Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện Vì Lời Yêu Đó, Anh Chỉ Trao Cho Mình Em mới nhất trên website Tobsill.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Chương trước Chương tiếpPhiên ngoại 6: Mang thai tuy khổ nhưng được cưng chiều.
Sang tháng thứ 5, bụng cậu bắt đầu to hơn, đi đứng cũng bắt đầu khó khăn. – Anh nghĩ tên Vương Lam Phong hay hơn – Anh nói. – Không được, em thấy Vương Thần Hy nghe hay hơn. – Lam Phong…. – Thần Hy… – Lam Phong….. – Thần Hy….. Bla…. Bla…. Blô…. Blô…. Cậu ngồi trên sofa gặm xoài, nhíu mày nhìn ông xã và bạn thân của mình cãi nhau. – Lam Phong!! – Thần Hy!! – IM HẾT COI!! – Cậu quát làm cả hai im bặt. – Bà xã bình tỉnh – Anh bay lên sofa ngồi xoa bụng cậu. – Tôi đặt tên rồi, con trai là Vương Tuấn Kiệt, con gái là Vương Tuyết Nhi. – Không được. – Không hay. – Hai người có ý kiến? – Cậu lườm cả hai. – Vương Tuấn Kiệt là một cái tên hay – Anh lập tức gật đầu. – Đúng vậy. – Tốt. – Cậu gật đầu và tiếp tục gặm trái xoài thứ 11. Khi ăn hết trái xoài, cậu định lấy thêm thì nhận ra đã hết, Lâm quản gia đang ngồi gọt. – Để tôi, ông đi nghỉ đi. – Vâng thưa Thiếu gia. – Để em Tiểu Khải – Cậu vươn đến định lấy trái xoài trên tay anh. – Em đang mang thai, để anh. – Nhưng mà…. – Hai người tưởng chỉ có mình mới có con à, tớ cũng có – Chí Hoành xoa bụng đang nhô lên của mình. Chí Hoành có thai sau cậu 2 tháng. Nhớ lúc biết Chí Hoành có thai, Thiên Tỉ gần như phát điên, Thiên Tỉ còn lấy giấy xét nghiệm của Chí Hoành phôtô gần 1000 bản, Thiên Tỉ còn phát cho tất cả mọi người quen biết, cho anh, cậu, Thiên Thanh, tất cả mọi người trong công ty ,còn gửi qua Mĩ về nhà và gia đình anh, còn mang đến trước mộ cha mẹ cậu để khoe nữa. – Ông xã, gọt xoài cho em – Cậu nũng nịu. – Được thôi, anh gọt đây. – Hai người…. – Chí Hoành tức muốn sôi máu. – Ông xã, họ đuổi em – Chí Hoành nũng nịu khi thấy Thiên Tỉ bước vào. Cậu và anh thực sự rất buồn nôn. – Hai người về đi – Anh nói. – Rồi rồi, không phải đuổi. Sau khi Thiên Tỉ và Chí Hoành trở về, anh bắt đầu ngồi gọt xoài cho cậu ăn. Cậu cố nín cười khi nhìn anh gọt xoài, anh gọt một hồi giờ trái xoài chỉ còn cái hột. Cậu đen mặt nhìn cái hột xoài trên tay anh. – Tiểu Khải, để em gọt. – Không được – Anh không đồng ý mà cầm xoài gọt tiếp. Cậu nhìn anh gọt hoài mà không được gì nên cậu đành gặm hột xoài đại. ….……………………………………… Nữa đêm cậu tỉnh dậy thì không thấy anh đâu, cậu nghĩ rằng anh chán mình nên đi ngoại tình nên mở cửa đi xuống bếp, cậu nghĩ anh sẽ nói chuyện điện thoại với nhân tình. Nhưng cậu đã lầm, anh hiện tại đang ngồi trong bếp để tập gọt xoài. Cậu nhìn xung quanh thấy một đống vỏ xoài và hột xoài, trên bàn còn một rổ xoài. Anh ngồi trên bàn chăm chú gọt xoài, không hề nhận ra là có sự xuất hiện của cậu. – Á! – Anh vô tình cắt trúng tay. – Tiểu Khải, anh sao vậy? – Nguyên Nhi, sao em không ngủ? – Em không ngủ được. – Ngốc, ngủ đi. – Anh….. – Cậu sửng sờ khi nhìn thấy bàn tay anh, 10 ngón tay mà hết 9,5 ngón đã quấn băng keo cá nhân – Anh có đau không? – Cậu cầm lấy tay anh. – Không đau mà, em mau đi ngủ đi. – Khi anh ngủ, em mới ngủ. – Anh phải tập gọt xoài cho em. – Không cần, em không cần anh phải tập, em chỉ cần anh thôi. Nếu anh bị thương nữa, em rất đau lòng. – Nguyên Nhi…. – Tiểu Khải, anh là quan trọng nhất… – Cậu đưa ngón tay anh cắt trúng lên miệng. – Đi ngủ nào! – Anh bế cậu lên. ………………………………………… Từ ngày cậu có thai, anh sủng cậu hơn gấp nhiều lần, đến nỗi ngay cả đến công ty anh cũng không đi. Anh mang văn kiện về nhà xử lý và dành nhiều thời gian cho cậu hơn. Anh còn không cho cậu làm gì hết, chỉ ăn và ngủ thôi, ngay cả nhặt một tờ giấy anh còn không cho nữa. – Bảo bối à, há miệng ra nào. Cậu nằm ườn ra sofa để anh chăm sóc, anh đặt đùi cậu lên chân mình và bóc quýt cho cậu ăn. Cậu nhai nuốt miếng quýt xong anh liền đút cậu miếng thứ 2, lâu lâu còn sờ đùi cậu. Thiên Tỉ mang văn kiện đến , thấy cảnh này thì hết sức khinh thường. – Tiểu Khải à, cậu đừng tưởng chỉ có mình cậu là có tiểu bảo bối. Anh không quan tâm đến Thiên Tỉ mà cứ ngồi đút quýt cho cậu. – Thiên Tỉ, chuyện gì vậy? – Cậu cố ngồi dậy. – Anh mang văn kiện cho cậu ta – Thiên Tỉ trong lòng cảm ơn cậu vì đã không để mình làm bóng đèn. – Cảm ơn anh. Nhị Hoành sao rồi? – Cậu chống hông bước xuống ghế. – Tiểu Hoành vẫn khỏe, em ấy rất nhớ em. – Vài bữa em sẽ qua thăm cậu ấy – Cậu vừa nhận lấy văn kiện từ tay Thiên Tỉ thì ngay lập tức bị anh cầm lấy. – Nặng lắm, để anh – Anh quay sang nhìn Thiên Tỉ – Còn gì nữa không? – Hết rồi – Thiên Tỉ lắc đầu. – Cậu….. – Thiên Tỉ tức sôi gan. – Tiểu Khải, anh …. ……………………………………… Thiên Tỉ vừa bước vào xe thì lập tức lấy điện thoại ra. – Bà xã, anh cô đơn quá. – “Ông xã, anh sao vậy?” – Tên Vương Đao kia không thèm để ý đến anh mà toàn chăm lo cho Vương Nguyên. Nhưng may là Vương Nguyên còn quan tâm anh. – “……” – Bà xã? – “Ông xã, anh quên anh Khải có biệt danh là Vương Thê Nô rồi à? Trong mắt anh ấy chỉ có mình Nhị Nguyên thôi”. – “Này, anh là cha vậy em là mẹ à…TÚT….” ………………………………………… Hôm nay anh bước lên công ty với khuôn mặt như đưa đám. Nhớ cách đây 15 phút, cậu ném anh ra đường và nói một câu là nếu anh không lên công ty thì cậu sẽ li hôn với anh. Anh ngồi trong phòng làm việc mà cứ hồi hộp. Theo như anh tính toán, thì trong tuần này hoặc tuần sau cậu sẽ sinh. Anh vừa xử lí được 3 văn kiện thì Lâm quản gia gọi điện cho anh. – Thiếu gia, phu nhân sắp sinh rồi…!!! Anh lập tức cúp điện thoại và phóng như bay ra khỏi phòng. Thiên Tỉ.vừa mới đặt tay vào tay nắm thì anh tông cửa chạy làm Thiên Tỉ nằm bẹp xuống đất. – Tiểu Khải, chuyện gì vậy?? – Nguyên Nhi sắp sinh!!! – Anh chạy thật nhanh ra thang máy và xuống nhà xe. ……………………………………… Hơn 3 tiếng sau. – Chúc mừng mọi người, là con trai – Anh gạt mọi người qua một bên để ôm Tiểu bảo bảo của mình. – Đáng yêu ghê! – Tương lai sẽ dễ thương giống Mèo con lắm đây. – Có khi soái như Tiểu Khải lắm chứ. Bla…. Bla…. – Vợ tôi sao rồi? – Cậu ấy vẫn khỏe và đang ngủ. …………………………………………… – Ưm…. – Cậu mở mắt dậy thì thấy anh đang đứng cạnh giường. – Nguyên Nhi cẫn thận. Uống nước đi. – Con em..? – Là con trai, mọi người đang bế. – Vậy hay quá. – Ừ, em nghĩ ngơi đi – Anh vuốt mặt cậu. Hết phiên ngoại 6. Mong nhận cmt và vote. Làm ơn đừng mang đi đâu hết. Xin cảm ơn.
Chương trước
Đọc Truyện Hunhan Chanbaek Là Vì Quá Yêu Nên Anh Hận Không Thể Có Được Em!
Chap 16:
Tối… Sehun vẫn đang ngồi làm việc trong phòng, rất muộn rồi, Sae Mi cũng đã ngủ.
Luhan đi tới cửa phòng, hít một hơi thật dài, bàn tay đưa lên ngập ngừng định gõ cửa nhưng lại thôi, toan quay lưng trở về phòng mình thì bất chợt cửa lại bật mở:
– Hmm?… Sao lại ở đây?
Thấy Sehun, Luhan lại thôi hẳn cái ý nghĩ định hỏi anh về ” chuyện đó”, vội vàng định bỏ về phòng:
– Không! Không có gì hết! Tôi…Tôi về phòng đây!
– Đứng lại! Ai cho đi mà đã đi? – Sehun đưa tay giữ lấy tay Luhan lại – Có chuyện gì thì nói đi, tôi không thích ai dối mình đâu!
– Tôi…Tôi…- Luhan vừa ngập ngừng định nói, vừa nhìn lén lút vào trong phòng, thấy Sae Mi đã ngủ, nhưng cậu vẫn không an tâm.
Thấy rõ được ánh mắt có vẻ ngượng ngập của nai nhỏ, Sehun đã nhanh trí kéo cậu ra ngoài ban công.
Trời đã vào đầu mùa đông nên tối thui và có gió lạnh. LuLu khẽ suýt soa, đan hai tay vào nhau rồi lại xoa xoa lên mặt cho ấm.
– Lạnh hả?- Sehun vừa nói vừa cởi áo khoác của mình khoác cho nai nhỏ- Nếu lạnh thì hãy nói mau đi.
Anh thực sự đang mong chờ yêu thương từ Luhan, rằng cậu sẽ nói yêu anh, hoặc trái tim có anh hay mấy câu đại loại như vậy. Nhưng thật sự….nai nhỏ có chết cũng không bao giờ thốt ra mấy câu như thế đâu!
– Tôi…tôi muốn hỏi anh một chuyện này. Nh…Nhưng mà…tôi cũng k-không biết nói từ đâu nữa…
– Sao vậy? Tôi đâu có ăn thịt em, không nhất thiết phải run sợ như vậy đâu!- Sehun vừa nói vừa cười rất ấm áp. Nhưng đáng tiếc, Luhan lại không hề thấy được nụ cười của anh, nếu thấy nó, chắc chắn cậu sẽ không cảm thấy lạnh lẽo như lúc này đây. – Nói đi chứ! – Sehun lại giục rồi cúi xuống, dùng hai tay mình điều chỉnh cho gương mặt LuLu đối diện với gương mặt mình.
Luhan bất chợt thấy không quen với hành động thân mật từ phía Sehun. Cậu giật mình lùi ra xa. Sehun đổi lại biểu cảm lạnh lùng ban đầu. Anh ho khan vài tiếng, quay mặt ra hướng khác:
– Sao? Có chuyện gì thì nói đi! Tôi vốn là người không thích vòng vo đâu, tôi không đủ kiên nhẫn đâu đấy!
Sau một lúc ấp a ấp úng, cuối cùng Luhan cũng chịu nói:
– Đêm..Đêm hôm đó…Anh có…có “giải phóng” vào bên trong tôi không?- Luhan vừa hỏi xong thì ngượng chín mặt không biết nói gì thêm.
Không gian yên lặng đáng sợ, có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của nai nhỏ và Sehun đều đang đập rất mạnh, cũng không biết là của ai mạnh hơn nữa!
– Sao? Có chuyện gì sao?
– Không! Chỉ là…chỉ là dạo này…b..bụng của tôi lạ lắm…. Nó to hơn mức bình thường…Với lại…tôi…tôi hay có cảm giác buồn nôn!
Luhan cứng họng, không biết nói gì thêm nữa.
Sehun lạnh lùng bỏ đi, để mặc Luhan đứng đó.
Nai nhỏ đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình:
” Nếu như…Đúng là mình có thai thực…Vậy phải làm sao đây?”
Về phía Sehun, anh đã chắc chắn rằng Luhan đang mang thai đứa con của mình, trong lòng vừa vui lại vừa không vui, bởi vì còn có Sae Mi, cô ta cũng đang có thai!
………
Hôm sau, Sehun tới công ti một mình, còn Sae Mi ở nhà dưỡng thai. Được đà Sehun đang hết lòng yêu chiều mình, Sae Mi lại càng lấn tới, ra sức bày trò bắt nạt Luhan. Mỗi lần như vậy, Sehun đều không ý kiến.
Chiều muộn, Sehun trở về nhà, theo sau còn là một chiếc siêu xe nữa. Ngay khi cửa xe vừa mở ra, một nam nhân lịch lãm, phong thái ung dung nhưng cuốn hút lạ thường bước ra. Người đó, vừa mang vẻ đẹp của con trai châu á, lại dường như có chút gì đó của châu âu.
– Đây là Kris, một người bằng hữu tốt của anh!- Sehun mời Kris vào nhà và giới thiệu với Sae Mi như vậy.
– Chào anh! Em là Hwa Sae Mi…Là….
– Là vợ sắp cưới của em!- Chưa để Sae Mi nói hết câu, Sehun đã tiếp lời rồi vòng tay ôm eo cô ả .
Lúc này, Luhan mới từ trong bếp bước ra, cậu nhẹ nhàng cúi chào vị khách lạ. Không hiểu sao, ngay khi vừa gặp nai nhỏ, Kris đã có cảm giác rất lạ, giống như đã từng gặp cậu ở đâu đó, nhưng lâu lắm rồi, và anh thì chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
– Sehun, còn đây là?- Kris hướng ánh mắt về phía Luhan vẫn đang ngập ngừng đứng nép sát tường.
– Là người giúp việc của em! Tên Luhan!
– Luhan? Cái tên rất đẹp, và người cũng rất đẹp nữa!- Kris bật cười- Làm giúp việc uổng quá!
Sehun không nói gì, chỉ lặng lẽ ra lệnh cho Luhan:
– Mau đi chuẩn bị cơm đi, tối nay Kris sẽ ăn cơm ở đây!
Luhan gật nhẹ đầu rồi lẳng lặng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Kris nhìn theo bóng nai nhỏ vào bếp, ánh mắt có chút hồ nghi.
Nai nhỏ vốn chu đáo nên chuẩn bị cơm nước rất nhanh. Chỉ một lúc sau, cơm canh thịnh soạn đã được dọn ra tươm tất trên bàn.
Sehun mỉm cười mời Kris và kéo tay Sae Mi ngồi xuống bàn ăn, nhưng anh thì lại chẳng đoái hoài gì tới Luhan cả.
– Nhìn ngon quá đi!- Kris vừa cười vừa nói- Sống bên Canada lâu quá rồi, anh chưa ăn đồ ăn của Hàn Quốc!
– Vậy thì ăn thôi chứ, đồ ăn ngon vậy để nguội sẽ không ngon nữa đâu!- Sae Mi cười rất tươi, nụ cười không thể nào giả tạo hơn. Chỉ có Oh Sehun mới tin vào ả, chứ ngay như Kris là người ngoài nhìn vào đã không thấy có cảm tình.
Thấy Luhan không vào ăn, chỉ lặng lặng lủi ra ngoài,anh vội gọi:
– Sao vậy chứ? Người giúp việc cũng nên ăn một chút với chúng ta chứ nhỉ?- Anh cười nhìn Sehun, còn Sehun chỉ cười nhạt.
– Không cần phải vậy! Giúp việc thì phải ăn sau!
– Không sao! Anh muốn ăn chung với cậu ấy!- Kris vừa nói vừa đứng dậy kéo tay Luhan về phía bàn ăn.
Sae Mi chỉ bực bội nhìn theo, ả cắn môi suýt chút nữa bật máu.
– Ngồi xuống đi!- Kris kéo ghế cho nai nhỏ ngồi, còn cậu vẫn ngập ngừng không chịu:
– Không cần đâu! Không cần đâu! Tôi ăn sau, ăn sau cũng được mà!
Mùi dầu mỡ từ thức ăn bất chợt sộc vào mũi nai nhỏ làm cậu có cảm giác buồn nôn. Cậu đưa tay ôm miệng, vội vàng chạy vào bếp nôn thốc nôn tháo.
Thấy bộ dạng của Luhan như vậy, Sehun vẫn lạnh băng chẳng có chút quan tâm.
Đến khi Kris đã về rồi, Sehun mới bực mình vào bếp, thấy Luhan đang ngồi mệt mỏi ở góc nhà, anh bước đến rồi tặng ngay cho cậu một bạt tay không thương tiếc.
– Sao lại làm tao mất mặt vậy chứ? Sao hả?
Luhan đau đớn đưa tay ôm mặt, bên má vừa rồi trở nên đau rát, cậu vẫn không hiểu vì sao Sehun tát mình:
– Mày có thai thì nhất thiết phải cho cả thế giới biết hả? Sao lại đứng trước mắt khách quý mà làm như vậy chứ? Mày biết tao mất mặt lắm không? Mày muốn cho bạn tao biết tao dơ bẩn tới nỗi quan hệ với cả thằng giúp việc nhà mình sao?
Sehun lại bực tức tát cho Luhan một cái nữa thật đau rồi mới bỏ đi.
Luhan ngồi lại cười khổ, hai hàng nước mắt lại bất giác chảy dài.
” Oh chúng tôi biết rằng tôi…mang thai….Nhưng anh lại cố ý…Cố ý lờ như không biết….Tại sao anh lại tàn nhẫn tới vậy…Tại sao chứ? Tôi còn phải chịu như vậy tới bao giờ…..”
Chap 17:
– Mày…có thai sao?- Luhan ngửng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt dữ dằn từ phía Sae Mi ném về mình.
– Nói đi chứ? Mày có thai hả?
Luhan không biết nói gì, chỉ biết im lặng nhắm mắt vào bật khóc nức nở. Bởi chính cậu, cũng chẳng thể chắc chắn bản thân có thai, cho tới hôm nay Sehun nói vậy mới đau lòng tự thừa nhận với bản thân.
-Thuốc phá thai! Mày hãy bỏ cái thai đó đi, bỏ ngay đi trước khi tao nổi điên lên!!!- Sae Mi cay nghiệt ném lọ thuốc về phía Luhan, còn cậu, chỉ câm nín cầm lấy nó rồi đứng dậy đi lên phòng.
” Tôi….Lại là kẻ ngu ngốc một lần nữa rồi!” – Luhan ôm mặt khóc nức nở- Nếu như sớm biết như vậy, tôi đã phá từ lâu rồi!!!- Nai nhỏ đau đớn khi nhớ lại sáng hôm đó, sau đêm mây mưa với Sehun, khi vào nhà tắm vệ sinh, cậu đã thấy có có chút tinh dịch chảy ra từ mật huyệt, nhưng lại bình thản cho qua không quan tâm. Nếu như ngay lúc đó phát hiện, Luhan đã không để cho cái thai lớn tới mức này!
Giữa mùa đông, trời càng lạnh, tuyết rơi trắng xóa, màu trắng tinh khiết nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mỗi ngày sống trong biệt thự của Sehun, Luhan đều bị ngược đãi không coi như con người. Cậu cũng không được ở căn phòng ấm áp mọi khi vẫn ở, thay vào đó, bị đuổi xuống căn nhà kho cũ nát làm bạn với gián và chuột.
Nhiều đêm, vì quá kinh hãi khi bị lũ gián và chuột gặm móng chân, Luhan đều phải ra ngoài thềm lạnh lẽo ở.
Đêm nào cũng như thế, nhìn Luhan ngày càng xanh xao mệt mỏi không chút sức sống, cái bụng thì cũng ngày càng to ra, mỗi lúc làm việc mặt mũi đều mệt mỏi, nặng nề.
****************
3 tháng sau……
Thai nhi trong bụng Luhan mỗi ngày một lớn lên. Luhan không biết phải làm sao nữa. Tới lúc này, muốn uống thuốc phá cũng không được.
Về phía Sae Mi, ả thực sự không có cách nào để qua mắt Sehun mà phá cái thai trong bụng Luhan, cũng đành phải cay đắng nhìn hài nhi đó lớn lên từng ngày.
Cùng với sự lớn lên của thai nhi trong bụng Luhan thì cái thai của Sae Mi cũng lớn đều. Nhưng khác với nai nhỏ, ả được Sehun chăm sóc rất tận tình, ăn no mặc đẹp không lo khổ sợ. Còn Luhan mỗi ngày đều cực khổ làm hết đống việc mà Sae Mi bày ra, mục đích chỉ để nai nhỏ khổ sở mà vô tình xảy đi cái thai trong bụng.
-…Đêm nay nhiệt độ sẽ xuống thấp đột ngột….
Tiếng nữ phát thanh viên đài dự báo thời tiết phát ra từ chiếc ti vi cỡ lớn giữa phòng.
” Đêm nay nhiệt độ sẽ xuống thấp hơn mọi khi sao? Vậy là……”
Sae Mi bật cười khi nghĩ rằng nai nhỏ sẽ không qua khỏi đêm nay.
……..
23h…..
Sehun từ công ti trở về nhà rất muộn. Vừa mở cửa xe, hơi lạnh đã xộc vào khiến anh khẽ rùng mình. Vô tình, ánh mắt nhìn về phía nhà kho cũ nơi Luhan bị bắt ép phải ở, thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi ở góc cửa thềm, đang run bần bật.
– Luhan! – Sehun lầm bầm rồi đi về phía căn nhà kho cũ. Qủa nhiên đó là Luhan thật!
Nai nhỏ lạnh tới ngất lịm đi, cả người liên tục run lên bần bật. Sehun có thể nghe rõ tiếp “cầm…cập” do hai hàm răng của Luhan đánh liên tục vào nhau.
Tuyết rơi ngày một nhiều.
Đến Sehun bên ngoài mặc quần áo ấm tới vậy còn cảm thấy lạnh lẽo, huống chi Luhan quần áo không đủ ấm lại phải ở lâu như vậy.
Nghĩ chẳng đành, Sehun cúi xuống, nhấc bổng Luhan lên rồi bế vào trong nhà.
Lúc bế Luhan, anh có thể nhìn rõ gương mặt tái nhợt vì lạnh của cậu, nghe rõ tiếng rên yếu ớt kêu lạnh từ phía cậu, và cảm nhận rõ cơ thể ngày càng gầy đi do không được ăn uống, chăm sóc đầy đủ của cậu.
Phải! Sehun đã biết rất rõ Luhan chịu khổ cực như thế nào nhưng lại vẫn nhẫn tâm làm ngơ không qua tâm. Nai nhỏ ăn còn chẳng được, nói gì là phải làm việc mỗi ngày. Cứ ăn rồi lại ọe ra không nuốt trôi nổi xuống bụng, kiệt sức vì bị đối xử tệ bạc, nhưng vẫn ngốc nghếch làm việc mỗi ngày. Sự lì lợm, cứng rắn từ cậu càng ngày càng như muốn chọc tức Sehun.
Sáng nào, Sehun cũng thấy Luhan phải thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng, giặt giũ, quét dọn sân nhà. Nhìn cái bóng dáng gầy gầy, bé bé cứ mỗi tối lại ngồi run bần bật vì lạnh trước cửa nhà kho mãi cũng thấy thương xót, nhưng lại vẫn nhẫn tâm bỏ mặc như vậy, còn mình thì êm ấm trên giường, tay trong tay với nữ nhân khác.
Sức người cũng có hạn. Mãi tới hôm nay lạnh quá, chịu không nổi nữa, Luhan mới chịu để thời tiết đánh gục mà ngất đi như vậy. Đến bao giờ…cậu mới thôi ngốc đây nai nhỏ?
………..
Đặt Luhan xuống nền nhà trước lò sưởi ấm áp, Sehun thở dài ngồi xuống bên cạnh cậu. Nhìn gương mặt nai nhỏ lúc ngất vẫn có vẻ sợ hãi vì bị hành hạ không thương tiếc, mỗi lúc lại càng nhợt nhạt đi, Sehun đau lòng đặt lên đôi môi lạnh lẽo trắng bệch của nai nhỏ một nụ hôn nhẹ.
– Rốt cục tôi khiến em chịu đau đớn như vậy…Nhưng em vẫn không chịu khuất phục tôi….Em sẽ chịu đựng tới bao giờ chứ…Luhan? Tại sao em không yêu tôi?
– Tôi…xin…lỗi….- Luhan mơ màng vẫn nghe được lời của Sehun, nhưng lại chỉ biết xin lỗi, vì trái tim cậu không thể chấp nhận anh.
Sehun nghe lời của nai nhỏ, cười cay đắng rồi đứng bật dậy đi lên phòng mình.
Luhan ngồi giữa sàn, vẫn lạnh, nhưng dù gì vẫn được an ủi hơn bởi chiếc lò sưởi kia, đỡ hơn rồi.
” Tôi sẽ chịu đựng…Cho tới khi anh chán nản mà chịu buông tha cho tôi. Ngàn vạn lần tôi xin anh…Đừng nói yêu tôi thêm một lần nào nữa! Tôi đã đủ đau khổ rồi…..”
Hai hàng nước mắt lạnh lại chảy dài trên gương mặt nai nhỏ. Nước mắt chảy tới đâu, cậu lại cảm thấy đau đớn đến ấy….
” Tôi…sẽ đợi ngày anh buông tha cho tôi…”
Au: Hix, hum qua bận đi tu sửa lại ẻm wordpress nên ko đăng fic đc, hôm nay tui đăng bù hai chap nha
Đọc Truyện Người Tôi Yêu
_Kim Jaejung! TÔI HẬN ANH! ANH LÀ ĐỒ ĐỘC ÁC! TÔI CĂM HẬN ANH
End flashback
_bác Kim! Cháu xin lỗi vì đã đến trễ- Jaejoong cười với ông vồi vội ngồi xuống- bác tìm
cháu có chuyện gì ạ?
_cháu ngồi đi- ông mỉm cười nhìn cậu- đây là…- ông hướng mắt nhìn người đang đứng
kế bên cậu
_ah! đây là Junsu, bạn cháu, cậu ấy đã đưa cháu tới đây đấy ạ
_chào bác, cháu là Kim Junsu- Junsu cười với ông
_chàu cháu, à….bác có chuyện riêng muốn nói với Jaejoong- ông nhìn Junsu
_à….vâng
Junsu gật đầu rồi cậu tìm một bàn khác để ngồi và gọi điện
_bác có chuyện muốn nói với cháu ạ?- Jaejoong nhìn ông
_à….., trước tiên, con hãy xem cái này- ông đẩy xấp hồ sơ về phía Jaejoong
_cái này….là gì thế ạ?
_xem đi và con sẽ rõ
10p sau
Không thể nào, không thể như thế được
_không thể được, không thể như thế được- Jaejoong lắc đầu nhìn ông- không thể nào
_là sự thật, Jaejoong ah! là sự thật, con là con của ba và Taehee là em của con
Jaejoong ah
_không thể nào- nước mắt bắt đầu rơi trên đôi mắt xinh đẹp
_ba xin lỗi, ba sẽ bù đắp cho con, Jaejoong ah- ông mỉm cười đặt tay lên tay Jaejoong
_không thể nào!- Jaejoong vội rút tay lại và nhìn thăng vào ông với đôi mắt căm phẩn-
ông dám nhận lại tôi ư? Ông đã đuổi me và muốn tôi chết, bây giờ ông lại trước mặt tôi
mà muốn tôi tha thứ ư? Những tờ giấy lộn này chẳng chứng minh được cái gì cả- cậu
quẳng chúng vào người ông
_Jaejoong! Ba biết nhất thời con không thê chấp nhận được nhưng đó là sự thật,
nhưng nó vẫn là sự thật Jaejoong ah, ba đã lấy mẫu máu của con đi xét nghiệm và họ
chứng thực chúng ta là cha con, ba là ba của con Jaejoong
_TRÁNH RA!- Jaejoong quát lên khi ông dợm đứng lên và đi về phía cậu
Junsu ở cách đó không xa, cậu nghe thấy tiếng hét của Jaejoong liền vội chạy lại
_Jaejoong! Hãy nghe ba, chúng ta là cha con, Taehee là em của con, hãy về với ba,
ba hứa sẽ bù đắp lại cho con mà- ông nắm tay Jaejoong
_TRÁNH XA TÔI RA! TÔI BẢO TRÁNH XA TÔI RA, JUNSU AH! CỨU TỚ VỚI
Junsu gạt tay ông ra và lườm ông
_ông làm cái quái gì vậy?
_Junsu, hãy đưa tớ đi khỏi đây, tớ không muốn thấy mặt ông ấy, tớ không muốn-
Jaejoong nắm tay Junsu
_ông nghe thấy rồi chứ, tránh xa cậu ấy ra- Junsu nhìn ông bằng đôi mắt “tôi sẽ bắn
Anh Yêu Em (Vkook) Chap 2
-JungKook sao thế kia?
-Lớp trưởng mình chạy đi đâu vậy?
-JungKook dạo này xanh xao quá! Chắc có chuyện gì đó!
-…..
Nghe những lời bàn tán đó, Taehyung cũng tò mò tại sao hôm nay cậu có biểu hiện lạ như vậy? Thấy Jimin chạy theo cũng không mấy lo lắng nghĩ chắc Jimin cũng đem cậu ta xuống phòng y tế mà thôi. Anh bỗng dưng đứng lên, đi một mạch tới phòng y tế mặc kệ tiếng kêu của Sohee, vừa bước vào thì không thấy một bóng người, anh hơi lo, nếu cậu ấy không ở đây thì chỉ có thể Jimin đem cậu ta đến bệnh viện, liền bỏ buổi học hôm nay chạy thẳng đến bệnh viện.
JungKook đã tỉnh táo, cậu dần dần mở mắt, nhăn mặt lại vì ngửi thấy mùi sát trùng liền biết mình đang ở bệnh viện, cậu mở mắt ngồi dậy thì cũng là lúc Jimin bưng chén cháo bước vào, mặt vui vẻ nhìn cậu nói:
-Này! Mau ăn cháo cho khoẻ rồi cho thai nhi nằm nghỉ ngơi nữa đó nha! Nè mau ăn đi!
Khi nghe Jimin nhắc “thai nhi” cậu đơ người, Jimin đang có vấn đề sao? Thai nhi gì ở đây? JungKook hai tay đỡ tô cháo cho Jimin, cười cười nói:
-Cậu, đầu óc có vấn đề hay không mà nhắc thai nhi gì ở đây!
-Aigoo! Vậy cậu không biết rồi! Cậu đang mang thai được hai tuần rồi và đứa bé trong bụng đó là con của Kim Taehyung đó! Không tin thì tôi đưa giấy khám xét nghiệm siêu âm cho cậu này.
Jimin nói xong liền giơ tờ giấy đưa cho JungKook, cậu như không tin vào mắt mình. Là cậu có thai sao, đứa bé này là sinh linh của cậu và Taehyung sao? Cậu vui lắm nhưng cũng có phần lo sợ liệu Taehyung có chấp nhận hay lại muốn vứt bỏ nó không? Đang nghĩ đến Taehyung sẽ như thế nào thì âm thanh mở cửa truyền đến làm Jimin và JungKook phải chú ý đến người đang bước vào, chính là Kim Taehyung. Cậu sợ hãi nhìn anh, quay mặt qua chỗ khác, Taehyung nhìn Jimin kêu cậu ra ngoài để anh có thể nói chuyện với JungKook. Taehyung đợi Jimin ra ngoài, ngồi xuống nói với cậu:
-Trong người thật sự có ổn hơn chưa?
-…..
-Sao em không trả lời tôi?
-…..
-Trả lời tôi mau!
-Anh hại tôi ra nông nổi này thì anh khiến tôi ổn ư? Hành hạ tôi đến mức liên tục nằm viện có thật sự là ổn hay không?
Cậu không thèm nhìn anh mà vô thức nói những lời đó ra, đương nhiên rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ thương hại cậu đâu vì cậu như một con rối thôi, có nói anh ta cũng chả để ý gì đâu nhỉ? Cậu giấu tờ giấy khám xét phía sau lưng và hành động đó Taehyung liền rất nhanh thấy, anh bước tới trước mặt cậu, chìa bàn tay nói:
-Đưa tôi tờ giấy đó!
-Không!
-Đừng để tôi nói nhiều đưa nhanh!
Sau một hồi giằng co thì tờ giấy đó cũng vào tay Kim Taehyung, anh mở ra đọc liền bất ngờ nhưng sau đó rất nhanh chóng giữ phong độ quay qua nhìn cậu:
-Cậu hãy mau đi phá nó đi!
End chap 2
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện Vì Lời Yêu Đó, Anh Chỉ Trao Cho Mình Em trên website Tobsill.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!