch Hiền dù có hơi lo lắng nhưng cũng không thể nào thay đổi ý nghĩ của Lộc Hàm chỉ có thể tận tâm cùng cậu bảo vệ bảo bảo.

“Huynh muốn cho bảo bảo ăn, huynh cũng thực đói, em có thể đi mua cháo cho huynh được không?”_ Lộc Hàm tìm cách tránh mặt Bạch Hiền, cậu bây giờ thực sự không thể chịu nổi nữa rồi, cậu không muốn Bạch Hiền thấy cậu yếu đuối thêm lần nào nữa.

“Ân ~ em đi mua cháo đâụ đỏ cho huynh, em sẽ hảo về sớm nhớ đợi em”_ Bạch Hiền nói rồi nhanh chóng xoay lưng ly khai thật nhanh đi mua cháo cho cậu.

Bạch Hiền vừa ra khỏi phòng bệnh, Lộc Hàm lập tức rơi nước mắt, tay đặt lên bụng phẳng lì mà cảm nhận một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trong người mình, cậu nấc nghẹn mà nói:

“Con a~ papa phải làm sao đây, tại sao……. con lại đến vào lúc này, papa phải làm sao để…. có thể hảo hảo chúng tôi ra con một cách khỏe mạnh….. nhất đây”

“Cha con có hận…. papa không, liệu cha con có muốn cướp con từ…… tay papa hay không ……hức hức……. Liệu rằng cha con không cho papa sinh ra con thì papa phải làm sao đây…”

“Nếu như con đến sớm hơn một chút..hức hức….chắc chắn papa có thể hảo chăm sóc con, sinh con chúng tôi một cách vẹn toàn..”

Lộc Hàm đau khổ tận tâm can nói chuyện với đứa con đang hình thành trong bụng, cậu nhắm mắt, nuốt ngược những oan khuất đang trào dâng trong lòng mà nhớ lại những lời bác sĩ nói….

“Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi”_cô y tá nói vội với vị bác sĩ tuổi đã qua ngũ tuần…

“Cậu Lộc, cậu thấy sao rồi”_vị bác sĩ già ân cần hỏi, nhìn cậu trai trước mắt ông không ngừng đau lòng cho một số phận không may mắn trên cái thế giới này.

“Bác sĩ, tôi bị sao vậy, chẳng…chẳng lẽ bệnh cũ của tôi tái phát”_giọng Lộc Hàm run run chờ đợi kết quả từ bác sĩ.

“Thành thật mà nói thì đúng là như vậy bệnh của cậu do tinh thần suy sụp cộng với việc thân thể không được chăm sóc tôt. Cậu đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh chỉ còn sống được từ 6 tháng đến 1 năm. Nếu cậu nhập viện để hóa trị cùng với việc chờ tủy sống thích hợp thì cậu vẫn còn khả năng để sống, nhưng còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu….”_vị bác sĩ ảo não nói tình trạng xấu nhất cho cậu.

Lộc Hàm như không tin vào tai mình nữa, vài năm trước đã cố gắng đấu tranh, cố gắng chịu đựng, giành giật sự sống với hy vọng duy nhất là gặp được Ngô Thế Huân-người đã cho cậu hy vọng. Đến khi khỏi bệnh, gặp lại được nhau thì chính anh lại khiến bệnh của cậu tái phát, đến nỗi đã là giai đoạn cuối cùng. Cuộc đời này có quá bất công với cậu hay không? Cậu vô hồn muốn nghe thử xem mình còn gặp phải những điều tồi tệ gì nữa.

“Bác sĩ cứ nói, cuộc sống này của tôi cũng chẳng còn lại gì để mất”_không hiểu lúc đó Lộc Hàm lấy dũng khí ở đâu hay là cậu đã không còn thiết tha cái cuộc sống đau khổ này nữa. Nhưng dù sao đi nữa sự hờ hững tuyệt vọng của cậu cũng khiến bác sĩ không ngừng thương cảm…

“Ừm…cậu đang mang thai tuần thứ 6 , nếu cậu muốn nhập viện để trị bệnh thì nhất định phải phá bỏ đứa trẻ..”_ vị bác sĩ già khó khăn lắm mới nói được vế sau, đây chắc chắn là nghiệt duyên. Nếu muốn papa sống thì con phải chết, con sống thì… Cuộc đời này đã quá bất công với hài tử cùng cha nó rồi.

“Oanh” một tiếng, tâm can Lộc Hàm giật nảy, cậu là đang có thai, chúng tôi có thể, tại sao cậu lại mang thai vào lúc này, con của cậu phải làm sao đây. Lộc Hàm bất giác đưa tay lên bụng, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt thanh tú. Cậu giương khuôn mặt đầy nước mắt nói với bác sĩ:

“Bác sĩ…tôi muốn giữ lại đứa bé…. tôi nhất định sẽ gắng gượng cho đến…đến lúc bé con của tôi ra đời. Vì vậy…hức hức…mong bác sĩ giữ kín chuyện…bệnh của tôi tái phát được không?…Tôi cầu xin bác sĩ.. hức hức..”_ Lộc Hàm khóc thương tâm, cậu chính là đang khóc cho số phận của cậu và cả đứa nhỏ trong bụng. Cậu muốn giữ lại đứa bé dù có phải hy sinh cả tính mạng của mình cậu cũng chấp nhận, đứa bé là cốt nhục của cậu và hắn, cậu bằng mọi giá sẽ bảo vệ tốt đứa con này. Nếu cậu không mang thai, cậu cũng chẳng thiết tha gì cuộc sống này nữa vậy chi bằng đem tính mạng của cậu đổi lấy hạnh phúc cho hài tử của cậu……

Vị bác sĩ già thương cảm cho số phận của cậu mà cắn răng, nhắm mắt làm ngơ chấp thuận khẩn cầu của cậu…..

P/s: Ngược thương tâm không mấy đứa, đầu tiên cũng không nghĩ đến chuyện Lộc Hàm có thai đâu, cơ mà thấy thêm chi tiết này vào nó ngược hơn xíu

Đọc Truyện Số Mệnh Định Sẵn

Park Jimin sau khi gặp riêng bác sĩ điều trị cho Jeon Jungkook liền ôm lấy Jung Hoseok nức nở khóc. Đứa nhỏ kia cuối cùng đã làm sai chuyện gì mà phải chịu khổ nhiều đến như vậy?

Điều lớn hơn hết mà y không thể ngờ là Kim Taehyung lại có thể công khai yêu đương với một người khác giới. Ngay cả Jeon Jungkook bị bệnh nặng mà hắn cũng không hề đến thăm cậu lấy một lần.

Park Jimin thật lòng rất muốn tìm Kim Taehyung đánh một trận cho hả dạ nhưng dù sao cũng nên tôn trọng Jeon Jungkook. Nếu cậu đã không muốn để Kim Taehyung biết thì y sẽ không để cho hắn biết. Cả đời này cũng không để hắn gặp được Jeon Jungkook, nhất định không.

” Jungkook, xem ai đến thăm em. ” Jung Hoseok chậm rãi mở cửa, bên ngoài không ai khác là ba Hyung lớn luôn cưng chiều cậu.

” Jin Hyung, NamJoon Hyung, Yoongi Hyung.. ” Jeon Jungkook hai mắt đỏ ửng khi thấy các Hyung đến gặp cậu, trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình kia dáng vẻ của Jeon Jungkook càng khiến người nhìn cảm thấy đau xót.

Kim SeokJin khỏi nói cũng biết là người xót xa nhất khi thấy đứa nhỏ mình thương yêu đã gầy đến nhường này. Kim SeokJin mỗi lần nấu ăn đều để ý đến khẩu vị của đứa nhỏ này nhất, sợ cậu ăn không ngon sẽ không có sức luyện tập vũ đạo. ” Ngày trước chẳng phải rất hay giành ăn với Hyung sao? Em xem công sức Hyung nuôi em ăn uống béo tốt mà lại để bản thân gầy đi nhiều như vậy. “

” Jinie.. chẳng phải em vẫn đáng yêu sao? ” Jeon Jungkook mỉm cười làm bộ dạng dễ thương, nhưng nhìn Jeon Jungkook cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn càng khiến viền mắt mọi người đỏ hoe ứa nước. Đứa nhỏ này thật ngốc nghếch. Mệt thì cứ nói mệt, đâu cần phải gồng mình chịu đựng mọi thứ như thế.

” Mọi người ra ngoài, Hyung có chuyện cần nói riêng với Jungkook. ” Người lên tiếng là Min Yoongi, biểu tình không rõ cảm xúc là gì nhưng cũng đủ để mọi người hiểu được hàm ý của mình mà li khai.

Min Yoongi ngồi xuống bên cạnh giường, cũng chẳng nhìn thẳng Jeon Jungkook, không mặn không nhạt nói. ” Từ bao giờ? “

Jeon Jungkook ngạc nhiên khi Min Yoongi hỏi mình câu này, trong lúc không biết nên trả lời thế nào thì lại nghe thấy tiếng người kia. ” Đừng nói với Hyung vì sợ nó lo lắng nên giấu nó. Jungkook, em biết rõ Hyung muốn nói gì đúng chứ? “

Biết mình không thể che giấu được nữa, hàng mi dài hơi rũ xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào. ” Đã hai năm rồi. “

” Vậy tại sao ngay từ đầu không kết thúc? Vì sao cứ phải chịu đựng những chuyện này? Jungkook, lời Hyung nói ngày trước một chữ cũng không lọt vào tai?! ” Min Yoongi rất hiếm khi tức giận với cậu. Đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện này rất nghe lời, còn hiền lành quá mức. Chính lẽ đó Min Yoongi trước đêm mỗi người rẽ một hướng đã dặn dò Jeon Jungkook rất nhiều điều.

” Vì em thương Taehyung.. “

Jeon Jungkook với tay đến đầu tủ lấy ra một cuốn sách, bên trong kẹp tấm hình chỉ vừa lòng bàn tay. Là ảnh cậu cùng hắn chụp chung, lúc ra đi Jeon Jungkook để lại tất cả, ngoài quần áo thứ cậu đem theo chỉ có tấm ảnh này.

Từng ngón tay thon dài khẽ sờ lên tấm ảnh nhạt màu, miết nhẹ qua khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, mi tâm ươn ướt khẽ run. ” Vì thương nên mới không nỡ rời đi. Em sợ mỗi đêm không có em anh ấy sẽ ngủ không ngon, sợ anh ấy xấu ngủ đạp chăn không có ai bên cạnh đắp lại, sợ anh ấy vụn về không biết nấu ăn nêm nếm quá mặn lại ảnh hưởng đến sức khỏe. Em sợ.. em đi rồi anh ấy liền dẫn người khác về nhà.. “

Những lời này đã để trong lòng quá lâu, Jeon Jungkook như được giải thoát.. nước mắt lăn dài trên gò má nhạt màu, môi thủy chung mỉm cười ngây ngốc. ” Dù sao cũng chiếm hữu người ta mười lăm năm, đã đủ lâu để Taehyung trở lại cuộc sống đúng nghĩa của anh ấy. Trở thành một người bình thường, sinh con đẻ cái cho bố mẹ có cháu ẫm bồng. Chẳng phải Hyung đã nói rồi sao? Em chung quy cũng không thể mang thai. “

” Hà cớ gì phải vậy Jungkook?.. Cho dù như vậy em cũng phải nghĩ cho bản thân mình, ra đi với hai bàn tay trắng? Tài sản của em đâu? Không lẽ bao năm qua em không để dành cho bản thân mình một khoảng riêng? “

Jeon Jungkook lau đi những giọt nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt, đem tấm ảnh ôm vào lòng, nâng niu như một báu vật vô giá.

” Tài sản của em.. Tài sản của cả cuộc đời em chính là anh ấy – Kim Taehyung. “

#AnHann

==========

Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!